Chương 4
Dưới ánh nắng gay gắt, căn phòng rộng lớn lại toát lên một luồng lạnh lẽo kỳ quái.
Quý Tiêu đứng ở cửa, trong chốc lát không biết nên bước chân nào vào trước.
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Một giọng nói quen thuộc phá tan bầu không khí quái dị — là cô hầu gái B tối qua, người biết nhìn sắc mặt mà hành xử, bước nhanh tới.
Cô ta nghe thấy trên lầu có tiếng đồ vỡ nên chạy đến, thấy Quý Tiêu cũng đang ở đây thì lập tức lộ vẻ căng thẳng.
“Cô hỏi bọn họ đi.” Quý Tiêu hất cằm, ra hiệu cho cô hầu gái B hỏi hai cô hầu đang trong phòng là A và C.
Nói ra cũng thấy buồn cười, mới giây trước còn ra vẻ hống hách với Ngụy Khinh Ngữ, thế mà vừa thấy Quý Tiêu đến, hai đứa hầu gái kia lập tức câm như hến, ngoan ngoãn đứng nép qua một bên, run lẩy bẩy như chim cút chưa mọc đủ lông.
Cô hầu gái B lập tức hiểu ý Quý Tiêu, nghiêm giọng quát: “Có chuyện gì xảy ra vậy! Sao đến cả tiểu thư cũng bị kinh động!”
Cô này lớn tuổi hơn, bộ đồng phục khác hẳn hai người kia, chắc là dạng quản gia hay người quản lý.
Hai cô hầu kia nghe thấy liền vội vàng đùn đẩy: “Dì Ngô, là Ngụy Khinh Ngữ! Không phải bọn con.”
“Đúng đó, cô ta không chịu uống thuốc bác sĩ Trần kê, còn ném luôn cái chén!”
Hai cô hầu tức tối chỉ về phía Ngụy Khinh Ngữ, còn nàng thì đã đứng dậy khỏi mặt đất.
Nàng ngồi thẳng trên ghế, lưng thẳng tắp. Dù bị vu oan, gương mặt trắng bệch vẫn thản nhiên, không hề có ý định lên tiếng biện giải.
Ngụy Khinh Ngữ đã quen rồi. Dù sao Quý Tiêu cũng chưa từng tin lời nàng, thậm chí còn lấy đó làm cớ để tiếp tục hành hạ nàng một cách hợp tình hợp lý.
Nàng cần gì phải phí lời, càng nói càng khiến bản thân trông thảm hại hơn.
Trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng cười khẽ.
Quý Tiêu tựa vào khung cửa, nhìn hai nữ hầu gái kia đang cố dồn hết mọi tội lỗi lên đầu Ngụy Khinh Ngữ.
Bộ dạng căm phẫn kia, nếu không phải Quý Tiêu biết rõ Ngụy Khinh Ngữ ở Quý gia như bước đi trên băng mỏng, chắc cũng đã tin thật.
Dì Ngô đang định lên tiếng, nghe tiếng cười ấy liền mím môi lại, đứng yên bên cạnh Quý Tiêu, không nói lời nào.
Quý Tiêu lạnh giọng: “Các người nghĩ ta sẽ tin sao?”
Giọng nói vốn đã có phần lãnh đạm, nay càng trầm thấp hơn. Hai nữ hầu kia hoảng hốt cúi đầu, trong lòng đầy bất an.
“Bày trò chia rẽ mà cũng không biết dùng cách khéo léo hơn một chút. Dì Ngô, đuổi hai người hầu này ra ngoài. Đừng để suốt ngày lượn lờ trước mặt ta, nhìn chướng mắt.” Quý Tiêu cố ý bắt chước ngữ điệu tùy tiện và kiêu ngạo của nguyên chủ, nói ra lời đuổi người không chút do dự.
Hiện giờ điều nàng cần tránh nhất chính là những người hầu gây phản tác dụng như thế này.
“Tiểu thư, chuyện này…” Dì Ngô do dự.
Dù hai người hầu đó có ngu ngốc, nhưng xưa nay được Quý Tiêu tín nhiệm nhất. Sao giờ lại nói đuổi là đuổi?
Quý Tiêu nghiêng đầu liếc dì Ngô một cái, giọng đầy cảnh cáo: “Sao, ngay cả bà cũng muốn rời khỏi đây?”
