Chuyện này muốn giải thích rất phức tạp.
“Có gì đâu mà phức tạp, là chúng ta làm chuyện ấy thôi.” Chu Hử nở nụ cười xấu xa.
Đúng là vẫn nên cảm ơn cô ấy biết tu thân tích đức trước mặt em trai em gái tôi, nhưng nếu có thể trả lại sự trong sạch cho tôi, rũ sạch quan hệ giữa hai chúng tôi thì tôi càng biết ơn nhiều nhiều.
Hoàng Thái Hậu nhà tôi lên là để gọi bọn tôi ăn sáng, còn bà thì kéo theo lão gia nhà mình, cũng chính là ba tôi ra ngoài đi dạo. Đối với tôi thì không có chuyện gì quan trọng hơn ăn sáng, với tiền đề là đừng bị nghẹn chết.
“Khụ, khụ…” Suýt tí thì tôi chết bởi món trứng chiên, ngạc nhiên chưa. Tôi uất hận nhìn về phía kẻ đầu sỏ: “Nói gì vậy! Không phải… Tớ chợt nhớ ra, tại sao cậu lại ở nhà tớ?”
Chu Hử nhìn tôi với ánh mắt “ở đây có một bé ngốc”, nói: “Bây giờ mới hỏi tới chuyện này?”
“Bà nội cậu! Không phải cậu làm tớ phát rồ đến quên cả chính sự sao!” Tôi hận.
“Bà nội tớ khoẻ lắm, không cần cậu hỏi thăm —— Ừm, cả hai đều ổn(*).” Cô ấy vừa nói vừa săm soi ngực mình, mặt rất thật thà: “Cậu muốn kiểm tra không?”
(*Tác giả chơi chữ bà nội (奶奶), nếu tách riêng một chữ (奶) thì sẽ có nghĩa là ngực, sữa..)
“Tớ không muốn!” Tôi gục ngã.
“Chị, chị không có chút xíu ấn tượng nào hết hả?” Cậu thiếu gia ngồi đối diện vừa cắn đũa vừa ngờ vực nhìn tôi: “Một méo mèo cũng không luôn?”
“Đừng cắn đũa.” Tôi vươn tay vỗ nó, tức giận nói: “Nếu chị biết còn cần hỏi hả? Chẳng lẽ do chị uống nhiều quá?”
Nhưng ai ngờ mới hỏi ra miệng, thiếu gia đối diện và nữ vương rất ăn ý cùng quay sang bên, tôi nghi hoặc, đang định quay đầu hỏi Chu Hử thì thấy cô ấy rút ra hai tờ giấy ăn vung vẩy trước mặt tôi: “Nước tương dính mép kìa.”
“Há, cảm ơn.” Tôi đưa tay nắm, ngờ đâu cổ tay bị người ta dùng lực kéo tới, tôi không kịp đề phòng nhào về trước, đầu lưỡi nóng ướt liếm lên mép tôi!
Tôi run lên, nhảy dựng khỏi ghế, ngượng ngùng nhìn cô ấy: “Chu Hử! Cậu là đồ không cần mặt mũi!”
“Cần chứ, đặc biệt cần, mình phải dựa vào cái mặt này kiếm cơm.” Cô ấy khoái trá cầm hai tờ giấy ăn lau khoé miệng mình: “Mình rút giấy nhưng không nói là cho cậu nha.”
“Cậu, cậu…” Tôi giận quá.
“Chị.” Chẳng biết thiếu gia vòng ra sau lưng tôi từ lúc nào, vỗ vai tôi nói: “Bỏ cuộc đi, chị không đấu lại chị Chu đâu.” Còn dùng ánh mắt mặc niệm nhìn tôi là thế nào!
Nữ vương bên cạnh gật đầu phụ họa, tiện thể bồi thêm một nhát: “Đôi khi chỉ cần nằm xuống là được rồi.”
“Cái gì?” Tôi còn chưa theo kịp mạch não của nó thì đồ con rùa Chu Hử kia đã chậm rãi thu dọn chén bát cùng nó kẻ hát người hò: “Đúng vậy, thế nên tay tớ mỏi nhừ rồi, Tiểu Tô cậu đi rửa chén đi.” Ba người cứ thế nhét chén đĩa vào tay tôi, tôi ở đó mà lòng thê lương.
“Rốt cuộc thì ai mới là chị của hai đứa!” Tôi phỉ nhổ vào bóng lưng hai tên học sinh cấp ba vô lương tâm kia.
