Chương 1: Công ty và quán trà sữa
Cuối cùng thì tôi cũng đã trả hết khoản vay ba ngàn tệ hàng tháng, với tôi đây không phải là số tiền nhỏ, dù sao thì lương của tôi cũng không nhiều. Chưa tính tiền phòng và tiền điện nước, số tiền còn lại mỗi tháng của tôi ít đến nỗi tôi chỉ có thể ăn thức ăn thừa miễn phí từ căng tin giống như cơm cho heo.
Ba nghìn nhân dân tệ vay được này có thể cải thiện bữa ăn của tôi, giúp tôi tiết kiệm tiền để mua máy chơi game mà mình muốn, hoặc tôi có thể để đó không mua gì, dành cho những trường hợp khẩn cấp. Nói chung, số tiền này khiến tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Tôi làm việc trong một công ty vật liệu xây dựng, có nhiều thời gian rảnh rỗi, vì tôi là tài xế chịu trách nhiệm điều khiển xe đưa đón. Ngoài hai chuyến vào sáng sớm và một chuyến buổi tối, công việc còn lại là thỉnh thoảng chở rau củ về căng tin. Mỗi lần nhìn thấy những cái bắp cải, những củ khoai tây được chất lên xe tải, tôi lại thấy xót xa cho người nông dân, những thứ này nhìn thì ngon nhưng ai biết cuối cùng lại biến thành thứ ghê tởm gì.
Là người nhàn rỗi nhất cơ quan, mỗi lần mọi người gọi trà sữa, tôi đều cố ý đi lấy, tất nhiên không phải vì lòng tốt mà còn có lý do khác.
Cái chỗ nghèo đói này khá vắng vẻ, nếu không sẽ không cần xe đưa đón theo tuyến. Cũng may đây đó có một trường đại học, nên tầng phía dưới miễn cưỡng mở được một quán trà sữa, nhưng việc kinh doanh cũng không mấy khả quan vì ở trong trường học cũng có một quán trà sữa. Được cái chủ quán này rất thông minh khi thuê được hai nhân viên đều rất đẹp, có thể thu hút một số sinh viên đại học đến mua trà sữa.
Trong hai người đó có một người tên Nam Tư Tề, mười tám tuổi, đang học đại học năm thứ nhất. Cô ấy có dáng người cao ráo, mặc đồng phục nhân viên cũng toả ra khí chất ngời ngời, mày rậm môi mỏng, thuộc hệ cấm dục theo đúng gu của tôi.
Là một người đồng tính bẩm sinh, từ khi còn đi học mẫu giáo tôi chỉ nín khóc khi được giáo viên nữ dỗ dành, lên cấp hai lại yêu thầm bạn nữ cùng lớp, cấp ba thì phải lòng bạn cùng phòng, khi đi làm lại thích cấp trên, thậm chí còn kêu gào khi bản thân tròn bảy mươi chín tuổi được đưa vào trại dưỡng lão cũng nhất định phải thích một bà chị tám mươi. Sau này vì muốn quen chị gái lớn tuổi mà gặp phải biến cố lớn, để lại bóng ma tâm lý, từ đó tôi dị ứng luôn với từ “chị” này.
Giữa lưng của người yêu cũ và chiếc giường có một sức hút không thể tách rời, nghĩa là vừa công vừa thụ chệch nhiều về phía “công” nhưng cuối cùng vẫn chỉ bằng “thụ”. Vì vậy ban ngày thì tay tôi cầm vô lăng, ban đêm ở trên giường hầu hạ người ta xong còn phải giúp bản thân thư giãn một chút, cuối cùng bị bệnh đau tay, mỗi lần xoay cổ tay thì đau đớn không thôi. Khoảng thời gian đó, tôi như xuyên vào thế giới ABO, kích thích tố có mùi như thạch cao.
Thật ra ban ngày người yêu cũ của tôi cũng chăm chỉ làm việc, chỉ có ban đêm mới đòi hỏi chuyện chăn gối, mỗi ngày đều hưởng thụ sự sung sướng. Ngày thứ ba sau khi tôi bó bột, cô ta nói với tôi: “Kỳ Niệm, có lẽ chúng ta không hợp nhau.”
