Ta bị tiếng khóc làm cho tỉnh giấc.
Sau khi ta tỉnh dậy thì thấy hai đứa mặc đồ nha hoàn đang đứng khóc bên cạnh, khi thấy ta tỉnh dậy liền nhảy chồm qua kêu lên “Tiểu Thư tỉnh rồi”, là ta biết mình chắc xuyên không rồi.
Ta cứ nằm như thế nhìn cái màn treo trên giường, suy nghĩ xem nó được làm bằng chất liệu gì, để mặc cho nha hoàn khóc lóc inh ỏi ra ngoài kêu đại phu.
Mặc dù mông ta vẫn còn hơi đau, nhưng khi thấy đãi ngộ này thì biết tội ta phạm phải chắc đã được tha thứ.
Ta biết, trong tình huống này, ta biểu hiện càng bình tĩnh thì càng có lợi cho ta.
Theo kinh nghiệm, tiếp theo đây chỉ cần moi tin tức từ con bé nha hoàn ở lại chăm sóc ta, sau đó chỉ cần dựa theo tình hình mà chọn hai phương án giả mất trí nhớ hoặc giả bộ không có gì hết. Theo như hồi nãy kêu ta là tiểu thư và nội thất hào hoa xung quanh căn phòng thì ta chắc chưa có xuất giá, là tiểu thư của nhà này, cho nên con đường sau này của ta chắc là từ từ biểu hiện ra mình xuất chúng khác người, có nhiều người sẽ chú ý đến sự xuất chúng này của ta, cảm thấy ta đặc biệt quá, thích quá, phải lấy cho bằng được ta, tiếp theo đó là những ngày tháng thăng trầm rồi hai người cuối cùng thổ lộ tình cảm cùng đối mặt với hoạn nạn, rồi sau đó kết hôn sinh con.
Sau khi nghĩ thông suốt, ta hài lòng đỡ nha hoàn mặc áo màu xanh lên, sau đó giả bộ ra vẻ suy nhược, hỏi: “Đây là đâu? Ta là ai? Ngươi là ai?”
Nha hoàn đó liền rơi nước mắt: “Tiểu thư người sao rồi tiểu thư! Em là Lục Thủy nè! Cũng tại tướng quân hết, ngài ấy…cũng nhẫn tâm thật…”
Ồ! Tướng quân! Mắt ta sáng lên. Xem ra còn mở phó bản chiến trường nữa! Lần này độ khó hơi bị căng à nha!
Ta ho nhẹ một tiếng, ôm đầu giả bộ u uất: “Ta cảm thấy đầu hơi đau… có nhiều chuyện không nhớ ra được, ta bị thương rồi hả? Sao bị thương vậy? Có liên quan đến tướng quân à?”
Nói đến đây, Lục Thủy hơi chột dạ: “Cái này… tiểu thư… chúng ta sau này đừng chọc tướng quân nữa có được không?”
Xem ra tướng quân này chắc là trưởng bối của ta! Là người quản lý ta! Ta gật đầu: “Được, ta không chọc ông ta.”
Đúng lúc này, nha hoàn mặc áo đỏ mà ta tưởng ra ngoài mời đại phu bước vào, mặt hơi tức giận, nhưng khi bước vào cửa thì che giấu đi, có thêm vài phần lo lắng, thuận tiện trừng mắt nhìn Lục Thủy: “Dì nương đã gả vào đây rồi! Không còn là tiểu thư của phủ thượng thư nữa! Ngươi muốn hại dì nương bị đánh nữa à? Tướng quân đã biết dì nương tỉnh dậy rồi, mời dì nương qua đó.”
…Dì nương?! Cái xưng hô này nổ tung trong đầu ta, làm ta tự nhiên buồn đi.
Định mệnh sao tự nhiên một hơi tuột nhiều cấp vậy! Không ngờ ta lại là một tiểu thiếp! Và còn là tiểu thiếp của phủ tướng quân nữa! Xem ra hình như không được sủng ái cho lắm! Xem ra khó tránh khỏi màn đấu đá rồi. Chắc tiếp theo sau đây ta từ từ đấu tranh thành chính thất rồi con cháu đầy đàn. Đúng vậy, trong thể loại ngôn tình cổ đại này, đến phút cuối nữ chính không sinh được con thì sẽ không kết thúc đâu, hơn nữa phải sinh con trai mới được.
Từ tiểu thư tới tiểu thiếp, cái này nó cách xa nhau quá đi!
Ta thở dài, đứng dậy xuống giuờng, cho nha hoàn sửa soạn dùm. Tuy cái gương không có rõ cho lắm, nhưng cũng có thể thấy được mặt ta thuộc loại hình tiểu bạch hoa tội nghiệp, làm ta bất giác thấy sợ hãi… lỡ như ta là pháo hôi thì sao?
“Lục Thủy à…”
“Dì nương! Em là Hồng Chương!”