“Tôi không có ý đó.” Dì Ngô vội vàng phủ nhận, tay nắm một người, chẳng cho họ cơ hội cầu xin, lập tức kéo cả hai ra ngoài.
Tiểu thư nhà bà tính tình xưa nay thất thường. Tối qua không biết đã xảy ra chuyện gì giữa cô và Ngụy Khinh Ngữ trong căn phòng tối đó.
Có vẻ từ nay về sau, không thể xem nhẹ Ngụy Khinh Ngữ được nữa.
Quý Tiêu gọi lại: “Khoan đã.”
Dì Ngô lập tức dừng chân.
Quý Tiêu chỉ xuống mặt đất bừa bộn: “Kêu người đến dọn sạch sẽ. Rồi sắc thêm một chén thuốc mang lên.”
Dì Ngô đáp: “Dạ.”
Thật ra Quý Tiêu có định tự tay thu dọn đống mảnh thủy tinh kia. Nhưng nghĩ lại, thân là đại tiểu thư của Quý gia, sao có thể tự tay dọn phòng cho Ngụy Khinh Ngữ? Như vậy hoàn toàn không hợp với vai trò của nàng.
Vì vậy, Quý Tiêu tiếp tục ngồi vắt chân, trông giống một người giám sát hơn là chủ nhân. Nàng nhìn nhóm người hầu mới đến thu dọn căn phòng của Ngụy Khinh Ngữ, thậm chí còn vừa xem vừa thong thả bóc hạt dưa ăn.
Ánh nắng hơi chếch xuống, chưa đến trưa mà đã chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt.
Tuy lần này trong phòng không chỉ có Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ, nhưng không gian yên ắng, cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng của người hầu đang làm việc khiến lòng Quý Tiêu vẫn có chút bất an.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn ngồi thẳng trên ghế, trên tay là một quyển sách dày. Tóc đen dài rủ xuống hai bên má, làn da tái nhợt mang theo nét u ám, từ trong ra ngoài toát ra vẻ đẹp bệnh trạng, mong manh mà nguy hiểm.
Quý Tiêu lén nhìn nàng, động tác ăn hạt dưa cũng chậm lại.
Đột nhiên, đôi mắt xanh lục của Ngụy Khinh Ngữ bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt đụng thẳng vào ánh nhìn trộm của Quý Tiêu.
Trong đôi mắt ấy là chán ghét, là cảnh giác, và cả hận ý sâu đậm đối với nàng.
Máy lạnh trong phòng vẫn vận hành yên tĩnh. Gió không hề lướt qua chỗ Quý Tiêu, vậy mà tim nàng lại nhói lên một nhịp.
Nàng vội vàng thu lại ánh nhìn, thầm nghĩ: Nếu đây không phải là Quý gia, e rằng Ngụy Khinh Ngữ đã cầm kéo đâm nàng từ lâu rồi.
Người hầu nhanh chóng dọn dẹp xong căn phòng, tấm thảm dính thuốc cũng được thay bằng một tấm thảm lông trắng tinh mới toanh.
Ngụy Khinh Ngữ không đi dép, chân trần buông nhẹ trên mặt thảm, mu bàn chân trắng muốt như tuyết được lớp lông mềm mại bao bọc.
Quý Tiêu vẫn còn thấp thỏm. Lần này chỉ liếc nhìn nàng hai lần rồi lập tức cúi đầu tiếp tục gặm hạt dưa.
Không còn tiếng động, căn phòng lập tức trở nên yên lặng đến ngột ngạt.
Ngụy Khinh Ngữ cầm quyển “Những người khốn khổ”, nhưng ánh mắt lại không hề tập trung vào trang sách. Tâm trí nàng luôn bị sự hiện diện của Alpha trong phòng làm phân tâm.
Cái người tên Quý Tiêu kia lại nổi cơn gì nữa đây? Tự dưng đuổi cả hai nữ hầu thân tín nhất, giờ còn ở lì trong phòng không chịu rời đi.
Muốn làm gì chứ?
Chẳng lẽ thật sự định ngồi đó nhìn nàng uống thuốc?
Ngụy Khinh Ngữ khẽ nhíu mày, càng thêm chắc chắn rằng chén thuốc sắp được mang lên tuyệt đối không bình thường.
