Liễu Gia Y chán nản đi tới đi lui trong phòng làm việc, cô thật sự không còn lời nào để nói, cô chỉ mới nằm viện có mấy tuần mà phòng làm việc đã không còn thuộc về cô nữa. Nhìn bàn làm việc chất đầy đồ vật xa lạ, những thứ thuộc về cô đã không cánh mà bay, bây giờ Liễu Gia Y đang chửi thầm ông chủ trong lòng.
Dù sao cô cũng vì tăng ca cho công ty mà xém nữa đã mất mạng… Không đúng, phải gọi là đột tử mà được cứu sống, đã không được bồi thường thì thôi đi, đằng này biết rõ cô còn sống lại muốn sa thải cô ư? Tên ông chủ rác rưởi này, ông là kẻ không có tâm! Không cho tôi một lời giải thích thì chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa!
Nhìn đồng hồ, đã tới giờ làm việc, vậy mà không có ai tới văn phòng cả. Chẳng lẽ công ty phá sản rồi, công ty rác rưởi này đã làm tốn biết bao nhiêu thanh xuân của mình.
“Tích” là tiếng cửa tử động, Liễu Gia Y vẫn còn đang thong thả nhìn người tới đầu tiên, chỉ mới nhìn thoáng qua đã khiến cô không thể dời mắt, mái tóc dài hơi xoăn, gương mặt xinh đẹp, đeo cặp kính viền vàng, môi hơi mím lại. Nhận ra mình cứ nhìn thế này thì không được lễ phép cho lắm, nên đối phương vừa thấy cô đã mím chặt môi lại, Liễu Gia Y vội nhìn chỗ khác, đồng thời nhớ lại dáng vẻ cô gái này.
Cô ấy cao, hơi gầy, gương mặt không chút thịt dư nào, đường nét rõ ràng, cổ áo sơ mi để lộ đường cong đẹp mắt của xương quai xanh, quần áo công sở cũng không che đi khí chất của cô ấy. Từ cách ăn mặc của đối phương, Liễu Gia Y đã nhận ra khí chất của hai người đều giống nhau, rada trong đầu cô không ngừng vang lên.
Không ngờ công ty kém cỏi này cũng có người đẹp thế này, Liễu Gia y vội xoay người để cho đối phương ấn tượng tốt về mình, để sửa lại lỗi thất thố vừa rồi, kết quả đối phương đã ngồi ngay vị trí vốn thuộc về cô.
Liễu Gia Y: Cái gì mà thân hay không chứ, đao của đâu rồi.
Thì ra cô ấy là người thay thế vị trí của mình, Liễu Gia Y đau lòng không thôi, cảm giác công ty đã không còn nơi nào cho mình nữa. Còn chưa kịp tự thương hại bản thân, ông chủ đã xuất hiện, kêu cô vào văn phòng gặp ông ấy.
“Tiểu Liễu à, sức khỏe đã tốt hơn chưa? Cô cũng thật là, nếu mệt quá thì cứ nói tôi, tôi sẽ để người khác làm, sao lại tự hành hạ mình tới mức nhập viện thế này.”
??? Tôi nói rồi mà ông lại nói không tìm được ai khác, nên bắt tôi vất vả mà? Đến giờ vẫn chưa tăng lương, ông chủ à, tôi khỏe lắm, cảm ơn ông đã quan tâm.
“Vậy tốt rồi, nhìn thấy người mới ở ngoài chưa? Sau này cô ấy sẽ là cấp dưới của cô. Sau khi cô nhập viện thì bên phía cảnh sát có kêu người tới hỏi xem công ty có áp bức nhân viên không, công ty chúng tôi sao có thể làm loại chuyện này, tôi còn đang định tăng lương cho cô đây này. Về sau cô có cấp dưới thì cũng coi như thăng chức, văn phòng bên cạnh đã được dọn dẹp xong, đồ của cô đã được chuyển qua đó rồi, chìa khóa đây. Khụ, nếu về sau có người hỏi đãi ngộ ở công ty với cô thế nào, thì cô cũng biết nên nói gì rồi chứ?” Đưa chìa khóa cho Liễu Gia Y, ông chủ bình tĩnh uống ngụm trà để thông họng, chờ cô trả lời.
Ha, chẳng phải ông đang sợ chuyện của tôi làm ảnh hưởng tới cổ phiếu của công ty sao. Nhưng có tiền là được Liễu Gia Y cầm chìa khóa, ngẩng đầu thề: “Tôi biết mà, ông chủ! Cảm ơn công ty đã bồi dưỡng, tôi sẽ làm thật tốt.”
Sau khi nói chuyện với ông chủ xong, Liễu Gia Y bước ra từ văn phòng của ông chủ, đi tới cửa phòng đang bị khóa, quả thật đồ dùng làm việc của cô đều ở trong đó. Vừa sửa soạn lại đồ dùng vừa mừng rỡ vì mình đã hết khổ, bản thân đã có phòng làm việc mới, cũng cảm ơn các bộ phận liên quan đã giúp mình tăng lương và thăng chức!
Sau một lúc vui vẻ, Liễu Gia Y mới nhớ tới khu làm việc ở ngoài, cô vẫn chưa biết người mới tên gì, có lẽ đối phương cũng chưa biết cô là ai. Rất nhiều chế độ ở công ty nhỏ vẫn chưa hoàn thiện, các thông báo hay giới thiệu nhân viên mới vẫn chưa có.
Liễu Gia Y nghĩ lần đầu mình lãnh đạo nên vẫn chưa có kinh nghiệm nhiều, nên cô quyết định tìm quản lý nhân sự để hỏi về người mới này, cũng thuận tiện hỏi xem cô đã làm việc lâu vậy thì có được tăng lương chưa, tiền vẫn quan trọng nhất.