Không ổn, thật sự không ổn.
Có thể đây chính là nguy cơ lớn nhất tôi phải đối diện trong hai mươi hai năm qua.
Không không, tôi không tin người đang gối trên ngực tôi ngủ như nữ thần này thật sự là cô ấy, đây nhất định là ảo giác sản sinh vì tôi uống quá nhiều.
Tôi cảm thấy không thể, không thể nào.
Không phải… chúng tôi chưa từng trần trụi ngủ cùng nhau thế này, không, ý tôi không phải là ngủ kiểu kia, là trong sáng —— Thôi quên đi, xem như tôi chưa nói gì, nói chung là không ngủ! Chưa từng ngủ!
“Mới sáng sớm mà ồn ào gì vậy…” Tiếng nói biếng nhác cào qua tai, hai cánh tay như ngó sen yếu ớt treo trên cổ tôi, cái chân dài mà tôi vừa hâm mộ vừa ghen tị đang lúc la lúc lắc trên eo tôi, tôi lặng lẽ nhấc cao chăn định che đi, ai ngờ bị cô ấy đá văng, lại dụi dụi vào ngực tôi.
“… Con mẹ nó cậu dậy giải thích cho tớ.”
“Mẹ tớ ở Canada, mẹ nó là ai tớ không biết, về phần mẹ vợ, tớ sẽ đi chào hỏi bà ấy —— ”
“… Mẹ ai là mẹ vợ của cậu?”
“Mẹ cậu đó, ngay cả mẹ mình cậu cũng không biết sao?” Cô ấy nhìn tôi vẻ thương hại: “Ui là trời, thật đáng thương, không sao, có tớ ở đây.” Tôi tức giận suýt nữa hộc máu tự nghẹn chết chính mình.
Tôi trợn trừng mắt: “Cậu nói điên nói khùng gì vậy? Ai là mẹ vợ của cậu! Tớ không chấp nhận!” Tôi bắt đầu giãy giụa, ngờ đâu hai tay cô ấy nắm cổ tay tôi kéo cao, chậm rãi ngồi lên bụng tôi, vừa ngẩng lên một vùng phong cảnh mỹ lệ đã đập vào mắt, đồi núi trập trùng, hoa trên đỉnh núi đỏ tươi… Không! Bây giờ không phải lúc thưởng thức ngực cô ấy!
“Tô ——” Cô ấy cúi xuống, tôi cảm thấy trên người mình đang diễn ra một trận long trời lở đất, gần như muốn ép chết tôi rồi! Tô cái gì mà Tô! Vừa nghe cái giọng mềm oặt đó tôi đã nổi da gà khắp người!
“Không phải chứ, dù thế nào cậu cũng nên để tớ chịu trách nhiệm.” Khuôn mặt cười tủm tỉm của cô ấy ngay trước mắt tôi, cô ấy chạm lên chóp mũi tôi: “Đúng không?”
“Ai muốn cậu chịu trách nhiệm! Không phải —— Cậu muốn chịu trách nhiệm cái rắm! Giữa hai chúng ta không xảy ra chuyện gì hết.”
Cô ấy bỗng tỏ vẻ tủi thân, mếu máo: “Cậu đều làm này làm kia với người ta, cậu thật không có lương tâm…”
“Vãi, đừng cướp lời thoại của tớ!”
Mặt cô ấy rạng rỡ hẳn lên: “Đúng rồi! Vậy là cậu nhận rồi. Cậu không thể tha thứ cho việc tớ uống quá say rồi đè cậu ra làm đúng không? Vì vậy tớ nên tỏ thành ý bằng cách lấy thân —— ”
Tôi vội bịt miệng cô ấy để tránh cho cô ấy lại điên đảo trắng đen, nhốt tôi vào cái bẫy ngôn từ của cô ấy. Cô ấy tốt nghiệp khoa Tiếng Trung, logic ngôn ngữ quá dữ, lươn lẹo không ai bằng, tôi đúng là thua thế rào rào…
Sau đó, tôi bắt lấy từ ngữ then chốt: Đè tôi ra làm.
Điều đáng sợ này tôi không muốn, không cần.
“Ai cho cậu đè!” Tha lỗi cho tôi hạ thấp giọng, lúc này tôi đang rối tinh rối mù, chút xíu kí ức cũng không có. Tôi còn phải liều mạng hít thở cầu sinh dưới trận núi lở cô ấy tạo thành: “Ai nói mẹ cậu sinh ra cậu ngực to như vậy… Tớ và cậu không có đè nghiền gì hết!”
Tôi vô cùng kiên định, kiên định với sự trong sạch của hai chúng tôi, chỉ là bạn thân mà thôi. Bạn dù thân đến mức nào cũng không đè đè áp áp gì được không!
“Cậu không đè, là nằm ở dưới.” Cô ấy hơi nghiêng người, một tay vén tóc lên, ngón trỏ cắt tới vạch lui trên xương quai xanh của tôi: “Sao cậu lại có ảo tưởng mình không phải thụ vậy?”
Đậu xanh, đúng là nhân thần công phẫn mà.
“Cái đồ…” Tôi thừa nhận mình không chịu được khiêu khích, nếu không thì cô ấy cào tôi, tôi cũng sẽ không nhào tới. Tôi hất cằm: “Bây giờ ai ở dưới?” Tôi chẳng hả hê được bao lâu đã thấy cô ấy nheo lại đôi mắt sáng xinh đẹp đầy thâm ý, còn chưa kịp nhìn ra sự gian trá dưới đáy mắt ấy thì tay cô ấy đã trượt tới đây.