Trang sách trong tay nàng bị bóp đến mức mép mềm nhũn, sờn đi. Mũi chân nàng khẽ nhấn nhẹ lên lớp thảm mềm, nghĩ thầm: có lẽ lát nữa lại phải hy sinh thêm một tấm thảm nữa rồi.
“Tiểu thư.” Dì Ngô nhanh chóng bưng tới một chén thuốc bắc với nhiệt độ vừa phải, cung kính đặt trước mặt Ngụy Khinh Ngữ: “Ngụy tiểu thư, tranh thủ khi thuốc còn ấm uống đi, nếu để nguội sẽ giảm tác dụng.”
Ngụy Khinh Ngữ khẽ ngẩng mắt, giọng thản nhiên: “Cứ để đó, lát nữa tôi sẽ uống.”
Quý Tiêu lập tức dừng việc gặm hạt dưa, nhạy bén nhận ra ý đồ của Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng luôn cảnh giác với tất cả những gì được mình đưa tới. Bằng không, khi nãy bị hai người hầu kia canh chừng, nàng đã chẳng để chén thuốc nguội ngắt cũng không động vào.
Nhưng lần này, thật sự chỉ là thuốc bồi bổ.
Nếu giờ mình không làm rõ, lỡ Ngụy Khinh Ngữ lại ghi thêm một món nợ tưởng tượng nữa thì sao?
Quý Tiêu cảm thấy đúng là khó xử.
Nàng phất tay ra hiệu cho dì Ngô lui xuống: “Bà ra ngoài đi.”
Dì Ngô khẽ gật đầu, đặt chén thuốc lên chiếc bàn nhỏ cạnh Ngụy Khinh Ngữ rồi lặng lẽ lui ra.
“Uống đi.” Quý Tiêu khẽ đẩy chén thuốc về phía trước, bắt chước giọng điệu của nguyên chủ ra lệnh.
Không ngoài dự đoán, Ngụy Khinh Ngữ vẫn làm lơ.
Nàng cúi đầu chăm chú đọc sách, giọng nhàn nhạt: “Tôi sẽ uống sau.”
“Gì vậy? Nghi tôi hạ độc trong đó à?” Quý Tiêu đổi giọng châm chọc. “Tôi tệ đến mức đó sao?”
Ngón tay đang lật sách của Ngụy Khinh Ngữ khựng lại, nàng ngẩng lên liếc Quý Tiêu bằng ánh mắt hờ hững, có chút giễu cợt.
Nàng đã sớm không còn muốn nhẫn nhịn nữa, thêm một lần phản kháng cũng chẳng sao.
Đôi mắt xanh nhạt ấy tĩnh lặng lạ thường, tựa như mặt hồ chết lặng không gợn sóng.
Quý Tiêu đọc được trong ánh mắt ấy hai chữ—phải rồi.
Nhìn Ngụy Khinh Ngữ bình thản cúi đầu đọc sách, Quý Tiêu chỉ thấy mức độ thù hận trong lòng nàng lại tăng thêm một nấc.
Rắc rối do nguyên chủ để lại còn chưa giải quyết, bản thân lại tự đào thêm một cái hố cho mình.
Quý Tiêu nhìn chén thuốc trước mặt, nếu là nguyên chủ thì có khi đã bóp miệng nàng ra ép uống rồi.
Nhưng giờ thì sao? Nàng đâu có gan làm vậy.
Quý Tiêu cân nhắc một lúc, khẽ liếm môi.
Hôm qua bác sĩ Trần từng nói, loại thuốc này Alpha cũng có thể dùng để điều dưỡng cơ thể sau kỳ mẫn cảm, chắc uống vào cũng không có vấn đề gì.
Nghĩ vậy, nàng bỗng quyết định, thẳng tay cầm lấy chén thuốc, ngửa đầu uống một ngụm lớn trước ánh nhìn của Ngụy Khinh Ngữ.
Coi như uống cho bản thân luôn.
Ngay khi thứ nước thuốc nâu sẫm kia vừa chạm đến đầu lưỡi, Quý Tiêu lập tức nhíu mày—một vị đắng nồng lan tràn dữ dội trong miệng, kèm theo một cảm giác tê tê cay nồng trượt thẳng xuống cổ họng, đánh mạnh vào dạ dày.
Đắng thật sự.
