Chương 2: Hiểu rồi sao (H nhẹ)
Tôi đưa bằng lái xe của mình cho cô ấy để chứng minh, “Gửi cho bạn của em, coi như chứng minh tôi thực sự không phải là kẻ buôn người.”
Nhưng cũng có mục đích không mấy tốt đẹp.
Cô ấy chụp ảnh rồi trả lại bằng lái xe cho tôi, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, nhưng hành động chụp ảnh cũng đủ để chứng minh thái độ của cô ấy.
“Em có biết nấu ăn không?”
“Cũng biết một chút.” Đối phương hỏi câu nào đáp câu nấy, không nói thêm, mà không hỏi cũng không nói.
Tôi mua mấy quả cà chua và một mớ rau ở một cửa hàng cuối đường. “Vậy cũng được, về nhà nấu cơm cho tôi ăn đi.”
Tôi không có ý định trả ba ngàn tệ một tháng cho một người giúp việc dọn dẹp part time, tôi nói như vậy để Nam Tư Tề thả lỏng một chút, dù sao thì nếu tôi nói trở về cùng lên giường với tôi thì có lẽ cô ấy sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng tôi không hề che giấu suy nghĩ thật của mình, từ những hành động căng thẳng của cô ấy, tôi đoán có lẽ cô ấy đã biết tôi muốn gì.
Dọc đường đi, Nam Tư Tề cứ ôm chặt túi cà chua và rau xanh, khiến tôi thấy hơi buồn cười. “Ôm làm cái gì, em để xuống ghế sau không phải tiện hơn à?”
Cô ấy ừ một tiếng.
Cà chua xào trứng gà, rau xanh xào cùng một chút nấm hương, còn có vài con cá khô nhỏ mà đồng nghiệp đưa cho, bữa ăn hai người phong phú hơn một người một chút. Nam Tư Tề nói bản thân cũng biết nấu ăn, quả là không khiêm tốn chút nào, hai món xào ăn cũng chẳng ra sao, so với món ăn ở căng tin ở cơ quan tôi thì vẫn bình thường hơn một chút. Ăn thì vẫn được, nhưng nếu ngày nào cũng ăn mấy món như vậy thì cuộc sống sẽ bớt đi niềm vui.
Nếu biết trình độ nấu ăn của cô ấy chỉ được như vậy, tôi dứt khoát ăn mì ăn liền cho rồi, giờ lại ngồi đây nuối tiếc hai quả cà chua.
“Sau này cứ để tôi nấu cơm vẫn hơn.”
Nghe xong lời này, Nam Tư Tề càng căng thẳng hơn, tôi nhìn thấy đầu ngón tay của cô ấy nắm chặt đôi đũa đến mức trắng bệch, hiển nhiên là dùng rất nhiều lực. Từ đầu tới cuối, cô ấy vẫn chưa dám động đũa, chỉ bẻ nửa cái màn thầu ăn từng chút một, sau khi tôi bỏ đũa xuống, cô ấy cũng không dám ăn nữa.
Căng thẳng, lo lắng, không biết mình nên làm gì, tình trạng hiện giờ của Nam Tư Tề chính là như vậy. Tôi hiểu, bởi vì tôi lần đầu đến thành phố một mình vào năm mười tám tuổi cũng có cảm nhận như vậy, giống cô ấy, có người hỏi thì đáp, không ai phản ứng thì cứ ngây ngốc một mình. Vì từng trải qua, nên tôi cảm thấy rất quen thuộc, cũng vì quen thuộc nên không mấy để ý.
Tôi xin số tài khoản rồi chuyển cho cô ấy tám ngàn rưỡi tệ, nếu đưa thêm nữa thì tháng này tôi sẽ không có tiền ăn.
“Gửi cho tôi thời khoá biểu của em, tôi sẽ không tìm em vào những ngày em có lịch học.”
“Được.”
Tuỳ tiện chuyển sang chuyện khác, tôi hỏi cô ấy: “Em có gì muốn hỏi tôi không?”
“…” Nam Tư Tề vẫn luôn cúi đầu, cuối cùng cũng ngước lên nhìn tôi, rồi lại cúi đầu xuống.
“Chị…. Chị tên là gì?”
Một câu hỏi rất đáng yêu, tôi nghĩ, ít nhất cô ấy nên hỏi khi nào tôi sẽ đưa tiền. Tám nghìn tệ tháng này không bao gồm ba nghìn tiền sinh hoạt phí hàng tháng kia, có tiền đặt cọc hay thứ gì tương tự không?
