Nhìn thấy hai cái tay đang bắt tới không nỡ rời nhau đó, trái tim Sở Mị trở nên tan nát.
Lần đầu tiên trong đời, cô bắt đầu ‘đối diện’ dung mạo của mình.
Về tới nhà, Sở Mị soi gương, nghiêm túc hỏi: “Má, má nói con có xinh đẹp không?”
Má Sở đang nấu cơm, trả lời một cách phũ phàng: “Con gái, cái từ xinh đẹp hoàn toàn không thể nào dính dáng đến con được, khi má sinh con ra thì má cảm thấy cuộc đời trở nên u ám rồi có biết không? Má vẫn cứ hy vọng lớn lên con sẽ đỡ hơn chút, nhưng giờ cũng đã lớn như vậy rồi mà con vẫn y như xưa, bởi vì chuyện này mà má đã cãi nhau với ba con hết mấy lần đó, gien của ông ấy quả thật tệ quá.”
……
Sở Mị rất đau khổ, trong đầu cô toàn là hình ảnh của Tô Thấm cười với Phương tỷ, không phải chỉ có cao thôi hả? Không phải là xinh đẹp thôi hả? Có gì ngon lắm đâu? Tuy điều kiện bẩm sinh cô không đủ, nhưng nếu sau này cố gắng nhất định sẽ thay đổi được!
“Má, con muốn uống sữa bò, mai má mua cho con một thùng nha,” Ngồi trên ghế, Sở Mị đen mặt lại đưa ra yêu cầu, cô cảm thấy việc cần làm đầu tiên là cải thiện chiều cao mình trước, ít ra cũng không cần phải ngưỡng đầu lên nhìn Tô Thấm?
Má Sở nghi ngờ nhìn cô, “Này, con bị gì vậy? Sao đột nhiên muốn uống sữa bò, không phải con nói nó có mùi vị kỳ kỳ hả, đánh chết con cũng không thèm uống mà?”
Sở Mị thở dài, “Chắc do thời kỳ dậy thì của con đến rồi, nên thích làm những chuyện khác người.”
Thời kỳ dậy thì đến rồi…..Uống sữa bò làm chuyện khác người….. con gái của bà bị gì rồi hả???
Sự thật chứng minh, Má Sở quả thật đã xem thường con gái mình rồi.
Sáng sớm, hai hộp sữa vào bụng, Sở Mị nói với Má Sở vẫn còn đang ngẩn người ở đó: “Con phải đi chạy bộ đây, tối còn phải uống sữa, thùng sữa của má ít quá, nuôi chim non hả? Còn không đủ con uống mấy ngày nữa.”
Má Sở: ……
Có con chim nào bự vậy không?
Đứng dậy, thay đồ, ra cửa, Sở Mị bình thường cứ thích trốn trong nhà giờ lại thay đồ thể dục đi chạy bộ rồi.
Má Bảo ngồi trên ghế thẫn thờ hết 10 phút mà vẫn chưa hoàn hồn lại, nhìn thấy Ba Sở cũng đang rất ngạc nhiên, “Con gái….. chúng ta sao vậy?”
Má Sở nói, “Hôm qua nó hỏi tôi nó có xinh không, hôm nay lại uống hai hộp sữa rồi chạy bộ cho cao lên, ông nói nó có phải….. yêu đương rồi không?”
Ba Sở nghe xong thì cười, ông đặt báo xuống, “Được rồi, tôi tán thành tình yêu tuổi học trò, rất thuần khiết, giống tụi mình hồi đó vậy, thanh mai trúc mã, rất đẹp.”
Má Sở thì không có lạc quan như Ba Sở, bà cứ nơm nớp lo sợ, “Không được, tôi phải qua kế bên hỏi Tiểu Thấm, đối tượng của con gái mình ra sao, tôi không muốn nó chỉ chú ý đến bề ngoài, ít ra cũng phải kiếm bạn trai giống như Tiểu Thấm vậy mới được.”
