Dương Phong vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, Tô Thấm thì ôm Sở Mị vào lòng, căng thẳng nhìn mặt cô ấy, “Sao rồi? Đụng trúng chỗ nào rồi?”
Sở Mị rất muốn khóc, “Mũi đau quá.” Máu mũi chảy ra nhiều hơn nữa, tay của Sở Mị hoàn toàn không bịt lại được.
“Cậu dựa vào tớ.” Tô Thấm vừa nói vừa lấy khăn giấy trong túi ra, bịt lấy mũi của Sở Mị, “Tự nhiên đi đánh bóng chi rồi để bị dập mặt?”
“Cậu còn nói nữa, huhu….” Sở Mị nghe xong thì càng ấm ức thêm, tay choàng qua ôm lấy eo Tô Thấm, “Nếu không phải cậu thích mấy người cao to thì tớ làm gì mà tự nhiên chạy đi đánh bóng rổ chứ?”
‘Người qua đường’ Dương Phong kinh ngạc nhìn hai người cứ như đang ở chốn không người, đệt, đây là hiện trường hai cô em gái diễn cảnh bách hợp tình tứ full HD hả?
Tô Thấm đau lòng vì máu mũi của cô ấy, “Được được được, cậu đừng động đậy.” Nói xong, cô quay qua nhìn Dương Phong, “Làm phiền anh đưa chai nước qua dùm tôi.”
Giọng Tô Thấm rất dịu dàng, tuy không lớn nhưng dung mạo xinh đẹp đủ làm người khác ngẩn ngơ. Dương Phong đỏ mặt, “Được.”
Sở Mị vốn đang yên tĩnh nằm trong lòng Tô Thấm thấy được cảnh này thì lại đau lòng nữa, “Sao cậu cứ đi phóng điện lung tung vậy? Cậu không thể nào chỉ nhìn một mình tớ thôi hả?”
“Được được được, nhìn cậu thôi.” Tô Thấm nhấn giữ lấy đầu Sở Mị, nhìn chằm chằm vào cô ấy. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Sở Mị hơi bị sưng, mũi cũng bị bầm hết một mảng, nhìn hơi giống Trư Bát Giới.
Tô Thấm nhịn không nổi cười phá lên, Dương Phong đứng bên cạnh nhìn thấy Sở Mị vậy cũng cười theo.
Trong tiếng cười của hai người, nước mắt của Sở Mị giàn giụa chảy đầy xuống đất.
Cho đến khi về tới nhà, Tô Thấm kéo tay Sở Mị mua cho cô ấy một cây kem người tuyết thì cô ấy mới vui lên được chút.
“Cậu lại bày trò gì vậy? Thứ 7 không ở nhà lại chạy đến công viên, để cho bóng đập trúng mặt, rồi còn làm trò cười người khác nữa?” IQ của Tô Thấm từ nhỏ đã cao hơn Sở Mị tới mấy cấp, rõ ràng là đang muốn thám thính tình địch, nhưng lại biết cách che đậy hơn Sở Mị rất nhiều.
Quả nhiên, chỉ một câu nói thôi là làm Sở Mị vốn đã không thông minh nay lại còn bị bóng đập trúng làm đầu choáng váng tức giận nói, “Sợ cái gì? Anh ta chỉ là người qua đường, hứ, nếu không phải cậu tự nhiên xông ra kêu tiếng tiểu muội muội chi, làm tớ hết cả hồn nên mới té ngã?”
Mắt thấy Sở Mị lại sắp kích động nữa, Tô Thấm mau mau nắm lấy tay cô ấy, “Được rồi, cô hai, đừng kích động. Gần đây cậu sao vậy, rốt chuyện là có chuyện gì?” Người qua đường hả? Tô Thấm có được đáp án mình muốn thì xua tan nỗi lo trong lòng.
Không nói cái này còn đỡ, vừa nói tới là Sở Mị lại thấy bụng đầy chua xót, “Tớ không thích cậu tốt với người khác.”
“Tại sao?” Tô Thấm mỉm cười nhìn Sở Mị, không lẽ bị bóng đập trúng đầu trở nên thông suốt rồi hả?
Sở Mị liếm kem người tuyết, “Từ nhỏ tới lớn cậu thân với tớ nhất, cái gì cũng nghĩ đến tớ đầu tiên, tớ không muốn người khác chia sẻ tình yêu với tớ, cũng giống như là con một, ba mẹ tớ nếu muốn sinh một đứa em gái thì tớ chịu sao nổi.”
Tô Thấm: ……
“Cho nên.” Sở Mị tự mình tổng kết lại, “Vì không để cho tâm lý của tớ bị mất cân bằng, cậu vẫn chỉ có một mình tớ là bảo bảo là tốt nhất.”