“Kỳ Niệm. Em muốn gọi tôi thế nào cũng được.” Tôi nói, “Nhưng đừng gọi tôi là chị.”
Hai tư tuổi, đúng là đủ tuổi làm chị người ta, nhưng lại không muốn người ta gọi là chị.
Nam Tư Tề ừ một tiếng rồi im lặng, sau đó chúng tôi không còn gì để nói nữa, dù sao chúng tôi cũng không quen biết nhau.
Tôi chợt có cảm giác không rõ là hồi hộp hay phấn khích.
Tôi kêu cô ấy về nhà cùng mình, dẫn cô ấy đi mua đồ ăn, để cô ấy nấu ăn, sau đó từ từ ăn, rồi tìm chủ đề để nói chuyện, thật ra chỉ có một mục đích duy nhất. Việc đổi phân đoạn này thành đi xem phim, đi khu vui chơi, làm cái gì thiết yếu cũng vậy, trong lòng vẫn chỉ có một mục đích.
Cảm giác lần đầu làm kẻ xấu khiến tim tôi đập thình thịch, tôi thừa nhận bản thân có hơi lo lắng, nhưng hồi hộp là hồi hộp, làm là làm.
“Em đi tắm đi.”
Một câu của tôi đã vạch trần hoàn toàn mọi tư tưởng vô đạo đức và phá vỡ bầu không khí yên bình này.
Cô ấy tắm xong thì đến tôi, khi giẫm lên giọt nước trên mặt đất tôi mới giật mình, thực tế việc đưa người về nhà qua đêm vào thời điểm này đã lên đến đỉnh điểm.
Khi ta khỏi phòng tắm, tôi thấy Nam Tư Tề đang ngồi dựa vào đầu giường, hai chân duỗi thẳng, trông vô cùng thon thả. Cô ấy mặc một trong những bộ quần áo của tôi, trông có hơi tếu.
Tôi đặt một chân lên giường, khi đến gần, tôi vô tình chạm vào cánh tay của cô ấy khiến cô ấy cứng người lại.
“Nếu không chịu được thì kêu tôi dừng.” Tôi nói với cô ấy.
Mặc dù dáng vẻ căng thẳng đang đối mặt với kẻ thù nhưng không dám biểu hiện ra ngoài của Nam Tư Tề khiến tôi rất thoả mãn, nhưng trên thực tế, tôi lại không thích ép người khác. Muốn làm tình, cũng phải có tình cảm mới làm được. Nếu ép tôi làm một thì tôi lại không có cảm giác, còn nếu ép tôi thành 0… Nghĩ đến cảnh đó lại khiến tôi cảm thấy buồn cười.
Phản ứng của cô ấy khiến tôi rất hài lòng, hơn tôi cũng rất thích khuôn mặt này của cô ấy.
Tôi đặt tay lên vai cô ấy, dùng ngón tay cái ấn vào môi Nam Tư Tề.
Môi của Nam Tư Tề rất mỏng, trước đây tôi từng nghe có người nói, người môi mỏng thường bạc tình, đương nhiên lời nói này là vô căn cứ, dù sao cũng không thể vơ đũa cả nắm thông qua khuôn mặt và tính cách của người ta. Giống như việc Nam Tư Tề có một khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng ở những thời điểm như vậy, cô ấy cũng không bình tĩnh nổi, sợ đến mức da mặt đỏ hết cả lên.
Tôi hôn cô ấy.
Tôi rất thích hôn môi, thích hai người gần nhau, cảm nhận hơi thở hoà vào nhau, mặc dù Nam Tư Tề đã nín thở ngay lúc tôi hôn cô ấy.
Môi của cô ấy mềm, hơi ướt. Dù trước đó, tình cảm của tôi dành cho cô ấy chỉ giới hạn ở vẻ ngoài, không chút sâu đậm, thì hiện giờ việc đó cũng không ngăn cản được sự hưng phấn của tôi.
Không muốn dừng lại ở một nụ hôn đơn giản, tôi thè lưỡi liếm môi dưới của cô ấy.
Nam Tư Tề lập tức nắm chặt bả vai của tôi, nhưng cô ấy cũng chỉ dám nắm, chứ không ngăn cản hay đẩy tôi ra, nên tôi nghĩ thầm có lẽ cô ấy cũng có thể tiếp nhận. Vậy nên tôi mút nhẹ môi của cô ấy, đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, không biết có phải ảo giác hay không, mà tôi như cảm nhận được vị bạc hà còn lưu lại trong miệng cô ấy.