——
“Bạn trai?!!!!” Tô Thấm đứng bật dậy khỏi sopha, cái remote trong tay bị nhấn tới lõm vào trong, hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh của ngày thường nữa.
Má Tô bị động tác này của cô làm cho giật mình, “Tiểu Thấm, Sở Sở yêu đương con có cần kích động đến vậy không? Học sinh cấp 2 bây giờ yêu đương không phải là rất bình thường sao? Má cũng tán thành con nên yêu đương đi, tình yêu tuổi học trò là thuần khiết nhất đó.”
Tô Thấm nhìn chằm chằm vào mặt Má Sở, “Dì à, là chính miệng Sở Mị nói cho dì nghe hả?”
Tin đồn thường xuất phát như vậy đó.
Má Sở nói dối không chớp mắt, “Cũng không khác gì chính miệng nói ra, nó chắc chắn có vấn đề rồi. Bình thường thứ 7 hay ngủ nướng ở nhà, sáng sớm hôm nay lại đi ra ngoài, nói là chạy bộ gì đó, chắc chắn là đi hẹn hò rồi. Tiểu Thấm, hai đứa con ngày nào cũng dính nhau như vậy, con nói thật cho dì biết đi, bạn trai của Sở Sở ra sao vậy?”
Hai nhà là hàng xóm mười mấy năm rồi, ba mẹ hai bên cũng rất thoải mái, có gì nói đó, không có gò bó gì hết.
Tô Thấm hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, “Dì à, dì biết cậu ấy đi đâu hẹn hò không?” hai chữ hẹn hò như bị Tô Thấm nghiền nát ra, Sở Mị ngươi được lắm, bề ngoài giả bộ đối kỵ ghen với mình, làm lơ mình mấy ngày nay, thì ra giở trò này, đến bạn trai cũng có luôn rồi? Còn giới thiệu cho người nhà biết nữa???
Tô Thấm cảm thấy mình đang nộ khí xung thiên, không trút giận được thì chắc sẽ bị tức chết quá, “Má, con ra ngoài một lát.”
Má Tô, “Hả? Đi đâu vậy? Lát nữa tới giờ học piano rồi.”
Má Sở cũng ngơ ngác, hai đứa này xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Thấm bình thường đa tài đa nghệ, học không ít nhạc cụ, tất nhiên là gia đình đổ tiền vào đó cũng không ít.
Tô Thấm hít một hơi sâu, biểu cảm lạnh lùng, “Con đột nhiên muốn đến công viên dạo chơi.”
……
Má Sở và Má Tô bốn mắt nhìn nhau, không phải chứ, hai đứa đều có bồ hết à?
——
Cuộc sống vẫn luôn có sự trùng hợp.
Sở Mị vốn tính một mình chạy vòng quanh công viên, nhưng khi đến thì lại thấy có một soái ca đang chơi bóng rổ một mình, người cũng rất đẹp trai, cao ráo, mồ hôi đầy người, xem dáng vẻ như đang rất sảng khoái.
Sở Mị là người rất dễ làm quen, cô đi qua đó, kêu một tiếng ‘Tiểu ca ca”, nói mấy câu là hai người quen thân luôn.
Tiểu ca ca người cũng ok, cậu ta tên Dương Phong, mới dọn đến ở gần đây, cách nhà Sở Mị chỉ có một con đường thôi, cậu ta nghe nói Sở Mị muốn chơi bóng rổ để cao hơn thì cười, “Em muốn cao lên bao nhiêu?”
Cao bao nhiêu à? Sở Mị nghĩ cũng không thèm nghĩ, “Ít ra cũng phải được 1m65.” Cô đã xem Phương tỷ là tình địch tiềm ẩn rồi.
Dương Phong cười, “Chuyện nhỏ, để anh dạy cho, chỉ mùa hè thôi mà anh cao lên được 10 cm đó.”
“Thật hả?” Sở Mị vui mừng nhìn Dương Phong, trong chớp mắt thấy sau lưng cậu ta đầy ánh sao lấp lánh.