Lục Thủy? Hồng Chương? Giống trong thơ ‘Bạch mao phù Lục Thủy, Hồng chưởng bát thanh ba’? Ta bất giác mở miệng nói: “Vậy còn thiếu ‘bát thanh ba’ là đủ bộ rồi!”
Lục Thủy đang giúp ta sửa ống tay áo kinh ngạc nhìn ta một cái: “Tiểu… dì nương nói gì vậy hả, người tên là Bác Thanh Ba đó!”
Ta: “……” Chòi má! Ta đáng lẽ phải đoán ra được cái cách đặt tên thời cổ đại này mà!
“Vậy tướng quân tên gì?”
“Tướng quân tên Hạng Thiên Ca.”
“……Phụt!”
“Dì nương sao vậy.”
“Không sao, đột nhiên tự nhiên có thêm tự tin thôi.” Cái tên này, vừa nghe là biết dành cho ta mà, cho nên ông ta chắc là CP chính của ta, ta nhất định là nữ chính, ta không phải là pháo hôi! Xem ra tướng quân chắc nhất định là coi ta là chân ái rồi! Chỉ cần ta khóc một cái, nhõng nhẽo một cái là ông ta chắc sẽ mềm lòng sau đó đau lòng, sau đó tất cả sẽ vào quỹ đạo!
Sau đó, ta tràn đầy tự tin đi qua đó, khi thấy tướng quân thì khờ hết cả người.
Bởi vì… tướng quân… tuy nhìn rất anh dũng, từng cử chỉ đều rất quyết đoán, thông thường người ta gọi là soái khí…. nhưng! Người này nhìn sao cũng là phụ nữ mà! Cho dù giống đàn ông cỡ nào đi nữa thì cũng là phụ nữ mà!
Ta há hốc mồm nhìn tướng quân đang ngồi trên cao như đang mỉm cười, rồi lại nhìn hai hàng thân binh mặt đầy vẻ khinh bỉ nhìn ta, tam quan của ta nhất thời sụp đổ. Đến hai nha hoàn đang quỳ đằng sau ra dấu cho ta quỳ xuống ta cũng mặc kệ.
Đu, không lẽ đây là thế giới nữ tôn à! Như vậy thì nói ta là tiểu thiếp của tướng quân thì cũng dễ hiểu! Ta phản xạ theo bản năng sờ ngực mình một cái, hên quá, hình như ta vẫn là con gái, nếu nói vậy… địa vị của ta hiện giờ cũng giống như nam sủng ở thế giới bình thường à?!
Trời đựu! Sao cái địa vị nó tuột dốc không phanh thế! Như vậy là phát triển theo hướng phó bản ngược luyến tình thâm của bách hợp hay đam mỹ rồi!?
Ta cảm thấy vậy là không được! Ta phải cho tướng quân biết ta mới là chân ái, giới tính giống nhau chả có vấn đề gì cả! Ta không muốn bị ăn roi nữa! Nhưng ta cũng không thể tỏ ra yếu thế được! Nếu yếu thế thì ta trở nên bình thường rồi, một khi đã bình thường thì ta không thể nào trèo lên cao được nữa!
Cho nên người mưu trí như ta rất mau nghĩ ra kế sách!
Ta hít mũi, chớp mắt vài cái, thế là có nước mắt rơi ra, khóc lã chã quỳ trước mặt đối phương, dáng vẻ nhìn rất tội nghiệp.
Mặt tướng quân liền có chút ghét bỏ: “Đừng giả bộ này nọ trước mặt ta, cho dù Khúc Hạng tính kế cho ngươi qua cửa, ta cũng không thừa nhận sự tồn tại của ngươi đâu.”
Ơ! Tình huống này hình như không đúng! Không lẽ ta phải trải qua một đoạn ngược luyến tàn thâm thật à? Vậy thì thê thảm rồi! Ta không chịu cam phận vậy đâu!
Ta làm liều, làm ra vẻ mặt có chút nhẫn nhịn, có chút lo âu rồi có chút đau khổ, ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Nếu ngài đã không yêu ta, tại sao lại… lấy ta?”
Tướng quân: “……Hả?”
Ta đang chấm cho tài xuất diễn cảnh khóc của mình 101 điểm, thì thấy mọi người xung quanh mặt ai cũng dại ra, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ra vẻ sợ sệt vò khăn tay hỏi: “Không… không lẽ ta không phải là tiểu thiếp của ngài à?”
Tướng quân: “……”
Lục Thủy run rẩy nhích qua đây, kéo kéo ống tay áo của ta, có lòng tốt giải vây cho ta: “Tiểu, tiểu thư…… người, người… người là tiểu thiếp mới qua cửa của Vương gia… Tướng, tướng quân là vợ cả… không, không phải là gì gì đó của người…”
Ta: “……”
Ta cứng đờ người nhìn ánh mắt của tướng quân đang ngồi đó như đang nhìn một tên ngốc vậy, chết lặng cả người.
Tiên sư nó, mất mặt quá!