Vì quá căng thẳng mà nín thở, nên bây giờ hơi thở của Nam Tư Tề trở nên hỗn loạn, tôi vòng tay qua cổ cô ấy, tựa vào người cô ấy, cảm nhận được cơ thể phập phồng của cô ấy.
“Ôm tôi.”
Nam Tư Tề ngoan ngoãn đặt tay lên eo tôi, ôm lấy tôi. Tôi thấy chưa đủ nên nói tiếp: “Động tay một chút, đừng cứ để đó.”
Một đôi tay sau lưng bắt đầu hoạt động, đứa trẻ này đúng là nói gì làm đấy, kêu cô ấy động cô ấy mới động. Ừm, chạm như vậy đúng là chưa thoả mãn, ngay cả động tác lau bàn của tôi cũng gợi tình hơn thế này.
Tôi nắm tay cô ấy rồi nói: “Có ai sờ như em không?” Nhìn vào mắt cô ấy, tôi đưa tay vào trong áo của cô ấy, bàn tay chạy dọc theo hõm lưng, tiến về phía trước, lúc nặng lúc nhẹ, lòng bàn tay tinh tế chạm vào làn da mịn màng của cô ấy.
Xúc cảm quả là rất tuyệt.
Trong quá trình đó, có lúc Nam Tư Tề mở to mắt, lúc lại nhắm mắt lại, dường như dù mở hay nhắm cô ấy đều không chịu nổi, nhưng cô ấy không dám trốn, phần lưng căng ra như cánh cung bị kéo dãn.
Khi tôi rút tay ra khỏi áo cô ấy, tôi nhéo nhẹ một cái lên eo cô ấy, rất nhẹ, không đến mức bị đau.
“Em hiểu chưa?”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, “Rồi.”
Tôi cởi áo của mình ra, sau đó ấn tay Nam Tư Tề lên trên. “Vậy làm theo đi.”
Lòng bàn tay của cô ấy dán lên ngực tôi, ngón tay không dám nắm quá mạnh, mà duỗi ra sau. Tôi bật cười sung sướng, sau đó nắm tay cô ấy, ép cô ấy phải đặt cả hai tay lên.
“Ưm….”
Tôi tựa đầu vào vai cô ấy, thở dài.
Dần dần tôi buông tay ra, Nam Tư Tề vẫn nhẹ nhàng vuốt ve làn da của tôi. Từ ngực đến vai, cuối cùng dừng lại trên eo, dùng sức nắm chặt, khiến tôi thấy khoảng cách giữa cả hai dường như không còn.
… Đương nhiên đây là yêu cầu của tôi.
Cô ấy vẫn chưa đủ tinh tế, chỉ biết sờ soạng qua lại chứ không biết dùng ngón tay trêu chọc. Nhưng không sao cả, tôi không mong cô ấy biết hết tất cả, cũng không cần cô ấy chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào quá đáng. Tôi nói tôi không thích ép buộc người khác, nếu cô ấy không chịu được thì có thể kêu dừng, cô ấy mà kêu dừng thì đương nhiên tôi sẽ không tiếp tục, nếu không sẽ phá hỏng cuộc vui.
Không phải tôi nguyện ý làm sai, nhưng sau khi đưa tiền cho cô ấy, tôi còn suy tính rất nhiều chuyện khác. Có bao nhiêu tiền thì có thể làm bấy nhiêu việc tuỳ thích, tôi biết tôi sẵn sàng dừng lại nếu Nam Tư Tề muốn vì tôi chỉ đưa cho cô ấy có mấy ngàn tệ, nếu có thể cho cô ấy ba mươi ngàn hay ba trăm ngàn, vậy đêm nay tôi nhất định sẽ làm đến cùng, mặc kệ trong lòng cô ấy có đồng ý hay không.
Nếu có tiền, tôi nhất định sẽ là một kẻ xấu, nhưng tiếc là tôi không có.
Tôi nói với Nam Tư Tề, “Nếu không muốn nhìn thì cứ nhắm mắt lại.”
Tôi hôn lên cổ cô ấy, vừa hay phát hiện cổ họng của cô ấy cứ trượt lên trượt xuống.
Tim cô ấy đập rất nhanh và tôi cũng vậy.
Theo nhịp tim đập của Nam Tư Tề, tôi đặt tay lên bụng mình, chậm rãi trượt xuống.