“Nào đến đây.” Dương Phong dằn bóng nhìn Sở Mị, Sở Mị thì hoàn toàn không biết gì về bóng rổ, cũng may là Dương Phong cũng nhẫn nại, thần kinh vận động của Sở Mị cũng không tệ, dạy tuy hơi phí sức chút, nhưng tốt độ thì vẫn ok.
Sở Mị nghe Dương Phong nói động tác bật nhảy khi ném rổ rất dễ tăng chiều cao, cô chuyên tâm tập động tác này, nửa tiếng sau, mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả áo.
Dương Phong mệt tới ngồi bệt trên đất, nhìn thấy Sở Mị vẫn đang cố gắng tập luyện, liền khen: “Tốt lắm, em gái, có cố gắng.”
Sở Mị đang cố gắng nỗ lực, cắn răng kiên trì, “Tất nhiên rồi, em phải cao lên mà.”
“Ồ, xem ra hình như là nỗ lực vì yêu à.” Trái tim ‘bà tám’ của Dương Phong bắt đầu trổi dậy, làm Sở Mị đang ném rổ nghe tới ngẩn người, “Không phải, chỉ là không muốn bạn thân bị người ta giựt mất thôi.”
“Cái gì.” Dương Phong hả một tiếng, dùng biểu cảm ‘Tin ngươi mới lạ đó’ nhìn Sở Mị, “Xạo xạo, bạn thân thôi làm gì nỗ lực tới vậy? Ai tin hả.”
“Không tin thì thôi.” Sở Mị quăng bóng vào mặt cậu ta, “Mau luyện tập với em!”
Dương Phong mỉm cười né qua một bên, “Kêu anh một tiếng đi rồi anh sẽ giúp luyện tập nguyên kỳ nghỉ hè luôn, đảm bảo qua được ải kỹ thuật.”
“Thật hả?” Sở Mị lên tinh thần, sự chú ý của cô đều đặt lên người Dương Phong, hoàn toàn không để ý đến ở hàng cây đối diện, có một thiếu nữ áo trắng đang lạnh lùng nhìn qua.
Dương Phong nhướng mày lên, “Tất nhiên rồi, anh là đội trưởng ở trường chứ bộ, giúp em chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.”
“Ồ, còn bày đặt chơi chữ nữa.” Sở Mị tuy không thích dáng vẻ hơi du côn của Dương Phong, nhưng để có thể hoàn thành mục tiêu của mình, cô cười với Dương Phong, “Dương đại ca, mau đến dạy em đi.”
“Trời đựu, Dương đại ca……” Dương Phong cạn lời, lúc đó Thần Điêu Đại Hiệp đang làm mưa làm gió khắp nơi, Dương đại ca cụt tay cũng rất nổi tiếng.
“Mau nào, Dương đại ca~” Sở Mị vẫy tay kêu gọi, Dương Phong mỉm cười đứng dậy, cậu ta quăng bóng qua, Sở Mị nhanh chóng bắt lấy, dằn bóng xông lên phía trước, đối diện, một giọng nói lạnh băng vang lên, “Tiểu muội muội.”
Bắp chân đột nhiên yếu đi, Sở Mị ‘Ây da’ một tiếng té ngồi trên đất, giống như số trời đã định vậy, quả bóng đang bay trên cao kia rơi xuống ngay thẳng mặt cô.
Máu mũi liền chảy ra trong chớp mắt, Sở Mị bị bóng đập vào mặt tới chóng mặt hoa mắt, trong khi ánh mắt đang mơ màng, cô thấy hình như Tô Thấm đang chạy qua đây, máu mũi chảy xuống miệng, Sở Mị nếm được mùi máu tanh, trong lòng cũng đang muốn thổ huyết……. cú này mạnh vậy, đừng nói là ngay đến cả cái mũi cô ưng ý nhất trên khuôn mặt cũng bị biến thành mũi heo nha? OMG…… Đây là khuôn mặt ảnh hậu tương lai của cô mà.