“Ừm, tớ nằm dưới.” Cô ấy đẩy tay tôi ra trong lúc tôi liều mạng che ngực mình: “Cậu đừng sờ bậy, bây giờ đang muốn đóng ‘Diệp Vấn’hả?” Nhìn đôi tay chúng tôi đang tiến hành tấn công phòng thủ trên không, đây không phải “Diệp Vấn” thì là gì!
“Không muốn đóng ‘Diệp Vấn’ với cậu, muốn đóng ‘Sắc giới’ cơ.”
Dứt lời, cô ấy đột nhiên bật dậy, ôm trọn lấy tôi, hai tay vuốt ve lưng tôi: “Xem ra cậu không nhớ thật… Vậy tớ đành phải giúp cậu khôi phục kí ức.”
Tôi hoảng hồn, ai cần cô ấy khôi phục kí ức của tôi! Cô ấy giữ gáy tôi, chiếc lưỡi trơn mềm tiến vào, tôi “a ô” vài tiếng, bị đầu lưỡi cô ấy quấn lấy không tha, trong cảm giác ngứa ngáy, tê dại lại có chút quen thuộc…
… Khoan đã, đúng là hơi quen nha.
Tiểu Tô, cậu nhìn cậu đi, có vẻ thèm khát quá nha, đầu lưỡi đưa ra như vậy…
Toang! Tôi thật sự có ấn tượng với hình ảnh lờ mờ đó! Để tôi chết đi! Cô ấy liếm khoé môi, chậc chậc hai tiếng, nheo mắt lại: “Ngon ngọt giống hệt tối qua nha Tiểu Tô.”
Làm ơn lấy gối đè chết tôi đi.
“Không phải, cậu đè mình làm gì!” Trước khi chết tôi vẫn phải biết mình chết thế nào, nhưng cô ấy không đáp mà ngược lại còn cười: “Cậu đoán đi.” Đôi môi lần nữa áp tới đây, lần này tôi học khôn, túm lấy món đồ bên cạnh nhét vào giữa hai chúng tôi!
Đúng lúc tôi đang định khì khì đắc ý thì chợt nhận ra món đồ này không ổn đại vương ơi…
“Tiểu Tô à.” Cô ấy miết hai ngón tay vào nhau, nhíu mày nhìn tôi: “Tớ thật không biết cậu có đam mê này… Cậu thích quần lót của mình đến mức muốn tớ hôn nó sao? Tuy rằng tớ thật sự đã tiếp xúc thân mật với nó.”
Thảo nào tôi cứ thấy phía dưới lành lạnh… Không phải chứ! Hiện tại phòng tuyến cuối cùng của tôi cũng đã bị chọc thủng rồi ư! Tôi không thể để thế này! Tôi vội đoạt lại quần lót, lườm cô ấy: “Cười cái gì mà cười!” Tôi quay lưng về phía cô ấy lúng ta lúng túng mặc quần áo, bỏ qua câu “Không phải rồi cũng bị tớ cởi ra sao?” của ai kia. Tôi vứt qua một cái nguýt dài diễm lệ.
Bạn cũng biết đó, binh lính trước khi ra chiến trường cũng phải ăn mặc chỉnh tề chịu chết, nếu tôi đã tìm thấy quần lót của mình thì cũng bắt đầu tìm tới những món khác, dưới ánh mắt cười tủm tỉm của cô ấy, tôi tìm thấy quần short và áo, chỉ không thấy áo ngực.
“Áo ngực của tớ đâu?” Tôi hùng hổ với cô ấy.
“Giấu rồi, vướng víu quá.”
“Cái con người này —— ”
“Tiểu Tô ơi.” Là Hoàng Thái Hậu nhà tôi! Tôi vội mặc áo phông vào, trừng mắt nhìn con người trần như nhộng vẫn đang ngáp dài trên giường, tôi xông lên dùng sức lấy chăn che lại thân hình tuyệt mỹ của cô ấy trong khi hô to: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Mẹ nghe thấy tiếng lạch cà lạch cạch dưới lầu, nghĩ có phải hai đứa lại đánh nhau không, định lên xem thử. Nếu con dậy rồi thì nói mẹ làm bữa sáng cho hai đứa.”
“Đúng là tụi con đang đánh nhau.” Cô ấy vừa thì thầm vừa cười khẽ bên tai tôi: “Đánh nhau trên giường.”
Tôi vội bật ra xa, lườm cô ấy: “Cậu đi ăn shit đi.”
“Ăn cậu thôi à.” Cô ấy vòng cánh tay thon dài quanh eo tôi, tôi mất thăng bằng ngã xuống giường, lao vào vòng tay cô ấy. Cô ấy bịt miệng tôi, hướng ra cửa nói: “Xin lỗi cô, cho tụi con ngủ thêm chút nữa được không?” Cậu nói thì nói đi, sờ lung tung trên người tớ làm gì! Cô ấy bình tĩnh nói: “Lát nữa con đi mua nguyên liệu nấu ăn cùng cô nhé.”
“Được được được, hai đứa ngủ thêm đi, đừng ầm ĩ nữa.”
Thái hậu nhà tôi đúng là hội liên hiệp người ngoài, đối với cô ấy rất tốt, nghe cô ấy nói mấy câu kia xong liền xuống lầu. Tôi cũng không biết mình thở phào nhẹ nhõm cái gì, rõ ràng là có chuyện gì đâu chứ! Chỉ là cô ấy, cô ấy…
“Cậu không ngại tớ ăn sáng trước chứ?” Cô ấy vượt lên ngồi xổm trên người tôi, tay luồn vào vạt áo: “Hửm?”
“Cậu đi ——” Hai chữ “ăn shit” còn chưa ra khỏi miệng, khoá cửa đã chuyển động trước.
“Chị —— “
Khanhdanghocbaim
Đcm tên chương thêm quả đánh nhau trên giường nữa 🤡