“Chị chứ ai.” Thiếu gia quay đầu lại, tặng tôi một nụ cười đặc biệt ngây thơ vô số tội: “Nghe lời chị dâu không sai đi đâu được, chị cũng nên nghe lời vợ hơn đi.”
“Ăn shit! Ai là chị dâu của hai đứa!” Suýt chút nữa tôi đã ném hết chén bát ra ngoài. Đau đầu chết mất, tôi chấp nhận số phận đi rửa chén.
Nói thì nói vậy, nhưng phản ứng vừa rồi của hai đứa nó thật không bình thường, giống như có chuyện gì giấu tôi, nhưng ngoại trừ việc say xỉn bất tỉnh nhân sự thì tôi thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Về bữa liên hoan hôm trước, tôi chỉ nhớ được năm, sáu phần.
Tôi không nhớ có gọi Chu Hử đến vác về không, nhưng mà lúc đó uống nhiều quá rồi cũng không dám xác định, tất nhiên tôi có kiểm tra lại thông tin liên lạc, vậy mà Line có ghi lại thật.
Tôi tự phục mình say bét nhè còn có thể dùng Line đúng là chẳng dễ dàng gì, nhưng những gì tôi nói với cô ấy thì thật sự quên sạch… Dù sao cũng có chuyện quan trọng hơn.
Đùng tạch, đùng tạch.
Tiếng bước chân kia nhất định là của Chu Hử! Tôi cười he he hai tiếng, hai tay dính đầy bọt rón rén đi ra cửa, chuẩn bị cho màn tập kích! Xem sau này cô ấy còn dám đè tôi nữa hay không!
Một, hai…
“Tiểu —— ”
“Xem cậu còn dám không!”
Tôi bất chấp liều mạng nhào tới bôi lên mặt người kia, khi bôi đến thoả mãn thì người kia “ôi” một tiếng, phút chốc sống lưng tôi lạnh toát, rùng mình.
“… Tiểu Tô, cậu muốn chết hử?” Đây là lời bình của Chu Hử, người đang đứng cách đó không xa nhìn chúng tôi với vẻ khó mà tin nổi.
Như bị sét đánh, tôi đứng ngay đơ tại chỗ, nhìn Hoàng Thái Hậu mặt dính đầy bọt, khoé môi giật giật: “Tô, Ý, Tây, quay mặt vào tường sám hối đi!”
Tôi đã bao lớn rồi chứ… Tôi mím môi, trừng mắt nhìn gương mặt vô tội của Chu Hử rồi lặng lẽ đi tới góc tường, tôi, một người hai mươi hai tuổi, bị chính mẹ mình phạt đứng thế này bị đồn ra ngoài thì còn gả đi được à!
“Cậu không tệ nha, cậu sắp là vợ tớ rồi.” Không biết Chu Hử từ đâu trồi lên bước tới cạnh tôi, cười híp mắt nói: “Tớ chịu phạt đứng chung với vợ tớ.”
“Ai thèm gả cho cậu!” Tôi hạ giọng liếc cô ấy sắc lẹm, “Món nợ không cho bôi mặt này xem tớ tính thế nào với cậu!”
“Đòi lại tớ trên giường thì sao?”
Tôi trợn trắng mắt: “Câu nào cũng không thoát được ý dâm, có còn cái dây thần kinh xấu hổ nào không.”
“Dây thần kinh xấu hổ của tớ nằm hết trên người cậu rồi, cậu giật giật thử xem.”
“… Lắm lời.” Tôi khịt mũi, nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất trước mặt, con ngươi đều muốn rớt ra. Chu Hử khẽ ngâm nga bên cạnh, tôi liếc nhìn cô ấy qua khoé mắt, cảm thấy có chút khó tin.
Lúc cô ấy không nói gì thì vẫn là người bạn thân thiết của tôi, nhưng cô ấy vừa mở miệng nói chuyện tán tỉnh tôi, tôi lập tức cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, càng nghĩ đầu tôi càng đau như muốn nổ tung.
Tức một nỗi là chỉ mình tôi bị chọc tức, thế là tôi lén véo eo cô ấy, không ngờ lại bị cô ấy nhanh tay bắt được. Cô ấy cong môi, móc khuỷu chân tôi, tôi mất khống chế ngã ra sau.
