Trời trời trời trời trời!
Lý Bộ Tuyết run rẩy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, thứ đập vào mắt cô không phải là nhà cao tầng, càng không có giàn trồng hoa bằng gỗ được xây tạm thời, chỉ thấy cây cối xanh rờn như móng rồng, mà cách đó xa xa là hòn non bộ, suối nước có cây cầu vắt ngang qua, lối đi được trải đá trắng trong vườn, từng chiếc đèn đá được sắp xếp theo quy luật cứ cách mười bước sẽ có một cái, đây là vườn hoa kiểu Trung Quốc cổ đại hàng thật giá thật, cổ đại chân thật!
Lý Bộ Tuyết không thể nào ngờ được rằng tình tiết chỉ xuất hiện trong phim truyền hình này lại thật sự xảy ra với mình! Nhưng bây giờ không phải là lúc nổi điên, phải làm cho chính mình có chốn dung thân ở nơi này mới được.
Cô không phải là đóa hoa trong nhà ấm vẫn còn sống dưới vòng tay che chở của cha mẹ, cô là phụ nữ thế hệ mới đã băng qua đại dương đi học ở đại lục, hơn nữa đã sống tự lập!
“Cô nương không thể tự sát lần nữa.”
Ngay khi đầu óc Lý Bộ Tuyết đang rối bời thì bất tri bất giác, Địch Tiên Mai đã đi đến sau lưng cô. Bước đi không một tiếng động kiểu này thật sự khiến người ta hoảng sợ, quả thật là người luyện võ.
Chỉ thấy Địch Tiên Mai nhẹ giọng nói bên tai cô: “Cô nương hãy ở lại đây dưỡng thân thể, đối với chúng ta là nói, ngươi là người rất quan trọng.”
Lý Bộ Tuyết hiểu được ẩn ý trong lời nói của nàng ta, lại nhớ đến lúc vô tri vô giác có người nói muốn bắt mình làm “tế phẩm”, cô lập tức hỏi: “Ta rõ ràng không muốn tìm chết, chỉ vô tình đụng vào thân thể này, sau đó lại bị các ngươi mơ hồ bắt được. Nói đi, các ngươi muốn cho thân thể này làm tế phẩm kiểu gì?”
Thấy cô khôi phục bình tĩnh trong thời gian ngắn ngủi, mặc dù cảm thấy khó hiểu, song vì nhiệm vụ mà phụ thân giao cho mình, Địch Tiên Mai cũng phải nhanh chóng thu xếp ổn thỏa cho nữ nhân này, thế nên nàng ta không giấu diếm mà từ tốn nói: “Nói thật lòng, ngươi là người quan trọng nhất để phụ thân ta bắt giữ yêu nghiệt ăn thịt người.”
“Yêu nghiệt?”
Địch Tiên Mai gật đầu, nói tiếp: “Mấy năm nay, trong cung thường xuyên có cung nữ tử vong không rõ nguyên nhân. Mà tình trạng lúc chết của các cung nữ ấy đều vô cùng thê thảm, hạ thể bại lộ, thân thể bị thiêu rụi cục bộ hoặc toàn thân, phụ thân ta Địch Nhân Kiệt là Đại Lý tự thừa, sau khi sửa sang lại mấy vụ án mạng này thì phát hiện điểm mấu chốt nằm ở một người, e rằng người này chính là yêu nghiệt dâm loạn cung đình.”
“Cái… cái gì?”
Nghe thấy sự thật đáng sợ này, Lý Bộ Tuyết sợ đến mức lùi về sau ba bước: “Ngươi… chẳng lẽ ngươi định bắt ta cho yêu quái ăn thịt?”
“Ngươi là Cực Âm Chi Nữ, sinh ra vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, con yêu đó không thể làm tổn thương nửa cọng lông tơ của ngươi.” Địch Tiên Mai nở nụ cười khe khẽ, chiếc răng khểnh nho nhỏ hơi hé lộ từ đôi môi đỏ au, thoạt nhìn rất đáng yêu, lại nói những lời đáng sợ đến thế.
