Khúc Hạng đối với ta mà nói, là rác rưởi – By Bác Thanh Ba.
Ta cứ như thế nhìn Hạng Thiên Ca rời khỏi giống như có chút tháo chạy vậy, còn cái tên vương Khúc Hạng chắc là tình nhân của ta đang đi qua đây, vẻ mặt dịu dàng cộng chút thương hại nhìn ta, khom người đỡ ta dậy, sau đó… hắn cười, khuôn mặt tuấn tú đó tiến sát lại gần, khẽ nói bên tai ta: “Làm tốt lắm, Bác Thanh Ba.”
Trong chớp mắt, ta thấy hơi lạnh sống lưng, giả bộ bình tĩnh lại, nhỏ tiếng nói: “Vương gia nói gì vậy, thiếp không hiểu.”
“Trong vòng một tháng làm cho Hạng Thiên Ca chủ động ly hôn, đây là điều kiện cho nàng vào phủ, Tiểu Thanh Ba không lẽ lại quên rồi à?” Khúc Hạng xoa đầu ta, mỉm cười, rồi ra vẻ thân mật ôm ta một cái, giọng nói lớn hơn, biểu cảm trong chớp mắt đầy căm phẫn. “Yên tâm, ta không để cho nàng chịu thiệt thòi đâu!”
Ta lạnh mặt lại, cảm thấy, người đàn ông tinh ma này, xong rồi.
Còn ta cũng xong luôn.
Vốn cứ tưởng ta là một tiểu thiếp bình thường, không ngờ tới ta còn là một gian tế.
“Đi thôi, bảo bối.” Khúc Hạng đỡ lấy tay ta, giọng nói dịu dàng, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai, quả thật là rất dễ làm cho người ta động lòng. Chắc là chủ của cơ thể này cũng bị tên mặt trắng này mê hoặc đến nổi rảnh rỗi ăn ở không chạy đến đây làm chuyện dư hơi này.
Còn ta thì không có đơn giản vậy đâu.
Bởi vì… thần tượng của ta… là Trần Đạo Minh đó.
Tuy cũng phải xem mặt, nhưng chủ yếu xem khí chất nhiều hơn.
Chú Đạo Minh là thiên hạ đệ nhất soái! Ta còn lâu mới bị mấy tên mặt trắng khác mê hoặc!
Nghĩ đến đây, mặt ta liền nở nụ cười: “Không cần đến một tháng, nửa tháng thôi cũng đủ xong chuyện, chuyện ngài đáp ứng ta có làm được không?”
Mắt Khúc Hạng sáng lên, khóe môi cong lên: “Tất nhiên rồi… ta đã hứa, nàng làm xong việc này ta sẽ cho nàng 10 vạn lượng bạc và hai trang viên ở ngoại ô, đảm bảo nàng đủ sống sung túc suốt đời.”
…… Tiền thân của ta cũng biết hưởng thụ ghê! Ta còn tưởng cô ấy phải lòng trai đẹp muốn làm vợ cả của đối phương nữa chứ! Nhưng mà cái này lại rất hợp ý ta! Ánh mắt ta trở nên kiên định hơn: “Nửa tháng xong chuyện, thù lao gấp đôi!”
Khúc Hạng yên lặng một hồi rồi cũng gật đầu: “Được.”
Sau khi có được lời hứa, mặt ta cũng nở ra nụ cười ngọt ngào, cùng Khúc Hạng bốn mắt nhìn nhau nhìn rất là thân mật đi trở về phòng mình.
Việc làm đầu tiên là ta kêu Lục Thủy Hồng Chương qua đây, phải hỏi kỹ lại bọn họ mới được.
Được biết Khúc Hạng là thương nhân của hoàng gia, bây giờ trở thành vương gia là do nhà họ Khúc… có tiền, rất nhiều tiền, giàu nứt vách đổ tường luôn. Hoàng đế khai quốc của Đại Tề lúc đó có được sự giúp đỡ của Khúc gia, để tỏ lòng biết ơn nên phong làm Dị Tính Vương. Sau đó cùng nhau gầy dựng thiên hạ kêu người ta hảo huynh đệ rất thân mật, sau này bắt đầu cảm thấy đối phương nhìn sao cũng thấy rất chướng mắt.