“Hơ hơ, Sở Mị, cậu hay lắm.” Tô Thấm cười lạnh, trái tim vốn mới ấm áp lên thì lại lạnh trở xuống, miệng của cô cũng lạnh theo, “Tớ không muốn có một bảo bảo mắt hạt thông mũi hồ đào (quả óc chó) miệng cà chua đâu.”
“Cậu nói cái gì hả?” Sở Mị không vui rồi đó, “Tuy nói hai ta rất thân nhau, nhưng cậu cũng không được xỉ nhục nhân phẩm của tớ.”
“Tớ đâu có xỉ nhục nhân phẩm của cậu……” Tô Thấm đã hạn hán lời rồi.
Sở Mị cắn nốt miếng kem người tuyết cuối cùng, cái mũi của cô còn nhét cục khăn giấy trong đó, mặt nghiêm túc nói: “A Thấm, sau này tớ phải làm minh tinh.”
Cố gắng kiềm chế cơn buồn cười, Tô Thấm cũng nghiêm túc nhìn cái mặt heo của cô ấy, “Tại sao?”
Đôi mắt linh động của Sở Mị nhìn Tô Thấm, “Như vậy thì tớ thể kiếm được nhiều tiền, sau đó bao dưỡng cậu, đem giấu cậu đi, không cho người khác nhìn thấy, chỉ được một mình tớ thưởng thức thôi.”
Câu nói này tuy hơi kỳ quặc nhưng Tô Thấm nghe xong thì thấy trong lòng rất ấm áp, cô gật đầu, nắm lấy tay Sở Mị nghiêm túc nói: “Được, tớ đợi.”
Tuy chỉ là lời nói của trẻ con nhưng lại trở thành mục tiêu phấn đấu cả đời của Sở Mị, nhưng ai mà ngờ được sông có khúc người có lúc, đợi đến khi cô trở thành ảnh hậu rồi, xinh đẹp rồi, chuẩn bị bao dưỡng Tô Thấm thì Tô Thấm từ sớm đã quản lý công ty, trở thành nữ tổng tài trẻ tuổi được người người ngưỡng mộ, một Tô đại kim chủ với ánh hào quang sáng lấp lánh. Cái thế giới này…… quả nhiên là sắc đẹp vẫn rất quan trọng……
Hai người nắm tay nhau đi ngang qua nhà Lâm Tuyết Ân muốn vào đó chơi một lát, nhưng lại được Má Lâm cho hay là Lâm Tuyết Ân từ sớm đã đi tìm Phương tỷ rồi, Tô Thấm nghe xong thì tặc lưỡi, Sở Mị thì cười tới thấy răng không thấy mắt đâu, cô biết ngay mà, A Ân nhà cô tuyệt đối không có gạt cô!
Tô Thấm theo thói quen đưa Sở Mị về nhà trước, Má Tô đang uống trà với Má Sở.
“Về rồi à?” Hai bà rõ ràng là có chút thất vọng, sao lại là hai đứa nắm tay nhau về nhà chứ. Má Sở nhìn thấy Sở Mị thì hết hồn, “Con sao làm mình ra nông nổi này vậy?”
Sở Mị bó tay, “Má, thân là má ruột, má không phải là nên lo lắng cho con chút sao?”
“Được thôi.” Má Sở đứng dậy, chăm chú nhìn cái mũi của Sở Mị, “Con gái, con bị sao vậy? Má rất lo lắng cho con đó.”
Sở Mị: ……
Tô Thấm ho một tiếng, “Má, dì, hai người hiểu lầm rồi, Sở Sở không có bạn trai, là đi đánh bóng rổ thật đó.”
“Còn phải nói.” Sở Mị bị hiểu lầm giờ đang rất tức giận, “Hai má coi con là người gì hả? Trái tim con hết lòng vì việc học, sao lại có thể làm chuyện hư hỏng vậy chứ.”
Má Sở, dở khóc dở cười, “Đứa trẻ này sao lại nói thành nghiêm trọng vậy?”
Má Sở cũng bị chọc cười, “Được rồi, hai con đi rửa tay đi, lát nữa qua kế bên ăn lẩu.”
Khi nghe nói tới ăn lẩu thì hai cô bé đều cười lên, Tô Thấm kéo Sở Mị vào toilet, cô làm ướt khăn lông, chăm chú lau mặt cho Sở Mị. Tóc của Tô Thấm rất thơm, Sở Mị nhịn không nổi liền cầm lấy một lọn tóc để lên mũi ngửi: “A Thấm, cậu xinh thật, còn dịu dàng nữa, thật là muốn cả đời này bám dính lấy cậu.”
