Mị có nỗi khổ trong lòng nhưng mị không dám nói ra.
Ta cuối cùng cũng làm rõ được thân phận của mình, con thứ của phủ thừa tướng, cùng với Dị Tính Vương Khúc Hạng lén lút yêu nhau, mới qua cửa hai hôm trước. (Dị Tính Vương: vương gia khác họ, không phải dòng dõi hoàng tộc nhưng được phong vương)
Sau đó… chính thất của tên vương gia này, là nữ tướng quân duy nhất của nước Đại Tề… không sai đây là vương triều không có thực.
Hạng Thiên Ca, nữ tướng quân duy nhất của Đại Tề, có bổng lộc có quan chức, càng quan trọng hơn là có thực quyền nắm giữ quân đội. Nàng thuộc loại thay huynh tòng quân, huynh trưởng năm xưa trong cuộc chiến giành quyền lực vì hoàng đế mà chết, Hạng gia không còn ai nữa, phần thưởng được ban cho Hạng Thiên Ca lúc đó chỉ mới 10 tuổi. Hạng Thiên Ca dùng tài phú để đổi lấy 5 năm gia nhập quân doanh kế thừa ý chí huynh trưởng.
Câu chuyện sau đó cũng giống như các nữ cường nhân khác, nàng vì chiến công hiển hách mà được phong làm tướng quân. Ba năm trước khi Ninh Vương làm phản thì cứu được hoàng đế, bình loạn được phản tặc, được hoàng đế ra thánh chỉ ban hôn cho kinh thành đệ nhất mỹ nam, người tình trong mộng của các thiếu nữ: Dị Tính Vương Khúc Hạng, hai người thành hôn cũng được hơn nửa năm rồi. Nhưng hai người không chỉ bằng mặt không bằng lòng ở trong nhà, mà trên triều cũng cãi nhau chí chóe. Vương gia thấy chướng mắt tướng quân uy vũ bá khí, còn tướng quân thì cũng không phải hạng vừa đâu.
Lúc này, tiểu thư Bác gia dịu dàng chu đáo xuất hiện, sau đó Khúc Hạng ngoan cố nhất quyết phải cưới nàng về phủ. Sau đó ngay đêm hôm vừa mới vào cửa thì bị đội hộ vệ của tướng quân phá hoại đêm động phòng hoa chúc, cưỡng chế bắt tân nương đi, sau đó… sau đó là đến ta xuất hiện, đồng thời lần đầu gặp mặt tướng quân mà lại làm ra chuyện mất mặt đó.
“Tiểu thư… Dì nương… A…! Thôi mệt quá! Tiểu thư rốt cuộc nghĩ gì vậy? Không lẽ người thật lòng vì tướng quân nên mới đồng ý lấy vương gia hả!?” Lục Thủy nhìn dáng vẻ giống như sắp sụp đổ vậy.
“Lục Thủy, bình tĩnh.” Ta rất bình tĩnh nói ra câu đó, đang suy nghĩ coi bước tiếp theo nên làm gì.
Trong tình huống này, cảm thấy trước mặt xuất hiện hai ngã rẽ.
Và điều quan trọng nhất là…. ta, rốt cuộc là chân ái của ai vậy hả?
Bước sai một bước thì sẽ vạn kiếp bất phục đó! Nhất định sẽ là BE cho coi!
Trong lúc ta trầm tư thì Hồng Chương bưng một chén cháo qua: “Theo em.. thì dì nương như vậy mới là đúng đắn.”
Ta bất giác nhìn qua.
“Theo em nghĩ, tướng quân vẫn được sự tin tưởng của hoàng thượng hơn, theo tướng quân sẽ không sai đâu. Dù sao thì vương gia cũng chỉ là Dị Tính Vương, tuy mọi người ai cũng nói ông ta là đệ nhất mỹ nam, nhưng ai cũng biết ông ta là vương gia rởm chỉ nhờ vào tổ tiên mới có được địa vị bây giờ.” Hồng Chương nói mà không ý thức được một nha hoàn như mình mà bình luận vương gia như vậy là một tội rất lớn.
Ta ngẩn ngơ nhét đầy một miệng cháo rồi nuốt xuống, kéo lấy ống tay áo của Hồng Chương, hỏi: “Cho nên.. tướng quân mới là người phụ nữ soái khí, có binh quyền trong tay, còn vương gia là tên mặt trắng ngoại trừ có cái mặt ra thì chả có gì hết?”
Lục Thủy mặt liền biến sắc: “Tiểu thư! Sao lại nói vương gia như vậy…lỡ bị nghe thấy thì….”
Ta bĩu môi một cái, làm vẻ mặt bất cần đời.
Hơ hơ, ta đắc tội tướng quân rồi, còn sợ gì một tên mặt trắng chả bảo hộ được ta?
Ta cuối cùng cũng hiểu ra, Khúc Hạng hướng Thiên Ca! Đây mới là CP chính! Ta nói không chừng là pháo hôi làm nền xúc tiến tình cảm cho nam nữ chính mà thôi!
Hạng Thiên Ca, người phụ nữ này toàn thân đều có đủ nhân tố của một nữ chính. Còn ta, chỉ là một đóa hoa trắng ngoại trừ trùng sinh ra thì mới có cơ hội nghịch chuyển tình thế được. Nếu không thì ta cũng chỉ là pháo hôi thôi.
