Lý Bộ Tuyết – vốn là nữ sinh của thời đại mới, kể từ khi xuyên việt đến nay đã trở thành thị nữ của Địch gia.
Mặc dù nói là thị nữ nhưng cũng không bước chân ra ngoài cửa, suốt ngày ở bên cạnh Địch Tiên Mai cùng nhau “tay nắm tay đến hết đời”.
Chuyện về Địch Tiên Mai, cô biết được sơ sơ hai vụ thông qua lời nói của đám người hầu: đã từng thành thân, gả cho đồng nghiệp của huynh trưởng, một năm sau khi thành thân, huynh trưởng và phu quân đều chết trên chiến trường, thế là Địch Tiên Mai quay về Địch gia một lần nữa.
Tại thời nhà Đường, nữ tử không thịnh hành việc giữ gìn trinh tiết, quan niệm về việc tái giá cũng cởi mở như thời hiện đại; cô cũng như các thị nữ chung quanh, đều gọi Địch Tiên Mai là “tiểu thư”, tự xưng là “nô tỳ”. Mà đối với Lý Bộ Tuyết, Địch Tiên Mai vừa là nghiêm sư, đồng thời cũng là chỗ dựa và phao cứu sinh lớn nhất để cô sống sót ở cổ đại. Không có Địch Tiên Mai thì mười tám thị nữ kia, mỗi người đều có thể giải quyết Lý Bộ Tuyết trong vòng hai ba hiệp. Địch gia coi trọng võ thuật, dường như mỗi người đều biết một chút quyền cước công phu, trái lại thân thể của cô dường như không có bất cứ tài nghệ nào khác ngoài nhan sắc, mà bản thân Lý Bộ Tuyết cũng chỉ có mỗi bộ não chứa đựng công nghệ cao có thể thắng được đám nữ tử cổ đại này. Thế nên nàng chỉ còn cách hấp thụ từng ngụm từng ngụm về “khóa học” mà Địch Tiên Mai dặn dò tựa như một miếng bọt biển…
Trường An nắng gắt, có người đang giảng bài…
“Rầm!”
Địch Tiên Mai cầm trường đao dùng sức cắt dưa hấu trên bàn, lập tức chém nó thành hai nửa, lộ ra lớp thịt đỏ au mọng nước bên trong.
Lý Bộ Tuyết nuốt nước miếng, nhìn lớp thịt mượt mà mọng nước của quả dưa hấu là biết quả dưa này thơm ngọt nhiều nước, cực kỳ ngon miệng!
Nếu cô nhớ không nhầm thì muốn ăn trái cây ở cổ đại phải tự dành dụm tiền lương, lúc chọn mua chỉ mua một miếng hai miếng, hoặc là cứ đến ngày lễ tết thì gia đình giàu có sẽ ban thưởng trái cây cho đám người hầu ăn tết, chỉ có thế mà thôi. Nhưng bây giờ Địch Tiên Mai ra tay thật hào phóng, mới đến đã mua năm sáu quả dưa hấu đặt trong phòng mình, bây giờ còn bổ dưa giúp mình, đây… đây là chuẩn bị bắt đầu ăn à?
“Nếu tiểu thư muốn ăn dưa hấu thì nô tỳ cắt gọt giúp người là được, tiểu thư không cần phiền phức như thế đâu.” Lý Bộ Tuyết cung kính nói, nhưng nước bọt trong miệng đã bắt đầu phân bố, muốn – ăn – quá – đi!
“Ta không thấy phiền.” Địch Tiên Mai chậm rãi rút khăn tay lau bàn tay dính đầy nước dưa hấu đỏ au.
“Ủa?” Lý Bộ Tuyết còn tưởng Địch Tiên Mai sẽ nói mấy câu săn sóc khách sáo, không ngờ lại đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Bởi vì đây là phiền toái của ngươi.”
Khi thấy nụ cười tà ác trên môi Địch Tiên Mai, Lý Bộ Tuyết bỗng nảy sinh linh cảm chẳng lành…
Kỹ xảo khẩu giao!
“Chát!”
Trước khi roi da quất trúng mông Lý Bộ Tuyết, tiếng gió “vùn vụt” cứ như lời cảnh cáo trước khi ác ma giáng xuống, mà khi nó rơi lên làn da của cô lại biến thành sự trừng phạt đau đớn.
“Liếm! Ra sức liếm cho ta!” Địch Tiên Mai ra lệnh, thúc giục vừa nhanh vừa vội vàng.
“Hức hức… Hức hức hức…”
Rốt… rốt cuộc chuyện này thì có liên quan gì tới Thượng Quan Uyển Nhi? Có phải cha con Địch gia đều là biến thái không? Đầu óc có bệnh hay là lên cơn điên khùng vậy?