“Giúp… Giúp đỡ như thế nào?” Lý Bộ Tuyết nuốt nước miếng, cảm thấy kinh hãi khó có thể miêu tả thành lời.
Đối thực
“Chúng ta muốn nhờ cô nương trợ giúp nên sẽ dạy lễ nghi trong cung, cùng với kỹ thuật giường chiếu cho cô nương. Cô nương lẻn vào cung tiếp cận yêu nghiệt, quyến rũ yêu nghiệt, đồng thời báo cho chúng ta biết quy luật làm việc và nghỉ ngơi của yêu nghiệt cho chúng ta để có thể đuổi bắt yêu nghiệt đó hiện nguyên hình.”
“Khoan đã… Quyến rũ yêu nghiệt?” Cô cảm thấy dường như mình vừa nghe thấy câu chuyện cổ tích nào đó, nhưng chuyện này lại vô cùng chân thật xảy ra đối với mình!
“Không sai, những vụ án mạng ấy đều có quy tắc rõ rệt. Ví dụ như ngày gây án nhất định sẽ là ngày mười lăm trăng tròn, cung nữ nhất định sẽ bại lộ hạ thể chết vì bị thiêu cháy, đồng thời cũng nhất định liên quan tới người nào đó.”
“Người nào đó mà ngươi nói, rốt cuộc là ai?”
“Cánh tay đắc lực của đương kim Võ Hậu, Thượng Quan Uyển Nhi.”
“Thượng… Thượng Quan Uyển Nhi?”
Lý Bộ Tuyết kinh hãi kêu cái tên này, đầu óc càng rối ren. Người phụ nữ này, trong sách lịch sử rõ ràng là thư ký riêng của Võ Tắc Thiên, hóa ra thư ký riêng mạnh như vậy mà lại không phải là con người sao? Quả thực càng chứng minh sự thật trợ thủ đắc lực không phải là nghề dành cho con người…
“Thượng Quan Uyển Nhi là cháu gái của Tể tướng đời trước Thượng Quan Nghi, mặc dù tổ phụ đã bị lột bỏ chức quan, bị chém đầu vì chuyện phế hậu, Thượng Quan Uyển Nhi và mẹ bị đưa đến Dịch Đình làm nô lệ, năm mười bốn tuổi được Võ Hậu đề bạt thành cánh tay đắc lực, Hoàng thượng cũng cho nàng ta vị phân Tài nhân, ai cũng biết Thượng Quan Uyển Nhi chỉ là phi tần hậu cung trên danh nghĩa, kỳ thật là người của Võ Hậu. Nay Võ Hậu cầm giữ triều chính, vẫn giữ Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh để xử lý việc triều chính. Nhưng ai cũng biết, Thượng Quan Uyển Nhi có sở thích đối thực, ngủ chung một giường với cung nữ.”
Địch Tiên Mai không biết suy nghĩ của Lý Bộ Tuyết nên liến thoắng giới thiệu về bối cảnh của Thượng Quan Uyển Nhi. Cụm từ “đối thực” này, nếu Lý Bộ Tuyết nhớ không nhầm thì dùng để miêu tả một loại văn hóa tình yêu không thể nói rõ ràng.
Tại vương triều Lý thị hùng mạnh huy hoàng nhất trong lịch sử Trung Hoa, loại văn hóa này tựa như một đóa mẫu đơn đỏ rực xán lạn, phô bày vẻ đẹp hoàn hảo không tì vết lấn át tất cả. Đến thời của Võ Hậu, quyền lực của nữ tử cũng dần dần được tổ chức rõ ràng chặt chẽ, phân công chế độ cung quan tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Cái gọi là “cung quan” tức là nữ quan trong hậu cung, được thiết lập sáu cục hai mươi bốn ty, mỗi cơ quan đều có trách nhiệm của riêng mình. Các cung nữ sẽ sinh sống trong hoàng cung cả đời cũng bắt đầu văn hóa tình yêu “đối thực” đặc trưng của họ.
