Chương 3
Cổ họng của Quý Tiêu khó khăn nuốt xuống một cái, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn khi làn da bị lưỡi kéo lướt qua.
Ngụy Khinh Ngữ cứ thế từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt đầy cảnh giác và căm ghét.
Làn da lại một lần nữa kề sát, nhưng thứ mang đến không phải là ám muội giữa Alpha và Oga, mà là cái lạnh buốt như ngập trong đôi mắt màu xanh lục lạnh lẽo như hồ băng của nàng.
“Chúng ta… có gì thì cứ từ từ nói.” Quý Tiêu cố gắng rụt cổ lại, tránh để dây thanh rung động mà khiến lưỡi kéo rạch vào da. Trái tim cô đập loạn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đáng chết thật, ai biết được đêm qua cô làm sao lại ngủ luôn ở đầu giường, rồi còn chiếm luôn giữa giường như chiếm tổ chim người khác nữa.
Cô mới chỉ vượt qua ngày đầu tiên, đâu có muốn sớm “lĩnh cơm hộp” như vậy.
“Giữa tôi và cô không có gì để nói cả.” Giọng của Ngụy Khinh Ngữ lạnh lẽo đến lạ thường.
Nàng không biết mình đã mất lý trí từ lúc nào đêm qua, càng không biết sau khi mất lý trí thì Quý Tiêu đã làm gì với mình. Chỉ biết là sáng sớm tỉnh dậy, nàng phát hiện bản thân đang ở một nơi mát mẻ, dễ chịu, bên cạnh còn nằm cạnh Quý Tiêu.
Chuyện này thực sự chẳng phải một kết quả tốt đẹp gì.
Ngụy Khinh Ngữ còn chú ý thấy một tay của Quý Tiêu đang đặt trên cổ tay nàng.
Luồng gió lạnh từ máy điều hòa trung tâm thổi nhè nhẹ, không hề làm giảm cảm giác thân mật khi hai làn da tiếp xúc.
Điều này khiến Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, lập tức rút tay mình lại.
Mà Quý Tiêu vốn luôn được nuông chiều từ bé, bị Ngụy Khinh Ngữ làm như vậy thì nhíu mày, có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Ngụy Khinh Ngữ không kịp nghĩ nhiều, liền cầm lấy cây kéo y tế để sẵn ở đầu giường, xông lên đè Quý Tiêu xuống dưới thân.
Đã đến nước này rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Cũng coi như báo thù cho những ngày qua nàng phải chịu đựng dày vò.
Nghĩ đến đây, lực tay nàng ấn cây kéo lên người Quý Tiêu lại sâu thêm một phần.
“Hí—”
Trên làn da mềm mại của Quý Tiêu mơ hồ hằn lên một vệt máu, cô đau đến mức hít một hơi lạnh.
Bản năng cầu sinh khiến cô giơ cả hai tay lên, vô cùng chân thành nói: “Nếu tôi nói với cô là tối qua tôi không làm gì quá đáng với cô cả thì sao?”
“Cái gì?” Ngụy Khinh Ngữ, người luôn có xu hướng nghĩ xấu về Quý Tiêu, sững sờ trong giây lát.
Quý Tiêu biết điều một Oga trong kỳ phát tình để tâm nhất là gì, vội vàng giải thích: “Tôi không đánh dấu cô, cũng không làm gì bất chính với cô cả.”
Ngụy Khinh Ngữ im lặng không đáp, Quý Tiêu vốn nổi tiếng giỏi dùng lời đường mật để lừa người.
Nàng đã mắc lừa không biết bao nhiêu lần rồi, lần này tuyệt đối không thể nữa.
Thấy Ngụy Khinh Ngữ chẳng tin lấy một chữ mình nói, Quý Tiêu vội vàng bổ sung với vẻ căng thẳng: “Cô không tin thì tự mình sờ thử đi!”
Ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ chăm chăm nhìn vào mắt Quý Tiêu, lần đầu tiên nàng không thấy vẻ gian xảo trong đôi đồng tử màu quýt vàng khiến nàng buồn nôn ấy.
Nửa tin nửa ngờ, nàng buông cổ tay đang đè lại, đưa tay ra sau cổ mình sờ thử.
Da thịt vẫn nguyên vẹn, thậm chí còn mịn màng hơn trước.
“Ngược lại là cô đấy, muốn đánh dấu tôi.” Quý Tiêu vừa nói vừa tỏ vẻ oan ức, giơ tay vén lớp băng gạc ở bên trái cổ lên.
Hai hàng dấu răng đáng sợ lập tức đập vào mắt Ngụy Khinh Ngữ.