Còn Khúc Hạng là vương gia duy nhất của Đại Tề…… sợ là không có đơn giản vậy đâu.
Hai người này chắc sẽ trải qua một quá trình cẩu huyết từ hiểu lầm, làm hòa, ngưỡng mộ nhau, hiểu lầm, xóa bỏ hiểu lầm, rồi biểu đạt tâm ý, hiểu lầm tiếp, ghen tị, làm lành, rồi đến với nhau, cuối cùng HE.
Nhưng… ta tuyệt tối không cho bọn họ toại nguyện!
Ta sẽ không diễn vai nữ phụ pháo hôi! Cho dù là nữ phụ thì cũng là loại thề chết đi theo nữ chính rồi cuối cùng thành bạn tâm giao của nữ chính! Sau đó CP của ta chắc là quân sư hoặc thuộc hạ bên cạnh tướng quân gì đó…. tuy địa vị thấp hơn, nhưng cũng an toàn hơn!
Sau khi vạch ra kế hoạch, trong lòng ta thoải mái dễ chịu hơn nhiều rồi, kêu Lục Thủy Hồng Chương thay cho ta một bộ đồ màu xanh lam, sửa soạn cho thật đẹp rồi đi tìm tướng quân.
Lần này ta đi tìm tướng quân, hai tên thân binh lúc trước không có cản ta lại, mà làm vẻ mặt phức tạp nhìn ta.
Nghĩ đến sau này đi theo tướng quân, trước tiên phải tạo mối quan hệ tốt với mấy người này trước, ta liền cười với bọn họ, sau đó hỏi: “Tướng quân đâu?”
Vẻ mặt hai người càng phức tạp hơn nữa, nhưng không có làm khó ta như hôm qua nữa, mà dẫn ta vào trong vườn.
Ở giữa vườn, tướng quân mặc áo đen đang luyện kiếm. Từng chiêu từng thức đều rất dứt khoát và có mấy phần sát khí. Quan sát kỹ thì thấy khuôn mặt nàng thật ra rất thanh tú, có thể gọi lại mỹ nhân, chỉ là không thích cười cứ làm mặt chằm dằm, và cử chỉ rất soái khí nên làm người khác phớt lờ đi diện mạo, chỉ nhớ đến khí chất thôi.
Ta đang trốn đằng sau hòn non bộ giả lén lén nhìn, tính đợi đối phương nghỉ ngơi thì sẽ qua giả bộ ân cần. Không ngờ đối phương lại phát hiện ra ta, đang nhìn về phía ta, khóe miệng cong lên, quăng thanh kiếm dài đó qua đây, trong lúc ta chưa có phản ứng gì thì thanh kiếm đó cắm thẳng vào bên trên chỗ ta trốn. Ta nhất thời sợ tới giật hết cả mình, lui ra sau vài bước, không cẩn thận bị vấp ngã trên đất.
Tiếp theo đó, ta ngẩng đầu lên thì thấy Hạng Thiên Ca đi đến trước mặt ta, nụ cười tươi rói đó kèm theo mấy phần cố ý chơi khăm, giơ tay về phía ta: “Sợ rồi à?”
Ta biết, tình huống này là nữ chính phản kích lại nữ phụ ác độc, sau đó nói không chừng giây sau nam chính sẽ nhảy ra thấy cảnh này rồi hiểu lầm nữ chính, tiếp theo đó sẽ là “Hứ, ta không giải thích, ngươi cứ bảo vệ con hồ ly đó đi, lão nương sẽ làm cho ngươi có ngày sẽ hối hận.” ……
“Hạng Thiên Ca! Ngươi đang làm gì vậy!?” Một giọng nói không vui vang lên.
……Chậc, đến cũng nhanh thật, ngươi tưởng ngươi là Boss Roshan trong Dota à?
Nhìn thấy sắc mặt của Hạng Thiên Ca lạnh lại ngay tức khắc, và một người đàn ông mặc bộ đồ vàng chói chắc là vương gia đang đi qua đây, ta hiểu ra, đây là một cơ hội tốt.
Thân là một nữ phụ đang trên con đường ôm chặt chân nữ chính lại, ta tuyệt đối không để hiểu lầm phát sinh!
Ta thấy Hạng Thiên Ca sắp rút tay lại, liền mau mau đặt tay lên đó, nắm chặt lại, ngượng ngùng xấu hổ lấy tay áo che nửa mặt lại, nhõng nhẽo kêu lên, đồng thời kéo dài âm thanh ra: “Thiên Ca~~~”
Hạng Thiên Ca liền biến sắc, phủi tay ra, giật mình lui ra sau mấy bước, nhìn ta với biểu cảm giống như ăn nhầm ruồi vậy.
Ta mặt đầy vẻ kỳ vọng nhìn tướng quân. Sao hả? Có cảm nhận được thiện ý của ta không hả?
“…… Khúc Hạng đến rồi, ngươi qua đó đi.” Nữ tướng quân soái khi mặt than nói.
Ta nhất thời chỉ biết cạn lời, bên tai như vang lên tiếng gì đó, trước mặt nhìn thấy một emo…. Hạng Thiên Ca không muốn nói chuyện với ngươi, đồng thời pát xê ngươi cho Khúc Hạng. _(:з)∠)_