Không hợp nhau, nhưng lại không nói được không hợp ở chỗ nào, nói tóm lại vẫn là không hợp. Không hợp, thì nên chia tay.
Tôi khóc lóc ôm lấy chân người yêu cũ giống như con chó ngu ngốc, miệng không ngừng nói bệnh đau tay của tôi sắp khỏi, có lẽ suốt quãng đời còn lại tôi chỉ có thể là 1. Có lẽ là do khả năng tái phát bệnh đau tay của tôi quá cao, nên người yêu cũ vẫy dứt khoát phẩy ống tay áo, nhẹ nhàng rời đi không chút luyến.
Tôi đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua một cốc nước chanh ba mươi tệ ở quán bar, vừa uống vừa khóc, còn lý do tại sao tôi không đến quán trà sữa mua nước chanh chỉ với giá ba tệ, tất nhiên là vì bầu không khí ở quán bar phù hợp với tâm trạng của tôi hơn. Tôi khóc cho đến khi có một chị gái nhỏ bước tới an ủi, khi tôi tưởng mình có thể tìm được tình một đêm thì chị ta nói:
“Tiền nói chuyện cùng hết bốn trăm, còn bồi rượu thì một ngàn.”
Tôi ngơ ngác nhìn chị ta, chị ta cũng ngơ ngác nhìn tôi, sau đó tôi đã cho chị ta biết thế nào là lễ độ. Vì muốn hóng chuyện đã khiến chị ta quên đi công việc, dành cả đêm mắng mỏ người yêu cũ với tôi.
Chúng tôi nhanh chóng thiết lập một tình bạn bền chặt thông qua những câu chuyện phiếm. Tôi nói với chị ta công việc này khá kiếm, có mẹo gì hay thì chị ta nhớ giới thiệu với tôi.
Chị ta nói được, sau đó hỏi kỹ thuật của tôi thế nào?
Tôi nghĩ đến hai hộp cao dán ở nhà, rưng rưng nước mắt, không hỏi thêm câu nào nữa.
Cuối cùng, tôi bước ra ngoài vì phát hiện ra ly nước chanh ba mươi tệ đó không chỉ khiến tôi ăn ở căng tin mà còn phải mang thức ăn về nhà ăn cả sáng và tối. Tôi nhận thức sâu sắc rằng người nghèo không đáng được uống rượu giải sầu.
Sau khi trải qua cuộc tình tan vỡ khó quên này, tôi thề rằng tôi sẽ không bao giờ yêu người hơn tuổi nữa, hơn nữa, sẽ, không, bao giờ, làm 1 nữa!
Năm tháng tươi đẹp, tuổi trẻ như ánh mặt trời tràn đầy năng lượng, điều quan trọng nhất chính là không ngốc nghếch chỉ thích mãi một người. Tôi yêu những năm tháng ấy, quãng đời còn lại cũng chỉ thích những người nhỏ tuổi hơn, không cần kêu tôi là đồng tính nữa, bởi vì đúng là như vậy, từ giờ tôi chỉ thích những em gái thôi.
Hehe.
Gu của tôi vẫn không thay đổi nhiều, khuôn mặt của Nam Tư Tề cũng lạnh lùng y như người yêu cũ của tôi, nhưng đây không phải một câu chuyện cẩu huyết tìm thế thân, mà là vì tôi thích kiểu người như vậy, từ bé đến lớn vẫn không hề thay đổi.
Nam Tư Tề bắt đầy tới đây làm việc từ tháng Sáu, tới nay đã được ba tháng, nhưng tôi vẫn chưa nói chuyện quá nhiều với cô ấy. Tôi cũng không có ý định làm quen, thà yêu thầm còn hơn, tôi cũng hiểu rất rõ chuyện yêu thầm, thỉnh thoảng xuống lầu uống trà sữa nhìn mặt một hai lần là đủ. Đáng tiếc là sau khai giảng cô ấy không làm việc full time tại đây nữa, nên việc gặp được hay không cũng phải dựa vào may mắn.