Đàm phán
“Đối thực” là cách gọi thân mật của tình yêu giữa cung nữ và cung nữ. Sống trong thế giới chỉ có một giống đực duy nhất cầm đầu được gọi là Hoàng đế, đa số nữ nhân đều phát triển ra một loại tình yêu bí mật chỉ có thể che giấu mà không tiết lộ cho người khác. Trong cung đình ngột ngạt này, có một nơi để gửi gắm tình cảm của mình dường như cũng là một chút an ủi ngọt ngào trong sự đau khổ…
Nhưng vì sao lời nói của Địch Tiên Mai lại khác hẳn với kiến thức mà Lý Bộ Tuyết được học trong sách lịch sử thời hiện đại?
“Ý ngươi là… muốn ta… muốn ta yêu đương với Thượng Quan Uyển Nhi ư?” Để không hiểu nhầm, Lý Bộ Tuyết xác nhận lại yêu cầu nhiệm vụ một lần nữa với Địch Tiên Mai.
“Đúng vậy, mong cô nương hãy bí mật giao tất cả vật chứng và những gì mình nghe thấy trong lúc tán tỉnh với yêu nghiệt cho chúng ta xử lý. Thế thì mới có bằng chứng để chém giết yêu nghiệt.”
Địch Tiên Mai nói rất nghiêm túc, song Lý Bộ Tuyết lại vô cùng khiếp sợ… Cô phải yêu đương với con gái ư?
Mặc dù ở hiện đại, đồng tính luyến ái không còn là điều mới mẻ, nhưng lần đầu tiên cô nghe thấy yêu cầu kiểu này! Lý Bộ Tuyết chưa bao giờ có bạn trai, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, trước kia cô theo học dưới nền giáo dục theo kiểu nhét chữ vào đầu như nhồi thức ăn cho vịt ở Đài Loan, mỗi ngày ngoại trừ lúc học tập, đám người lớn cứ luôn miệng nói rằng chờ sau này con lớn lên rồi hẵng yêu đương! Thế nên cô không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, càng không cần phải nói tới chuyện yêu đương với con gái…
Không, hãy khoan.
Tình hình hiện tại, không phải cô nói từ chối thì có thể từ chối.
Bởi vì Lý Bộ Tuyết không biết nên làm cách nào để thoát khỏi “thân thể” này, càng không biết phải làm thế nào mới có thể quay về hiện đại, đồng thời cô cũng không biết nên mình rời khỏi nơi này thì có thể sinh tồn dựa vào chính sức lực của mình trong thế giới cổ đại mà mình hoàn toàn lạ nước lạ cái này hay không. Một khi đã vậy, cô nhất định phải đàm phán mới được!
Lý Bộ Tuyết ngẫm nghĩ rồi hai tay chống nạnh, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về điều kiện trao đổi: “Thế nếu ta trợ giúp các ngươi lấy được bằng chứng yêu nghiệt hại người thì các ngươi sẽ ban thưởng gì cho ta? Đây là công việc rất nguy hiểm, lại không có bảo hiểm, không có tiền thưởng cuối năm, càng không có tiền trợ cấp tàn phế thương vong…”
“Chúng ta sẽ giúp ngươi khôi phục thân phận bình dân, không còn cầm hộ tịch tiện dân, cũng sẽ cho ngươi một mẫu ruộng đồng [7], trăm lượng hoàng kim, giúp ngươi có thể thoải mái sinh sống suốt nửa đời còn lại, không cần vất vả bán nghệ mưu sinh ở phố phường.”