Tay Tô Thấm run một cái, “Cậu sao vậy? Sao đột nhiên lại ngoan như vậy?” Cả đời ở với nhau? Cô cũng muốn chứ bộ.
Sở Mị chu mỏ, “Cũng không phải là ngoan, tớ chỉ cảm thấy hiện giờ tớ xấu đến như vậy, mà cậu vẫn rất dịu dàng nhìn tớ, cái này tuyệt đối là chân ái đó.”
Tô Thấm: ……
10 phút sau, toilet vang lên tiếng kêu thảm thiết của Sở Mị, “Cậu nhẹ tay chút!”
Tô Thấm cười lạnh: “Nhẹ tay thì cậu sẽ nhớ đời hả?!”
Hai má đang lặt rau nghe thấy hai đứa cãi lộn nhau thì cạn lời lắc đầu, sao hai đứa lại là con gái chứ, nếu là một trai một gái thì tốt rồi, bọn họ cũng không cần lo lắng chuyện có yêu sớm hay không? Hai đứa cứ yêu nhau là được.
——
Phương tỷ cảm thấy mình anh dũng hết mười mấy năm, lần đầu tiên gặp phải địch thủ rồi.
Đứng ở cửa, Phương tỷ bó tay nhìn Lâm Tuyết Ân, “Cậu sao tìm được đến đây?”
Lâm Tuyết Ân nhìn chằm chằm vào cô ấy, “Nhớ cậu, nên đến đây.”
Đu…….
Phương tỷ biểu thị, tên này tuyệt đối là một tay lão luyện mà. Nghĩ đến Phương tỷ đây đã bá khí nhiều năm trong xã hội, cuối cùng cũng gặp đối thủ rồi.
“Cậu đến làm gì? Tôi rất bận.” Phương tỷ đứng chắn trước cửa không cho Lâm Tuyết Ân vào, Lâm Tuyết Ân cũng làm khó cô ấy, “Cậu đang bận gì, dắt tớ theo với.”
“Tôi phải đi giao sữa.” Phương tỷ vừa nói vừa đóng cửa, đi xuống lầu đẩy xe đạp ra, Lâm Tuyết Ân ngẩn người một lát rồi đi theo.
“Muốn theo à?” Phương tỷ mỉm cười nhìn cô ấy, đầu cô đang đội mũ che nắng, một chân chống dưới đất, làn da trắng bóc dưới ánh mặt trời gần như là trong suốt, cả người nhìn giống như là búp bê sứ vậy.
Lâm Tuyết Ân mê mẩn nhìn cô ấy, gật đầu, “Tất nhiên rồi, mặc kệ cho mưa gió, tớ vẫn đồng hành cùng cậu.”
Phương tỷ : ……
Phương tỷ đạp xe đạp, cái giỏ trước xe để sữa bò, mỗi khi đến một nhà thì cô đặt sữa bò ngay ngắn trước cửa.
Lần đầu tiên thấy được, Lâm Tuyết Ân hơi kinh ngạc, Phương tỷ vẫn nghiêm túc đặt sữa, dáng vẻ cũng không có gì ngượng ngùng cả. Khả năng thích ứng của Lâm Tuyết Ân rất mạnh, sau khi theo Phương tỷ giao cho mấy nhà xong thì không cần đợi cô ấy mở miệng nói, đến nơi thì tự mình nhảy xuống xe giúp đỡ.
Vương Diễm Phương nhìn thấy cô gái đang giúp đỡ mình thì thấy trong lòng cũng có chút ấm áp, “Cám ơn, trưa nay tôi mời cậu ăn cơm.”
Lâm Tuyết Ân lau mồ hôi, lắc đầu, “Sao lại nói khách sáo vậy, có thể ở chung với cậu, cho dù có mệt có khổ cũng đáng mà.”
Phương tỷ cuối cùng cũng bị chọc cười, “Bình thường hiếm khi làm chuyện này phải không?” nói xong, thì cô lấy cái mũ của mình xuống đội lên đầu Lâm Tuyết Ân.
Cả người Lâm Tuyết Ân cứng đờ, cô ngẩng đầu lên nhìn Phương tỷ , ánh mặt trời đang rất gắt gao, không biết là do ánh nắng chói mắt hay là do cái khác, cô sờ cái mũ trên đầu, ngửi mùi hương của dầu gội đầu còn lưu lại trên đó, Lâm Tuyết Ân chỉ cảm thấy trong lòng mình chú nai nhỏ đang nhảy điên cuồng. (Diễn tả tim đập liên hồi khi gặp crush)