“Không vay được ai sao?” Trong quán không còn ai khác, chỉ có hai nhân viên đang trò chuyện.
“Bây giờ tớ không muốn nợ nần ai.” Đó là giọng của Nam Tư Tề, “Nhưng hình như không còn cách nào khác.”
Sau khi tôi bước vào cửa hàng, hai người họ ngừng nói chuyện. Vì tôi là khách quen nên Nam Tư Tề gật đầu, kêu tôi đợi một chút.
Tôi không vội, thậm chí trong lòng còn thầm mong cô ấy có thể pha trà sữa chậm hơn, dù sao thì những cốc này tôi cũng không có phần.
Khoản vay mà cô ấy vừa nhắc đến chắc chắn là khoản vay dành cho sinh viên, có rất nhiều người không đủ khả năng để đóng học phí đại học, nếu không còn lựa chọn nào khác, thì vay không tính lãi cũng là biện pháp không tồi. Giống như tôi, cũng từng phải trả ba ngàn tệ mỗi tháng, cả người như bị ép khô.
Hôm nay Nam Tư Tề buộc tóc đuôi ngựa thấp, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Tôi nhìn qua hai lần rồi cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động, vì cứ nhìn chằm chằm vào người khác như vậy là rất bất lịch sự. Mặc dù ngay từ đầu tôi không phải là người tử tế gì, nhưng tôi vẫn thấy việc dán mắt vào người khác là quá biến thái, đặc biệt là khi Nam Tư Tề còn nhỏ, hè vừa rồi mới được mười tám tuổi.
Một lát sau, trà sữa đã pha xong, tôi đếm lại số cốc rồi cầm lên lầu. Lúc rời đi, tôi nghe được Nam Tư Tề nói: “Hình như chủ quán muốn đuổi việc tớ.”
Tôi và Nam Tư Tế chỉ tiếp xúc duy nhất thông qua quán trà sữa này, nếu cô ấy nghỉ việc thì một chút tiếp xúc cũng không còn. Mối tình đơn phương của tôi cũng vì vậy mà chấm dứt, một kết cục thật bi thảm, tôi thầm nghĩ.
Hiện giờ rất nhiều nhà đã có xe ô tô riêng, tự mình lái xe thuận tiện và thoải mái hơn nhiều so với đi xe đưa đón, tôi cũng không biết mình có thể trụ được với công việc này thêm bao nhiêu năm nữa. Hôm nay là thứ bảy, người đến đơn vị chỉ có vài người, bọn họ đều tự lái xe về. Buổi tối không có xe đưa đón theo tuyến, nên giám đốc yêu cầu tôi canh gác nhà máy. Nhà máy chỉ cách đó hai cây số, ngoài những công nhân đang làm ca đó thì còn có hai con chó.
Mỗi tháng luôn có vài ngày tôi bị ảnh hưởng bởi nội tiết tố như vậy, khó chịu, muốn có người bên cạnh. Tôi biết trong vài ngày tới, tôi có thể cảm thấy thoải mái hơn khi ở một mình, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mình là người đáng thương và cô đơn nhất trên đời, chẳng vì lý do gì cả.
Tôi lại càng thấy khó chịu hơn khi tưởng tượng đến hai con chó ngu ngốc chỉ biết cười ngây ngô đó, đôi khi tôi còn ước chúng nó thành tinh để tâm sự cùng với tôi, nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại thấy nếu chúng trở thành con người thì cũng rất đáng sợ. Cuối cùng, tôi đi đến kết luận rằng bản thân thật ngu ngốc khi nghiên túc nghĩ về chuyện này.
Tôi đi qua ngõ ra bãi đỗ xe, lòng buồn man mác, như một nhà văn có thể viết được mười sáu dòng thơ.
Con hẻm này dẫn vào cửa sau của quán trà sữa, lúc đi ra tôi tình cờ nhìn thấy Nam Tư Tề đang mở cửa đi đổ rác. Sau khi ném một chiếc túi nhựa đủ lớn vào thùng phân rác, cô ấy không vội quay về, mà ngẩng đầu đứng ở cửa, một lúc lâu sau mới từ từ ngồi xổm xuống.