Đắng tới mức mặt mũi nàng suýt méo xệch. Nhưng nhớ ra Ngụy Khinh Ngữ vẫn đang ở đây, Quý Tiêu cố gắng gồng mình giữ nét mặt không biến dạng.
Nàng đặt lại chén thuốc đã uống, đẩy đến trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, cố làm ra vẻ ngạo mạn: “Tôi nói không có độc mà.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn mặt nước trong chén vẫn còn gợn nhẹ, hơi khựng lại một nhịp.
Quý Tiêu đang làm gì vậy?
Tự mình thử thuốc, chỉ để chứng minh với nàng rằng không có gì bất thường?
“Cho đấy! Tôi đoán chắc cô cũng đâu giỏi như tôi.” Nói rồi Quý Tiêu tiện tay móc ra một viên kẹo bọc giấy lấp lánh từ túi áo—chính là viên lúc nãy nàng tiện tay bỏ vào—đặt mạnh xuống trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, sau đó xoay người rời khỏi phòng, tránh để bản thân lộ thêm biểu cảm nào khác.
Căn phòng trở nên hoàn toàn yên ắng.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng lưng Quý Tiêu khuất dần, trong mắt thoáng hiện vẻ giễu cợt.
Lại muốn bày trò gì nữa đây?
Hơi nước nóng từ chén thuốc vẫn đang lặng lẽ bốc lên, làn khói trắng mờ ảo nhanh chóng bị làn gió lạnh từ máy điều hòa cuốn tan.
Ngụy Khinh Ngữ đứng dậy, cầm lấy chén thuốc mà Quý Tiêu đã uống, chậm rãi đổ hết vào chậu cây xanh bên cạnh.
Cho dù thuốc không có vấn đề, nàng vẫn không thể buông bỏ cảnh giác với Quý Tiêu.
Chén thuốc rỗng phản chiếu một tia sáng, ánh sáng đó rơi đúng lên viên kẹo giấy gói lấp lánh sắc hồng, lóa vào mắt Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng đứng im một lúc trước bàn, vốn định ném viên kẹo vào thùng rác, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại nắm chặt nó trong tay.
Hương rượu đào nhè nhẹ thoảng ra từ khe giấy gói kẹo, bên tai nàng chợt vang lên giọng nói non nớt của một bé gái:
“Nè, cho chị viên kẹo, ba em nói ăn kẹo rồi sẽ hết đau!”
Thời gian trôi qua, ngày khai giảng cuối cùng cũng đến. Quý Tiêu đứng trước gương chỉnh lại bộ đồng phục học sinh, trong lòng không khỏi cảm khái.
Lần trước bước qua cổng trường trung học, nàng còn là một giáo viên thực tập môn Toán, vậy mà giờ lại biến thành học sinh lớp 11.
Trải qua tuổi thanh xuân thêm một lần nữa, nghĩ đến thôi cũng thấy có chút mong chờ.
Ăn sáng xong, Quý Tiêu khoác cặp sách lên vai rồi lên xe.
Ngoài cửa kính xe, Ngụy Khinh Ngữ cũng đang đeo chiếc balo vải trắng, dáng người mảnh khảnh lướt qua chiếc xe nơi Quý Tiêu đang ngồi, bước thẳng về con đường nhỏ trước biệt thự.
Dưới bóng cây, chiếc váy caro màu xanh đậm nhẹ nhàng lay động, chiều dài vừa quá gối, để lộ đôi chân thon gọn.
Làn da trắng mịn phản chiếu ánh nắng rực rỡ như lớp sứ men, còn đầu gối nàng, vết thương chưa lành dưới gấu váy ẩn hiện lờ mờ.
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy tiếng xe khởi động phía sau, vài giây sau, xe của Quý Tiêu quả nhiên từ từ lướt qua nàng.
Ánh nắng xuyên qua tán lá rơi xuống gương mặt Ngụy Khinh Ngữ, đôi mắt xanh lục của nàng vẫn mang nét lạnh nhạt.
Nàng gần như đã quên, trước kia bản thân cũng từng là người ngồi trên những chiếc xe như vậy đến trường.
Bất ngờ, chiếc xe phía trước nàng bật đèn khẩn cấp rồi dừng lại.
Quý Tiêu đẩy cửa xe ra, xoay người về phía nàng, hất cằm một cách đầy phong thái: “Lên xe đi.”