“Cậu có biết cái câu không muốn chết sẽ không phải chết không? Hả?” Nụ cười ác độc của Chu Hử rất quyến rũ, kiểu như có chứa tà khí ấy. Cô ấy như con báo săn tao nhã hạ thấp người đè lên tôi, trong mắt phát ra ánh sáng lấp lánh.
Tấm rèm màu tím của cửa sổ sát đất phất qua người cô ấy, ánh nắng chiều ấm áp rơi vào, mờ ảo. Thấy tôi nhìn, cô ấy liền nói: “Sao vậy? Nhìn tớ mất hồn luôn hả?”
“Há, đúng rồi, tớ cảm thấy cậu mập.”
“…”
Chỉ trong nháy mắt, giông bão kéo tới.
Không ổn, không ổn rồi. Thấy mây mù ngưng tụ giữa lông mày cô ấy, tôi cười khanh khách: “Ặc, không phải, ý tớ là, ở góc độ này khó tránh khỏi…”
“Tô.”
Tôi cười đến khúm núm: “Chu đại nhân, tớ chỉ vô ý nói vậy, cậu ——” Tôi còn chưa kịp xin tha, đầu ngón tay cô ấy đã trượt một đường trơn tuột từ ấn đường tôi xuống đến tận ngực.
“Tớ không ngại lăn lộn khắp nơi trong nhà cậu, để lại OO của cậu ở mọi ngóc ngách.” Bởi hai chữ kia ô uế quá, thứ lỗi cho tôi phải tự động đánh mã, cảm ơn.
“Tớ ngại!” Tôi vừa kháng nghị, cô ấy đã vội lấy tay bịt miệng tôi, ghé sát vào tôi nheo mắt, nhỏ giọng trách: “Cậu muốn gọi cô tới đây hả?”
Nếu có thể tôi cũng muốn gọi mẹ tôi tới giúp báo cảnh sát lắm chứ, nhưng dù có thấy thì bà cũng chỉ hỏi có phải tôi đang đóng vai Đại pháp sư hay không, tôi sẽ không khóc ngất trong WC vì thấy có lỗi với bản thân được chứ.
Tôi không có ưu điểm gì trừ sự linh hoạt không tệ, thời đi học, động tác gập tứ chi về trước lúc nào cũng suýt hù chết thầy cô.
“Tiểu Tô ơi.”
Coi kìa, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới. Tôi vội đứng dậy, hai tay vịn sofa sang sảng trả lời: “Mẹ! Mẹ tìm con chi vậy?” Đuôi tôi vẫy tít, hi vọng ba chữ “Xin buông tha” này khắc thật rõ trên mặt mình.
Tiếc là Hoàng Thái Hậu không tiếp nhận, hỏi tôi với vẻ khinh bỉ: “Có nhìn thấy Tiểu Chu không? Nó hẹn đi siêu thị với mẹ.”
Tôi vừa định nói con sói hoang mẹ muốn tìm đang ngồi xổm ngay sau lưng con đây, ai ngờ tên khốn kiếp Chu Hử kia lại sờ soạng mông tôi! Tôi sợ đến mức suýt nữa thì bổ nhào về trước.
“Sao vậy? Không phải đứng đến mức chân nhũn ra đó chứ?”
“Cậu nói với cô tớ không ở đây.”
Cả hai nói với tôi cùng lúc, chỉ là một người trong đó dùng âm lượng chỉ hai chúng tôi nghe được. Tôi đang định lôi cô ấy ra lấy công chuộc tội thì cái tay kia bắt đầu vừa xoa vừa nói: “Nếu cậu không nghe theo… tớ sẽ mang cậu lăn lộn khắp mỗi, một, ngóc, ngách trong nhà cậu.”
Cảnh sát! Ở đây có lưu manh! Tên lưu manh khốn kiếp này ở đâu chui ra vậy!
Tôi thồn lên mặt nụ cười trái lương tâm, nói với Hoàng Thái Hậu: “Chu Hử vừa ra ngoài rồi…” Cô ấy bận rộn ở dưới trong lúc tôi nói, bận tách hai chân tôi ra, chuyện kinh hồn táng đảm kia tôi không cách nào dùng ngôn từ miêu tả.
“Được rồi, nhân cơ hội này mẹ sẽ nói chuyện với con về mấy đứa em con.”
Ôi vãi, Hoàng Thái Hậu cứ thế ngồi vào sofa nhàn nhã nhìn tôi: “Lần trước mẹ đi họp phụ huynh con biết không?”
Tôi không biết! Tôi chỉ biết hình như mình đang đóng phim người lớn mà thôi!