Những vết máu đã đóng vảy bám sát lên miệng vết thương, chỗ nào cũng dữ tợn, đặc biệt phía trên còn có một chấm tròn, trông sâu hoắm.
Như bị ma xui quỷ khiến, Ngụy Khinh Ngữ dùng đầu lưỡi liếm qua hàm răng mình, một chiếc răng nanh nhức buốt quen thuộc bất chợt đâm vào đầu lưỡi khiến nàng đau nhói.
Vết thương này đúng là do chính nàng cắn ra.
Nhưng, sao có thể như vậy được…
Lúc trước khi giằng co với Quý Tiêu để giành lấy thuốc ức chế, nàng chỉ cắn vào tay cô ta một cái, liền bị đẩy bật ra, còn bị hất cho cả lọ thuốc văng đầy người.
Giờ thì hay rồi, nàng cắn vào cổ cô ta một cái, để lại vết thương to như vậy, vậy mà không bị đánh chết, thậm chí còn được cho ngủ lại phòng khách?
Chiếc điều hòa trung tâm trong phòng yên lặng một lúc rồi lại vận hành trở lại, mùi hương đào quyện với brandy theo luồng gió lạnh chầm chậm lan tỏa quanh người Ngụy Khinh Ngữ, khiến trong đầu nàng chợt hiện lên từng mảnh ký ức rời rạc.
Đôi mắt màu quýt vàng ngỡ ngàng nhìn chính mình đang nhào tới, khí tức dịu dàng cưng chiều của Alpha bao bọc lấy mình trong lúc chủ động xin lấy pheromone, cuối cùng bản thân còn mười ngón đan chặt, ngất lịm trong vòng tay của cô ta…
Đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ khẽ run rẩy hai cái, mái tóc dài mềm mại rũ từ vai xuống, che đi gương mặt vừa thoáng ửng đỏ.
Thì ra thật sự là mình.
Im lặng hồi lâu, Ngụy Khinh Ngữ khẽ nói: “Xin lỗi.”
Thế nhưng Quý Tiêu vẫn không thả lỏng được, trái tim vẫn như treo lơ lửng, nằm bất động trên giường.
Ngay dưới tầm mắt cô là chiếc kéo y tế màu bạc vẫn đang kề sát cổ mình, như thể chỉ cần một chút sơ sẩy thôi là mạng sống sẽ bị cắt đứt.
Trong mắt Ngụy Khinh Ngữ vẫn còn nguyên sự cảnh giác và thù hận, ánh nhìn u ám khiến người ta lạnh sống lưng.
Quý Tiêu liều lĩnh đưa hai ngón tay lên đặt lên lưỡi kéo ở cổ, thương lượng: “Nếu cô thật lòng xin lỗi, thì dẹp cái kéo ra trước đi.”
Ngụy Khinh Ngữ cúi đầu nhìn Quý Tiêu, bộ đồ ngủ màu tím khói hơi gợi cảm buông lơi vài chiếc cúc, bờ vai tròn trịa cùng xương quai xanh xinh đẹp lộ rõ không chút che đậy trước mắt nàng.
Cảm giác nóng rát trên mặt nàng càng rõ rệt, không nói một lời, nàng rút kéo về rồi đứng dậy rời khỏi người Quý Tiêu.
Tối qua đúng ra nên cắn sâu thêm một chút nữa, cắn chết luôn cho rồi.
Một đôi chân dài trắng trẻo cân đối lướt ngang qua tầm mắt Quý Tiêu, đầu gối tròn trịa vẫn còn hơi ửng hồng vì khi nãy quỳ ngồi.
Quý Tiêu vốn đã thích con gái từ thế giới cũ, từng gặp qua nhiều người phụ nữ, nhưng vẫn cảm thấy không ai có đôi chân nào đẹp bằng Ngụy Khinh Ngữ.
Không hổ là nữ chính.
Ngụy Khinh Ngữ nói: “Chuyện tối qua cảm ơn cô, món nợ này tôi sẽ trả. Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây.”
Nàng không hiểu vì sao tối qua Quý Tiêu lại đột nhiên đổi tính không hành hạ mình, nhưng trong lòng vẫn đầy cảnh giác, không muốn ở cùng cô thêm một giây nào nữa.
Nói xong liền không dừng lại, xoay người đi về phía cửa.
Vừa nghĩ đến việc Ngụy Khinh Ngữ phải quay lại căn phòng kho tồi tàn đó, lòng Quý Tiêu bất giác thắt lại.