Trên mặt Lý Bộ Tuyết tràn ngập nước dưa hấu đỏ au, song vẫn phải tiến đến gần nửa quả dưa hấu đã được bổ làm đôi. Bởi vì chỉ cần cô chểnh mảng một chút thì cây roi da trên tay Địch Tiên Mai sẽ không hề nương tay quất lên mông cô. Cảm giác đau rát nóng bỏng khiến cô như biến thành một con ngựa không thể không nghe lời, ra sức làm việc mà Địch Tiên Mai yêu cầu mình phải làm…
“Trong vòng nửa nén nhang, ngươi không được phép cắn bằng răng, chỉ có thể dùng lưỡi để liếm ra ba cái lỗ nhỏ vừa và lớn!” Địch Tiên Mai đứng bên cạnh cô không ngừng dạy bảo: “Ta yêu cầu ngươi liếm ra một cái lỗ nhỏ bằng ngón út, một lỗ bằng ngón giữa, cuối cùng là lỗ rộng to bằng ba đầu ngón tay!”
“Cái… cái gì?”
Lý Bộ Tuyết vô cùng hoang mang đối với yêu cầu kỳ quặc và “cực kỳ tàn ác” của Địch Tiên Mai, nhưng ngại với đối phương là phao cứu sinh duy nhất của mình trong thế giới cổ đại này nên cô không chểnh mảng, đành phải thè lưỡi, ngoan ngoãn dùng lưỡi đè lên thịt dưa.
“Trong sách nói, kỹ năng này được gọi là ‘phẩm ngọc’. Dưới đáy chậu [8] của nữ tử nếu liếm bằng lưỡi thì sẽ khiến người này vô cùng sung sướng. Nếu làm tốt thì chắc chắn Thượng Quan Uyển Nhi sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác. Ngươi phải chăm chỉ luyện tập kỹ xảo phẩm ngọc, không được bỏ bê!”
“Cái… cái gì? Cho nên người dùng dưa hấu để dạy ta kỹ xảo khẩu giao [9] ư?”
Lý Bộ Tuyết hoàn toàn há hốc miệng, không thể ngờ được rằng “tài liệu tình dục” thời cổ đại lại “thực dụng” đến mức này! Nhưng khi thấy cô vẫn còn kinh ngạc chưa hoàn hồn, Địch Tiên Mai lập tức vung một roi xuống, quát lên: “Còn không mau luyện tập đi!”
Chú thích:
[8] Đáy chậu: Khu vực giữa hậu môn và bộ phận sinh dục của nữ giới.
[9] Khẩu giao: Quan hệ bằng miệng.
Kỹ xảo khẩu giao! (2)
“Ưm… ư… ư…”
Cô vội vàng thè lưỡi, cố gắng chọc thủng một lỗ trên dưa hấu, nhưng cô chưa từng được huấn luyện cũng không có kinh nghiệm gì, muốn đạt được yêu cầu của Địch Tiên Mai trong vòng một nén nhang thì nói dễ hơn làm!
Chỉ thấy Lý Bộ Tuyết thè lưỡi chọc vào thịt dưa dấu cứ như một con cún, nhưng bất kể cô làm như thế nào thì thịt dưa hấu vẫn như một bức tường. Không lâu sau khi bắt đầu “đào bới”, cô đã mệt mỏi đến mức không thể làm tiếp được nữa…
“Đã hết giờ!”
Thấy gương mặt cô dính đầy nước dưa hấu, Địch Tiên Mai thở dài, lắc đầu rồi nói: “Ngươi chỉ có một chút công lực đó thôi sao?”
“Nô… nô tỳ vụng về… hu hu hu…” Cô muốn nói gì đó, nhưng lưỡi thật sự quá mỏi. Một đợt thao tác vừa rồi khiến chiếc lưỡi của cô đã không còn là lưỡi nữa: “Nếu công lực phẩm ngọc của tiểu thư rất mạnh thì nô tỳ cũng muốn nhìn xem tiểu thư phẩm ngọc nhanh chóng bằng cách nào, để còn học tập kỹ xảo một phen!”
Địch Tiên Mai không ngờ Lý Bộ Tuyết lại cãi mình, sắc mặt không khỏi đỏ bừng, dáng vẻ vốn còn đúng lúc hợp tình cũng nhanh chóng biến thành cà lăm: “Nữ… tử và nữ tử ân… ân ái với nhau, vốn rất khó tìm được sách vở để tăng trưởng kiến thức, ta biết thì có ích lợi gì? Có phải cần dùng để đối… đối phó với ta đâu! Ngươi mới cần dùng trên người yêu nghiệt!”
“Cho nên thực ra tiểu thư cũng không am hiểu chứ gì…” Thấy phản ứng này của Địch Tiên Mai, Lý Bộ Tuyết bỗng cảm thấy nàng ta hơi đáng yêu. Mặc dù đã từng gả chồng, biết được niềm vui chốn khuê phòng nhưng đối với chuyện giường chiếu của nữ nữ lại vẫn là ma mới. Lý Bộ Tuyết kìm lòng không đậu bật cười, ai ngờ tiếng cười của cô lại khiến lòng tự trọng của Địch Tiên Mai bị tổn thương, khuôn mặt càng đỏ hơn, đưa ra mệnh lệnh càng tàn ác.
“Ngoài sân vẫn còn hai quả dưa, ngươi đi lấy vào đây, tối nay tập trung luyện tập, chỉ cần luyện mỗi cái này thôi, ngày mai ta sẽ nghiệm thu! Nếu không luyện cho tốt thì không được ăn cơm!”
Cái… cái gì!
Hầy, nếu biết trước thì mình không cãi lại làm gì!