Liễu Gia Y tới bộ phận nhân sự hỏi về tiền lương hiện tại của mình, trong lòng thì thầm khen bộ phận có liên quan Sau đó cô mới nghiêm túc kêu quản lý nhân sự đưa sơ yếu lý lịch của người mới cho mình, lấy lý do để hiểu rõ người sẽ làm việc với mình sau này.
Lật sơ yếu lý lịch và đọc sơ qua.
Họ và tên: Diệp Chiêu Nhi.
Tuổi: 27, wow lớn hơn mình, yêu yêu, thích nhất người lớn tuổi.
Chiều cao: 180, wow, cao quá đi, yêu yêu, cao hơn mình tận 20cm.
Cân nặng: 55kg, nhẹ quá rồi, cảm giác như chỉ cần tập thể hình vài ngày là có thể ôm cô ấy theo kiểu công chúa.
Tình trạng hôn nhân: đã kết hôn, vợ yêu, hả…?
Nội dung phía sau Liễu Gia Y không đọc nổi nữa, trong đầu đều là chữ đã kết hôn.
Cô giả vờ hỏi quản lý nhân sự: “Người mới này còn trẻ mà đã kết hôn rồi à?”
“Đúng vậy, có lần chồng cô ấy tới đón cô ấy tan làm, nhìn rất đẹp trai, hai vợ chồng nhà họ nhìn đẹp đôi lắm kìa.”
Liễu Gia Y như nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát, người ta đã nói rõ cô ấy đã kết hôn, có chồng, là thẳng nữ, tạm biệt tình yêu của tôi.
Nhưng cấp dưới thì vẫn phải gặp nhau, cô phải lấy lại tinh thần, vì không để mình nghĩ lung tung, Liễu Gia Y quyết định trở thành một cấp trên nghiêm túc ít nói.
Sau khi giới thiệu bản thân với Diệp Chiêu Nhi, cô bắt đầu lạnh lùng kiểm tra những việc mà cô ấy đã làm mấy bữa nay. Liễu Gia Y cố giữ khoảng cách với cô ấy, cứ như vậy đúng cạnh cô ấy, thao tác trên máy tính và chỉ những lỗi mà cô ấy mắc phải.
Một người nghiêm túc chỉ bảo, người gật đầu, dáng vẻ không thay đổi dù chỉ là một chút khiến người khác thấy hơi kỳ quặc. Liễu Gia Y đã trải qua cảm giác lên xuống bởi tình cảm, cô cũng không biết nên đối mặt với cấp dưới thế nào, hơn nữa cảm giác khó tả khi phải đối mặt với cô ấy khiến cô không biết phải làm gì, nên cô chỉ đành lạnh lùng nhìn cô ấy thao tác trên màn hình, mà đối phương cũng chưa thấy qua vẻ mặt nào khác từ cô.
Đừng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc chỉ bảo của Liễu Gia Y mà nhầm lẫn, thật ra ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn tay cầm chuột kia. Quá thon dài, cô chưa từng thấy ai có những ngón tay dài thế này, thon dài sạch sẽ, không nằm trên thì quá đáng tiếc.
May mắn đối phương vẫn luôn chăm chú nhìn máy tính, nên không thấy được ánh mắt kỳ lạ của Liễu Gia Y.
Chớp mắt đã đến giờ cơm trưa, Liễu Gia Y nói nghỉ trưa xong thì làm tiếp, rồi đi căn tin ăn cơm trước. Khi Diệp Chiêu Nhi đứng dậy, cảm giác áp bức bởi chiều cao bỗng chốc ập tới, vốn dĩ từ đang nhìn xuống đã phải biến thành ngước nhìn lên, khoảng cách trở nên hẹp lại, Liễu Gia Y cảm thấy chỉ cần đối phương vươn tay là có thể ôm cô vào lòng, khoảng cách được kéo lại gần, mỗi bước đi cô có thể cảm nhận được quần lót của mình đang ướt.
Haiz, cơ thể ngu ngốc này, chỉ mới nhìn thấy người đẹp cao ráo là bắt đầu run rẩy và ẩm ướt rồi. Lạ thật, bình thường nhìn thấy mấy người đẹp ở tàu điện ngầm cũng không tới mức này, đều là do não báo động sai!
Kết quả tối hôm đó Liễu Gia Y đã mơ thấy mộng chân, cô còn lẳng lơ ôm lấy eo Diệp Chiêu Nhi và nói: “Em muốn dùng chân để đo vòng eo của chị.” Sau đó cô đã bị ngón tay thon dài mà mình nhìn thấy lúc sáng đâm vào trong, cảm giác chiều cao khác biệt làm cô bị áp chế, mà cô cũng cam chịu điều này, nghênh đón việc lên đỉnh một lần lại một lần.
Lúc đang lên đỉnh trong mộng xuân lần nữa thì tiếng báo thức vang lên, Liễu Gia Y cảm nhận được quần lót mình đã ướt thì nhảy cẫng lên, một cảm giác tuyệt vọng và phỉ nhổ bản thân vì đã mơ tưởng thẳng nữ, một bên thì yên lặng giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân.
Thuần thục chạm vào hạt ngọc đang sướng, cảm giác ẩm ướt lại không được hưởng thụ khiến cô khó chịu, mắt thấy sắp muộn, Liễu Gia Y đành nhớ lại cảnh trong mơ, cả người bị Diệp Chiêu Nhi ôm từ phía sau và dùng ngón tay đâm vào, tưởng tượng tới ngón tay thon dài của Diệp Chiêu Nhi chơi đùa tiểu huyệt của mình, không lâu sau cô đã sướng vì lên đỉnh.
Nhìn ngón tay nhớp nháp, Liễu Gia Y thở dài, 12 năm qua cũng chỉ có ngón tay giúp mình.