Hai chân Lý Bộ Tuyết mềm nhũn, thoáng chốc ngã gục xuống mặt đất, hồn phách bay qua như mũi tên. Cô bay vọt trong bóng tối thật lâu, cuối cùng như đâm trúng vật lạ nào đó, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ, tiếng mặt nước bị vỗ lên, mọi người vội vàng chạy đến, mang theo bọt nước bắn lên người cô, tiếng kinh hô vang lên không ngớt bên tai, song Lý Bộ Tuyết chỉ cảm thấy thân thể của mình bay vọt như mũi tên. Sau khi đụng vào “vật lạ”, cô không thể thoát ra ngoài, đồng thời cảm nhận được cảm giác nóng rực như cá bị chiên trong nồi, đang bị nước sôi vây quanh, nóng bỏng không thôi.
Mà những lời nói quan tâm ấy được phát ra từ rất nhiều người vây quanh cô, thậm chí muốn hít thở một ngụm không khí trong lành cũng khó như lên trời, bởi vì quyền há miệng hô hấp đều bị người chung quanh chia cắt.
“Tế phẩm [1] rơi xuống nước! Tế phẩm rơi xuống nước!”
“Dương Hải, mau gọi đại phu, mau lên!”
Giọng đàn ông và phụ nữ đan xen với nhau lọt vào tai Lý Bộ Tuyết, giọng nam trầm thấp ngăn cản tiếng kêu kích động của các nữ nhân: “Im miệng, nói nhỏ thôi! Đừng quên tiểu thư nói phải bắt sống kẻ này, tránh dẫn đến rối loạn!”
Đại phu?
Tiểu thư?
Lý Bộ Tuyết cảm thấy buồn cười khi nghe thấy xưng hô này. Gì vậy? Người đại lục bị phim cổ trang nhập hồn bất cứ lúc nào à? Rất nhiều phương ngữ có phát âm kỳ lạ lúc vang lên lúc hạ xuống, đây là kỹ thuật thần kỳ gì vậy?
“Nhưng nàng ta bị như vậy thì cũng phải tìm đại phu chứ! Mặc dù tiện dân [2] này là nữ tử, nhưng tính cách lại kiên cường khí khái, vừa nghe thấy chúng ta coi nàng ta là tế phẩm thì lập tức nhảy xuống sông!” Nữ nhân có vẻ không phục câu nói của nam nhân tên là Dương Hải nên cãi lại.
Nhảy xuống sông?
Tiện dân?
Ê ê ê, lên án kiểu này nghiêm trọng quá đấy! Tiện dân gì? Tốt xấu gì cô cũng được sinh ra trong gia đình trong sạch, sao lại bị gọi là tiện dân?
Nếu không phải bởi vì lúc này không thể nhúc nhích, Lý Bộ Tuyết thật sự muốn nhảy cẫng lên cho mấy kẻ không lễ phép đó mỗi người một cái bạt tai. Nhưng thân thể của cô không nghe theo mệnh lệnh của cô, điều này càng khiến cô cảm thấy lo âu, rốt cuộc thân thể của cô bị sao vậy?
Chú thích:
[1] Tế phẩm: Đồ cúng, vật hiến tế, thời xưa có tục hiến tế gia súc thậm chí là người sống, được gọi chung là tế phẩm.
[2] Tiện dân: Tầng lớp dân chúng thấp nhất trong xã hội, ví dụ như những người làm nghề kỹ nữ, ca nữ, diễn xiếc, ở đợ… Đồng thời cũng là cách gọi khinh rẻ của quyền quý đối với dân thường.
Mau ôm người lên
Mọi người bắt đầu cãi cọ vì tình huống bất ngờ xảy ra này, mãi đến khi vang lên một giọng nữ êm tai thì mới bình tĩnh lại đôi chút: “Dương Hải, kẻ rơi xuống nước là ai?”
“Là tiện dân sinh ra vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm.”
Trong tiếng ồn ào ầm ĩ chung quanh trà trộn vào một giọng nói êm tai hỏi thân phận của cô, Lý Bộ Tuyết muốn mở mắt ra, rất muốn giải thích cho chính mình, nhưng lại kiệt sức chìm vào hôn mê.
“Mau đi mời đại phu đến khám!” Thanh âm êm tai của nữ tử kia lập tức đưa ra mệnh lệnh, có vẻ là một người quyền quý. Người chung quanh cũng thay đổi thái độ, đều cung kính đồng ý. Tuy nhiên mệnh lệnh của nữ tử không chỉ có thế, nàng ta lại lập tức đưa ra một mệnh lệnh khác: “Dương Hải, đưa nàng ta vào phòng của ta, dọn dẹp sạch sẽ.”
“Cái gì? Tiểu thư, người muốn cho tiện dân này vào khuê phòng của người ư?” Nam tử tên là Dương Hải kia có vẻ rất bất ngờ khi nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân: “Thế sao được? Nàng ta chỉ là tiện dân bán nghệ ở phố phường, không thể sống chung một phòng với quý tộc, làm vậy không phù hợp lễ nghĩa!”
“Chẳng phải năm xưa phụ thân của ta cũng đặc cách cho ngươi tiến vào Đại Lý Tự [3] hay sao? Con người quan trọng là trình độ, không phân biệt đắt rẻ sang hèn. Mau khiêng nàng ta vào phòng!”