Ngay khi hai người đang trò chuyện thì bỗng một giọng nam trầm thấp ngắt lời họ, còn đưa ra điều kiện trao đổi kếch xù như thế. Hai người vội quay đầu nhìn sang, thấy một nam nhân mặc trang phục cưỡi ngựa màu nâu của người Hồ, đầu buộc khăn vấn, trên mặt giữ chòm râu màu muối tiêu đang đứng ở cửa nhìn họ. Sau lưng nam nhân râu bạc đó là một nam nhân vóc dáng cao lớn, dáng người cường tráng khỏe mạnh, đường nét trên gương mặt sâu thẳm như tạc tượng, màu da hơi ngăm đen, vừa thấy đã biết ai là chủ ai là tớ. Tại Đại Đường, gương mặt của người thuộc dân tộc khác không còn là điều xa lạ.
Chú thích:
[7] Một mẫu tương đương với 666,667m2.
Cái tên ấy là gông xiềng mà tương lai cô không thể thoát khỏi…
“Cha!”
Địch Tiên Mai lập tức chạy tới. Nghe thấy tiếng kêu này, Lý Bộ Tuyết cũng ngây người, không thể ngờ được rằng mình đang trải qua khóa học chứng kiến lịch sử khổng lồ nhất ―― tận mắt được gặp những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong sách lịch sử!
“Cha, nàng ấy bị đụng trúng đầu nên nói chuyện hơi vớ vẩn, người…”
“Kêu người đi mời Cực Âm Chi Nữ đến đây để trợ giúp phá án, con xem con mời kiểu gì vậy hả? Còn khiến người ta bị rớt xuống sông là sao?” Địch Nhân Kiệt trừng nữ nhi của mình một phát, ánh mắt tràn đầy nghiêm khắc: “Nếu trưởng huynh và vị hôn phu của con đều ở đây thì chắc chắn sẽ xử lý công việc ổn thỏa, không cần ta phải bận tâm!”
Lúc này, nam nhân dị tộc vẫn đứng sau lưng Địch Nhân Kiệt lên tiếng xin xỏ, giọng điệu rất hèn mọn: “Bẩm lão gia, tiểu thư đã rất cẩn thận rồi, nếu không phải Cực Âm Chi Nữ kinh hoàng rơi xuống sông thì chúng ta cũng…”
“Dương Hải, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!” Địch Nhân Kiệt lớn tiếng quát lên, thế là Dương Hải cũng lập tức ngậm miệng: “Đừng quên thân phận của ngươi!”
Lý Bộ Tuyết thấy trong phòng tràn ngập bầu không khí lạnh lẽo thấu xương, cho dù là thời nhà Đường khai sáng thì trong khung vẫn coi trọng nam tôn nữ ti, con gái làm gì cũng sai lầm. Lý Bộ Tuyết là phụ nữ thế hệ mới, chứng kiến cảnh này thì có thể làm sao đây? Đối mặt với tình huống mà mình không am hiểu này, Lý Bộ Tuyết gãi đầu định hòa giải: “Ờ… Cũng không thể nói như vậy được… Địch cô nương… Thực ra Địch cô nương rất tốt với ta, chẳng qua lúc nãy ta quá kích động…”
“Cô nương, nếu ngươi thật sự chịu trợ giúp lão phu bắt giữ yêu nghiệt loạn thế thì lão phu nhất định sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, thực hiện điều kiện đã hứa với ngươi lúc nãy, khiến nửa đời sau của ngươi không cần lo nghĩ.” Địch Nhân Kiệt lại quay về phía Lý Bộ Tuyết, vừa nghiêm túc vừa khách khí: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Nếu Địch đại nhân đã nói như vậy thì ta đồng ý giúp đỡ.”
Lý Bộ Tuyết thấy mình bây giờ cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải giúp họ phá án, được đến đâu hay đến đó. Chỉ có điều cô cảm thấy một danh nhân lịch sử như Thượng Quan Uyển Nhi thì sao có thể là yêu nghiệt? Chắc chắn lại là một sự hiểu lầm nào đó. Thế là cuộc giao dịch này đã được đàm phán ổn thỏa.
Song lúc này, Lý Bộ Tuyết lại không biết rằng, cái tên ấy chính là gông xiềng mà tương lai cô không thể thoát khỏi…