Tiếng “chị” kia thật ra là của hai người, một là cậu em trai thiếu gia bô bô quang quác của tôi, một là em gái nữ vương trầm lặng ít lời.
Tôi có một cặp em trai em gái song sinh, là một đôi long phượng thai rất đẹp, chuyện này để nói sau.
“Chị…” Em trai thiếu gia không thể tin nhìn tôi, rất ngây thơ nói: “Hoá ra là chị nằm dưới.”
“Sao chị lại có khả năng nằm trên.” Em gái nữ vương hờ hững tiếp lời.
“Chết tiệt!” Tôi cầm gối ném qua: “Chị chỉ tạm thời ở thế dưới… Không phải! Mấy đứa bất ngờ sai trọng tâm rồi! Bất ngờ chuyện khác cho chị!” Chẳng hạn như việc bị bạn thân đè xuống giường, rất đáng để bất ngờ được không.
“Ôi, dáng người của chị Chu thật khiến người ta bất ngờ à nha, không một tì vết —— Đau quá má ơi! Chị lấy băng vệ sinh của chị ném em làm gì!”
Chẳng lẽ lấy quần lót của tôi mà ném! Tôi lúng túng đẩy em trai em gái ra khỏi cửa phòng, cảm thấy làm người lương thiện thật mệt mỏi. Tôi nhìn chằm chằm vào cửa với đôi mắt cá chết, thầm nghĩ lát nữa phải giải thích với chúng thế nào đây.
“Tiểu Tô à.” Một đôi tay chẳng biết từ lúc nào lướt qua eo tôi, tôi quay phắt lại, nhìn thấy Chu Hử cúi đầu, cong môi: “Mặc quần áo vào đi, tớ đi giải thích với chúng.”
“Cậu nói chuyện thì nói đi, đầu gối cọ bắp đùi tớ làm gì!”
“Tớ vừa nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn nà của cậu là lập tức muốn sờ, trách tớ sao?” Cô ấy buông tay mỉm cười, cười đến ma mị, cái nồi này sao có thể ném đến trơn tru vậy chứ?
“Trước đây sao tớ lại không biết cậu là biến thái nhỉ.” Mắt tôi đảo loạn.
“Biến thái?” Cô ấy nheo mắt lại, bỗng dán sát người vào tôi: “Hả? Đến bây giờ tớ chưa làm gì cậu mà cậu đã cảm thấy tớ biến thái, vậy chờ tớ làm với cậu cái này rồi cái kia rồi sau đó lại —— ”
“Tốt hơn là cậu đừng nói nữa.” Tôi vội lấy tay bịt miệng cô ấy, tránh cho bản thân nghe phải những thứ bẩn thỉu.
Tại sao tôi lại cảm thấy thế giới đảo điên sau khi thức dậy thế này? Trước bữa tiệc của công ty tối qua, cô ấy vẫn là cô bạn thân vô cùng xinh đẹp nhưng hờ hững, đến khi mở mắt ra lại biến thành sói hoang giở trò với tôi?
Giữa chừng đã xảy ra chuyện gì? Tôi không hiểu.
“Tiểu Tô.” Cô ấy đứng sau tôi, vừa hoàn hồn tôi lập tức nhìn vào gương, thấy cô ấy đang với hai tay ra trước ngực tôi, trượt vào: “Nhìn cậu kìa, sao lại nghệch mặt ra vậy? Áo ngực vẫn chưa mặc chỉnh tề nè.”
Thế là cô ấy tự tay chỉnh lại giúp tôi, đúng là tự động, giỏi quá.
Tôi không thể hiểu sự thay đổi của cô ấy, cũng không hiểu được đã thấy cô ấy khoả thân nhiều lần, nhưng sao lúc này lại cảm thấy ngại ngùng? Tôi tuyệt vọng.
“A.”
“Hả?” Một âm tiết của cô ấy quả là phóng túng chẳng khác nào tiếng rên rỉ.
“Hai chúng ta sẽ không thật sự…”
Đúng lúc Chu Hử cúi xuống cài khuy lưng cho tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt cô ấy, chỉ nghe giọng cười: “Thật sự thế nào? Đè cậu sao?” Nói xong còn liếm lưng tôi, hại tôi nổi da gà đầy người!
Tôi nhảy sang một bên nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy, lẽ ra tôi phải tức giận, nhưng lại cảm thấy bất lực vô cớ, cũng có thể tôi đã bị cô ấy làm phát điên rồi, không còn sức để giận nữa.
Bất chợt, cô ấy dang tay ra với tôi: “Tiểu Tô, lại đây.”
Tôi thiểu năng mới tin Chu Hử mặc quần áo vào sẽ an toàn. Tôi sẽ không sà vào ngực giai nhân, nhưng lại rất biết cách cho người ta một cái ôm hụt.
“Tô.” Giọng Chu Hử trầm xuống đầy nguy hiểm, nghe có vẻ rất khó chịu. “Cậu muốn lướt qua thế giới của tớ sao?”
“Wow, trình độ tiếng Trung của cậu tốt thật nha! Nghe siêu ngầu!”
Trước khi cô ấy nhào tới bắt, tôi đã nhanh chóng mở cửa để em trai em gái chờ bên ngoài vào phòng, tôi vốn muốn làm Chu Hử lúng túng, ngờ đâu cô ấy chỉ ngồi vào ghế sofa bên cạnh, hai chân bắt chéo thanh lịch, vừa xinh đẹp lại đoan trang, độ cong khoé môi không chê vào đâu được: “Chào buổi sáng, các bạn nhỏ.”