Sau khi ngồi xổm xuống, cô ấy vùi mặt vào cánh tay, chắc hẳn đang gặp chuyện gì đó rất buồn, nhưng đáng tiếc là tôi không phát hiện ra.
Vốn dĩ tôi muốn đợi cô ấy quay lại rồi mới rời đi, nhưng Nam Tư Tề lại trực tiếp ngồi xổm ở đây. Tôi suy nghĩ một lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến trước mặt cô ấy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô ấy ngước lên nhìn tôi, hốc mắt đỏ hoe, không biết là vừa khóc xong hay sắp khóc.
Chúng tôi không trao đổi quá nhiều, nhưng có lẽ là do hay gặp mặt nên cũng tính là khá quen, có thể là do cô ấy còn nhỏ nên chưa có tính cảnh giác, hoặc do hiện giờ đang cần người an ủi, nên Nam Tư Tề đã trả lời câu hỏi của tôi.
“Học phí…”
“Không vay được hả?”
“Không được phê duyệt, nhà tôi cũng không nghèo…” Cô ấy bấm ngón tay, “Họ chỉ không muốn cho tôi tiền mà thôi.”
Nếu nói rõ ra thì có lẽ là hơi phức tạp, tôi cũng không tò mò lắm.
“Thiếu bao nhiêu tiền?”
Có lẽ cô ấy không biết tại sao tôi lại hỏi như vậy, cô ấy ngập ngừng một chút rồi nói: “Tám ngàn tệ, năm ngàn tiền học phí, còn lại là tiền phòng và tiền ăn ở.”
Tám ngàn tệ không phải là một số tiền nhỏ, cũng chẳng lớn. Nhưng thực tế chính là như vậy, thứ khiến người ta đỏ mắt không chỉ là hàng trăm ngàn tiền chữa bệnh hay tiền vay mua nhà mà còn là tám ngàn tệ tiền học phí.
“Thành tích môn thể dục của em ổn không?”
Cô ấy khó hiểu nghiêng đầu nhìn tôi.
“Có thể hoàn thành môn chạy cự li tám trăm mét không?”
“Không được, nhưng cũng tầm đó?”
“Ừm, khá tốt.” Tôi tính số tiền tiết kiệm còn lại của mình chưa đến năm con số, rồi nói: “Tôi có thể giúp em đóng học phí.”
Trên thế giới không có bữa trưa miễn phí, ngay cả trẻ em cũng biết điều này. Nhưng có lẽ là do giới tính của tôi, hoặc có thể là do ba tháng qua tôi chưa làm điều gì trái quy định, hình như Nam Tư Tề không nghĩ quá nhiều về chuyện đó, cô ấy chỉ ngơ ngác nhìn tôi.
Chắc hẳn tôi mới chính là người “nghĩ nhiều”.
Tôi nghĩ mình không phải là người tốt, cũng không sẵn sàng dùng hết tiền tiết kiệm của mình để tài trợ cho việc học tập của một sinh viên đại học. Người tốt sẽ không thích một học sinh kém mình sáu tuổi chỉ vì khuôn mặt của người ta, cũng sẽ không lợi dụng lúc khó khăn mà tiếp cận. Từ lúc Nam Tư Tề ngồi xổm xuống, tôi không lo cô ấy buồn mà chỉ nghĩ đến đôi chân của cô ấy dài bao nhiêu cm.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, giữ nguyên chiều cao ngang bằng với Nam Tư Tề. Lúc sáng tôi còn nghĩ nhìn chằm chằm vào cô ấy quá biến thái, giờ lại không chút che giấu mà đối diện với người ta.
“Sau này tôi còn có thể cho em chi phí sinh hoạt. Ba ngàn một tháng được không? Cùng tôi về nhà đi.”
Vẻ ngoài của Nam Tư Tề trông có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng thực chất tính cách của cô ấy không hề như vậy. Khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc bàng hoàng của cô ấy, trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều ý nghĩ đen tối, chiếm giữ toàn bộ tâm trí tôi.