“Chuyện này…”
Mọi người thay phiên nhau đưa ra ý kiến, ngươi một lời ta một câu, không ai thật sự phí tâm phí sức di chuyển Lý Bộ Tuyết, cứ như thể coi cô là một cục rác cỡ lớn, thậm chí còn có kẻ bỏ đá xuống giếng, ngay cả vào nhà mà cũng phải phán xét thân phận của người ta trước, mấy trò âm mưu nâng cao giẫm thấp này quả thực là ghen ghét đến tận xương tủy. Lý Bộ Tuyết muốn nói chuyện, muốn bò dậy, nề hà linh hồn là linh hồn, thân thể là thân thể, cô cố gắng kiểu gì cũng không thể điều khiển được thân thể, đành phải dần dần chìm vào hôn mê.
“Cho dù là tiện dân, chỉ cần nàng ta là Cực Âm Chi Nữ thì phải để nàng ta sống. Nếu nàng ta chết, ai có thể giải thích một câu với cha ta?” Nữ tử lại lần nữa ra lệnh, lần này giọng nói lớn hơn một chút. Cuối cùng, Lý Bộ Tuyết cảm nhận mình được ai đó ôm lấy.
Cha… cha ai?
Ký ức cuối cùng của Lý Bộ Tuyết là thanh âm êm tai vừa vang lên, tựa như một cơn gió xé tan không trung bế tắc mờ mịt, an toàn cách ly cô và thế giới bên ngoài.
Chú thích:
[3] Đại Lý Tự: Cơ quan trực thuộc trung ương chuyên xét xử các vụ án, trông coi hình phạt và ngục giam.
Hiện… hiện trường quay phim à?
Lý Bộ Tuyết ngửi thấy mùi đàn hương.
Mùi hương thầm kín tựa như một con rắn đến không thấy bóng dáng đi không để lại dấu vết chui vào khoang mũi của cô. Đã lâu lắm rồi cô không ngửi thấy mùi hương này; hồi bé khi ba cô ôm cô chìm vào giấc ngủ, cô tựa vào cánh tay của ba cũng ngửi thấy mùi hương tương tự.
Hồi bé sức miễn dịch của cô thấp, số lần bị ốm nhiều đến mức đếm không xuể. Bác sĩ khám mãi không khỏi nên chuyển sang nhờ cậy sự phù hộ của thần linh, có người nói lá số tứ trụ của cô nhẹ, có người nói mệnh cách của cô là âm nên cần nhiều thần tướng [4] hơn phù hộ cô mới được.
Mỗi lần bị sốt mà không rõ nguyên do, ba sẽ giúp cô thắp hương trong miếu để xin bùa trừ ma, miệng lẩm bẩm…
“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, thiên binh thiên tướng nghe lệnh ta, đông tà thần tây tà thần nam tà thần bắc tà thần mau lui ra, ba hồn bảy vía của Lý Bộ Tuyết tức tốc quay về thân thể…”
Sau khi đọc xong chuỗi bùa chú này, ba mới rắc nước bùa lên người cô. Những vệt nước lạnh lẽo ấy tựa như thật sự có thần lực, cuốn những ngọn lửa thiêu đốt trong người cô ra ngoài.
Lúc này, mẹ cũng sẽ giúp cô lau sạch mồ hôi trên người, sau đó cho cô uống canh gừng khư hàn, hoặc một ly nước chanh, cháo thịt nạc rau dưa gì đó… Cha mẹ cùng nhau quan tâm cô, cô đều có thể cảm nhận được.
Dáng vẻ cha mẹ dốc lòng chăm sóc cô trước giường hồi bé là ký ức hạnh phúc nhất của cô, nhưng bây giờ đều hết rồi, những thứ đó đều là ảo ảnh…
Cái gọi là tình yêu đích thực, rốt cuộc là thứ gì? Cái gọi là hôn nhân chẳng phải là hai người tin tưởng nhau yêu thương nhau, đến chết cũng không phai sao?
Nhưng sẽ luôn có người ruồng bỏ người khác trước, đồng thời ruồng bỏ kết tinh mà hồi xưa họ từng yêu thương đến chết đi sống lại.
Lý Bộ Tuyết mở đôi mắt ướt đẫm nước mắt, song cảnh vật trước mắt lại vô cùng lạ lẫm.
Cô chớp mắt mấy cái rồi lại dụi mắt, không có những ký ức đau khổ kia, thay vào đó là xà ngang cao cao treo những chiếc đèn cung đình xinh đẹp, chiếc giường mà cô đang nằm cũng không phải giường cứng quen thuộc của sinh viên, trên giường trải nệm mềm mềm mại, còn có gối đầu đan bằng dây mây… Chỉ cần xoay người đè lên gối đầu đan bằng dây mây thì sẽ tỏa ra mùi đàn hương, đây chính là gối đầu thượng hạng đã được huân mùi đàn hương đấy!
Cô vội vàng xoay người một vòng rồi ngồi dậy, đưa mắt nhìn chung quanh, đây là một gian phòng cổ xưa cực kỳ sạch sẽ tao nhã. Lý Bộ Tuyết vốn có đôi mắt tinh tường thoáng chốc bị nội thất trong căn phòng làm cho sợ hãi đến mức trố mắt, cô đến hiện trường quay phim à?
Chú thích:
[4] Thần tướng: theo Phật giáo có mười hai vị thần tướng, tương ứng với mười hai tháng trong năm, mười hai canh giờ trong ngày (một canh giờ tương đương hai tiếng đồng hồ), mười hai con giáp, nhiệm vụ là bảo vệ chúng sinh.