Cô mà còn để Ngụy Khinh Ngữ ở lại chỗ hỏng nát đó thì đúng là không muốn sống nữa rồi.
Quý Tiêu vội đưa tay kéo Ngụy Khinh Ngữ lại, chặn đường: “Này! Đừng quay lại nữa, sau này cô cứ ở phòng này.”
Ánh sáng rọi thẳng vào mắt Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng bất giác dừng bước.
Quý Tiêu muốn để nàng ở căn phòng tốt như vậy? Cô ta lại định giở trò gì?
Quý Tiêu thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt Ngụy Khinh Ngữ, cũng nhận ra hành vi này chẳng hề giống với tính cách ban đầu của nguyên chủ.
Cô bặm môi, đút tay vào túi, cứng đầu nói: “Tôi bảo cô ở thì cô cứ ở! Lắm lời làm gì!”
Nói xong, cô không cho Ngụy Khinh Ngữ bất kỳ cơ hội phản bác nào, lập tức xoay người bỏ đi.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn theo bóng lưng Quý Tiêu, khẽ nhíu mày, trong đôi mắt u tối đầy rẫy nghi ngờ và khinh bỉ.
Cô ta định làm gì vậy?
Là muốn để mình dưỡng thương cho lành rồi lại tiếp tục hành hạ sao?
Trước dụ dỗ mình sa vào môi trường tốt đẹp thế này, rồi sau đó một phát kéo thẳng mình xuống địa ngục?
Ngụy Khinh Ngữ căm ghét lau mạnh cổ tay vừa bị Quý Tiêu chạm vào, khóe môi cong lên một nụ cười giễu cợt đầy chán ghét.
Đúng là không hổ danh là cô ta.
“À đúng rồi!”
Đột nhiên Quý Tiêu quay lại như đòn hồi mã thương, khóe môi Ngụy Khinh Ngữ lập tức sầm xuống.
“Mấy đồ của cô tôi sẽ sai người thu dọn rồi gửi sang, thân đầy thương tích như vậy, đừng có giữa đường mà té chết.”
Nói dứt câu, Quý Tiêu lập tức rời đi, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt đầy u tối của Ngụy Khinh Ngữ phía sau.
“Hừ.” Ngụy Khinh Ngữ khẽ cười lạnh một tiếng.
Nàng muốn xem thử, vị đại tiểu thư Quý đây còn định giở thêm trò gì nữa.
Quý Tiêu vừa trở về phòng, việc đầu tiên là rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
Cô thật sự không hợp để làm vai phản diện, chỉ mới nói vài câu với Ngụy Khinh Ngữ thôi mà chân đã muốn mềm nhũn.
Mình vừa rồi chắc giống nguyên chủ lắm đúng không?
Không để Ngụy Khinh Ngữ nhận ra điều gì bất thường đấy chứ?
Quý Tiêu nghĩ bụng, với kiểu người như Ngụy Khinh Ngữ – tâm tư tinh tế, bảy khiếu linh lung tâm – nếu phát hiện bên trong “Quý Tiêu” này đã đổi thành người khác, ai biết nàng sẽ làm gì mình đây…
Có khi nàng còn cho rằng đó là chiêu trò của nguyên chủ để trốn tránh việc bị trả thù, từ đó càng hành hạ mình dã man hơn cũng nên…
Nghĩ tới đây, trái tim Quý Tiêu co thắt không thôi, cô nằm vật xuống giường, chỉ hận không thể bật khóc.
Thật sự là xui đến tận mạng, xuyên vào truyện mà lại rơi trúng vai phản diện lớn nhất, đã vậy còn phải sống chung dưới một mái nhà với nữ chính – người tương lai sẽ hắc hóa.
Cô chẳng qua chỉ là một sinh viên năm tư bình thường sắp tốt nghiệp, là cô giáo tương lai của những mầm non Tổ quốc, tiền đồ xán lạn còn đang vẫy gọi phía trước, sao lại phải xuyên sang đây chịu khổ như vậy chứ…
Quý Tiêu khô khốc khóc than cho sự nghiệp giáo dục còn chưa bắt đầu đã sớm tiêu tan của mình, rồi vẫn phải gom lại tâm trạng, ngồi dậy từ trên giường. Nhân lúc tối qua mới đọc truyện, ký ức về nội dung vẫn còn rõ, cô tranh thủ rà soát lại sơ lược tình tiết.
Trong nguyên tác, sau hai năm bị Quý Tiêu hành hạ, Ngụy Khinh Ngữ sẽ vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, dưới sự giúp đỡ của nam chính, thoát khỏi sự khống chế của Quý Tiêu.