Hai mặt! Quả nhiên là người hai mặt! Một giây trước còn muốn chộp ngực tôi, một giây sau nghiễm nhiên có điệu bộ chị gái hàng xóm tốt bụng!
“Chị Chu.” Em trai thiếu gia nhìn thấy cô ấy cũng ngoan hơn mấy phần.
“Chị Chu.” Em gái nữ vương lại càng không cần nhiều lời.
Nếu ánh mắt có thể giết người, nhất định bây giờ trên người Chu Hử đã có trăm ngàn lỗ! Tôi cho chúng vào là vì sợ Hoàng Thái Hậu bắt chúng đi tra hỏi trước, như vậy tôi có còn muốn gả đi không!
Nhưng rất hiển nhiên là hai chúng tôi không hề có sự ăn ý, cô ấy sẽ không đọc được suy nghĩ, chỉ thoáng quét mắt qua tôi rồi đột ngột đứng dậy, cúi người một góc chín mươi độ.
Tôi hết hồn suýt ăn luôn cả tay.
“Chị, chị Chu?” Em trai thiếu gia bật nhảy khỏi ghế, tôi nhân cơ hội lau bàn tay dính đầy nước bọt lên lưng nó.
Em gái nữ vương luôn trầm tĩnh cũng hiếm khi sững sờ, còn tôi suýt chút nữa thì đấm ngực giậm chân, bay tới chụp tấm ảnh lưu niệm…
“Xin hai em chấp nhận giao chị các em cho chị.”
Vãi, phát triển kiểu gì thế này?
Tôi ở ngay đó, sốc đến không thể tin được, hiện thực có phải đang đập thẳng vào tam quan của tôi không?
“Chị Chu! Chị đừng suy nghĩ không thông như vậy!” Em trai thiếu gia chạy lên ôm đùi trước: “Chị em ư! Con người vô dụng kia ư! Chị không cần hi sinh bản thân vì tập thể đến mức này!”
Đậu xanh, bình thường thương thằng em này vô ích rồi.
Tôi đang định đứng lên thì thấy em gái nữ vương bất thình lình đứng dậy, vốn còn chờ mong nó có thể nói ra một câu bình thường, ai ngờ nó lại quỳ xuống hành đại lễ!
“Chu Xử trừ tam hại, em hiểu.” Em gái nữ vương nói.
“Không không, em đứng dậy.”
“Em gái! Để anh quỳ cùng em đi!”
Thế là ba người trước mắt đều quỳ xuống, hay à nha, vậy thì tôi cũng nên quỳ chung… Thế là tôi quỳ, ngơ ngác.
“Chị, chị không nói gì sao?” Em trai thiếu gia nước mắt nước mũi tèm nhèm đau xót nhìn tôi, giống như tôi là tên đại ác nhân nào đó.
“Nói cái gì? Không phải Chu Hử chỉ đùa giỡn thôi sao?” Tôi ngoáy mũi.
Kít mũi của tôi còn chưa kịp trét lên người em trai thì quái vật khổng lồ trước mặt… Gọi là người đẹp tóc vàng cũng được, ào ào lao tới. Tôi bại trận như núi lở, ngã về sau, quên thu chân lại.
“A, Chu! A a…”
Thật ra tôi muốn nói với cô ấy có thể cho tôi co chân lại trước được không? Cô ấy không để ý tới. Làm ơn đi! Có rất nhiều cách để nghiệm chứng quyết tâm của cậu, đời người không chỉ có hôn, sờ, cởi, cắm được không!
“Mấy đứa ồn ào gì vậy —— ”
Khi cánh cửa lần nữa mở ra, tôi thở hổn hển. Đập vào mắt là Hoàng Thái Hậu với vẻ mặt hoang mang.
“… Mấy đứa đang chơi đồ hàng hả? Em gái con đóng vai Đại pháp sư? Không tệ, giống lắm.”
Tôi xỉu.
Cái gì Đại pháp sư, tôi phải làm pháp sự!
—-
(*) Chu Xử trừ tam hại:
Chu Xử, tự Tử Ẩn, người Đông Ngô thời Tam Quốc, cha là Chu Phường từng làm Thái thú Bà Dương của Đông Ngô, cũng là một danh tướng đương thời. Tiếc thay Chu Phường mất sớm, nên Chu Xử thiếu người bảo ban. Chu Xử sức lực hơn người, thích cưỡi ngựa săn bắn, nhưng tính tình ngỗ ngược, gây họa hại cho bà con hương thôn. Khi ấy các bô lão trong làng gọi mãnh thú Nam Sơn (có thuyết nói là Hổ), giao long dưới cầu, và Chu Xử là ‘Tam hại’.
Chu Xử nghe thấy mình là một trong ba họa hại của thôn làng, trong lòng cảm khái, nên chàng biểu thị ý nguyện muốn giúp hương thôn trừ hại, thế là chàng vào núi tìm và bắn chết mãnh thú, xuống nước chém chết giao long, sau đó đi bái kiến hai vị Lục Cơ, Lục Vân, biểu thị muốn học đạo lý tu thân làm người tốt. (Theo ntdvn.net)