Sau đó, nàng sẽ chỉ mất nửa năm ngắn ngủi để nhanh chóng trở thành người mới nổi trong giới thượng lưu, đoạt lại tài sản bị nhà họ Quý cưỡng chiếm, trở lại với địa vị được vạn người ngưỡng vọng.
Và sẽ khiến Quý Tiêu sống không bằng chết, cuối cùng vứt cô vào bể cá mập làm mồi.
Quý Tiêu cố gắng đè nén nỗi sợ hãi về cái kết tương lai, bóc một viên kẹo nhét vào miệng tự an ủi bản thân bằng cách giảm khổ vật lý, nghiêm túc phân tích: Hiện tại đang là năm đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ nhà tan cửa nát, phải sống nương nhờ nhà họ Quý. Nguyên chủ mới chỉ hành hạ nàng chưa đến nửa năm, thậm chí lần đánh dấu tạm thời đầu tiên mang tính chất hủy diệt còn bị mình cản lại vào hôm qua.
Nói cách khác, vẫn còn cứu vãn được!
Ngụy Khinh Ngữ vẫn chưa hận đến mức muốn đuổi cùng giết tận mình!
Quý Tiêu vui sướng sờ sờ tuyến thể sau gáy, lần đầu tiên cảm thấy việc mình xuyên tới trước khoảnh khắc nguyên chủ đánh dấu tạm thời Ngụy Khinh Ngữ là một điều may mắn đến nhường nào.
“Rầm! Choang ——”
Một tiếng đổ vỡ của thứ gì đó vang lên từ căn phòng bên cạnh, chỉ cách một bức tường.
Quý Tiêu bị dọa giật bắn cả người, lỡ tay ấn trúng tuyến thể sau cổ.
Lập tức, cơn đau khiến biểu cảm cô vặn vẹo, cô nghiến răng giậm chân liên hồi.
Đau hơn cả cú cắn tối qua của Ngụy Khinh Ngữ.
Đúng là thế giới Abo mà, tuyến thể chính là thứ yếu ớt nhất trên đời.
Trong đầu Quý Tiêu lại hiện lên cảnh vừa nãy trong ký ức: Ngụy Khinh Ngữ cầm dao nhỏ cắt tuyến thể của mình, tay chân cô lập tức lạnh toát.
“Cô nghĩ mình là ai mà dám đập bát ném đĩa ở đây?!”
Giọng nói the thé của nữ giúp việc vang lên đâm thẳng vào tai Quý Tiêu, kéo cô ra khỏi trạng thái sợ hãi.
Cô chợt nhớ ra, phòng bên cạnh chẳng phải là phòng của Ngụy Khinh Ngữ sao?!
“Tiểu thư đã sai người nấu thuốc cho cô mà cô không chịu uống, lại còn làm đổ nữa! Cô tưởng nhà này không có quy tắc chắc?!”
“Đúng đấy! Cô còn tưởng mình là đại tiểu thư nhà họ Ngụy à? Không soi gương nhìn lại mình đi! Thật không hiểu tối qua cô cho tiểu thư uống thứ mê dược gì, mà dám ở cùng một phòng với Alpha trong kỳ phát tình, không biết xấu hổ!”
…
Khi Quý Tiêu chạy đến cửa phòng Ngụy Khinh Ngữ, cô đã thấy nữ giúp việc A và C chống nạnh, mồm năm miệng mười mắng mỏ Ngụy Khinh Ngữ – người lúc này đã bị bọn họ lôi mạnh ngã xuống đất.
Nắng trưa rực rỡ ngoài cửa sổ rọi lên người nàng, chói chang mà chẳng giảm đi cái lạnh lẽo.
Dù đang nằm dưới đất, đầu Ngụy Khinh Ngữ vẫn ngẩng cao. Đôi mắt xanh lục ấy thản nhiên đón nhận những lời lẽ nhục mạ từ hai nữ giúp việc, như một con rắn sừng ẩn mình giữa sa mạc nóng bỏng, sẵn sàng nhe nanh cắn chết hai kẻ không biết trời cao đất dày kia bất cứ lúc nào.
Tiếng ve mùa hè ngoài cửa vẫn râm ran như thể muốn thiêu đốt mọi thứ, nhưng Quý Tiêu lại cảm thấy tuyến thể sau gáy mình đau âm ỉ.
Ngụy Khinh Ngữ đã phát hiện ra sự hiện diện của cô, ánh mắt lạnh lẽo tựa gió bạc hà yên tĩnh nhìn thẳng về phía cô.