Thời kỳ khai quốc có 4 Dị Tính Vương, đến bây giờ chỉ còn lại Khúc Hạng, vẫn là do tiền nhiều quá với lại cũng biết kiếm tiền làm cho hoàng đế đố kỵ cộng thêm không nỡ cách chức, cho nên mới giữ đến bây giờ.
Hèn chi Khúc Hạng tuy là vương gia nhưng không có thực quyền, còn phải xem sắc mặt của tướng quân mà hành sự.
Cứ nghĩ tới nửa tháng sau, ta có thể có được 20 vạn lượng bạc là tự nhiên thấy kích động à!
Nghĩ đến đây, ta kêu hai thị nữ qua đây: “Nào, giúp ta chọn trang phục cho ngày mai.”
Lục Thủy mặt vui mừng: “Tiểu thư, là vì vương gia hả?”
“Không!” ta nắm tay lại, kiên định trả lời, “Cứ theo sở thích của tướng quân!”
Ta đã nghĩ xong con đường đi rồi! Kết bạn với tướng quân, làm rõ cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này, khuyên tướng quân ly hôn, rồi cầm lấy tiền làm gái nhà giàu đi du lịch khắp nơi! Tuyệt thật!
Chỉ là… nghĩ thì nghĩ vậy, hôm sau ta sửa soạn xong xuôi, cao hứng chạy đi tìm Hạng Thiên Ca thì phát hiện không thấy người đâu hết.
Bởi vì tướng quân… đã lên triều từ sớm rồi.
Một tướng quân có thực quyền, quan nhị phẩm, đẳng cấp cao hơn Khúc Hạng rất nhiều, nếu không cũng không có gan trong lúc bái đường lại giành tiểu thiếp của phu quân.
Phải biết là thân phận của ta, tuy là thứ nữ, nhưng cũng rất Bác gia sủng ái, càng không nói hoàng hậu hiện giờ lại là trưởng nữ của Bác gia. Nhưng mà suy nghĩ lại, nếu quả thật không có chút địa vị gì thì Khúc Hạng cũng chả thèm hợp tác.
Khúc Hạng muốn ly hôn… một là chê Hạng Thiên Ca, hai là kỵ Hạng Thiên Ca.
Dù sao thì Dị Tính Vương bản thân vốn cũng rất nguy hiểm, cưới một tướng quân có quyền, chỉ cần sơ sảy một chút là bị dị nghị rồi có nguy cơ bị tước chức vị như chơi đó.
Hiểu ra được một số chuyện, ta càng quyết tâm làm xong chuyện này là sẽ rời khỏi kinh thành. Nhưng mà khi còn ở kinh thành… ta quyết định ôm lấy chân Hạng Thiên Ca.
Tuy ta không hiểu việc triều chính cho lắm, nhưng ta biết chắc một điều là có quyền mới là đại ca.
Chuyến này chờ là chờ đến tối luôn.
Ta kêu Lục Thủy lấy một cái đèn lồng, rồi đứng chờ ở cửa.
” Tiểu thư… chúng ta vẫn cứ chờ hả? Em hỏi bên tướng quân thì được biết tướng quân xuống triều là đến thẳng quân doanh, hôm nay không nhất định sẽ về.” Lục Thủy vừa ngáp vừa nói.
“Không được! Chúng ta tiếp tục đợi!” Ta tức giận lấy móng tay cào cửa. Ta nhất định phải cho đối phương vừa về là thấy được dáng vẻ tội nghiệp của ta khi chờ đợi mà làm cho nàng thấy được lòng thành của ta!
Rồi sau đó, ta ngồi ở cửa ngủ lúc nào không hay. Khi bị kêu dậy, ta vừa mở mắt ra là thấy được khuôn mặt thanh tú của Hạng Thiên Ca dưới ánh đèn.
Mặt đối phương có vài phần lạnh nhạt, lại có thêm vài phần phức tạp.
Ta nhìn xung quanh, phát hiện Lục Thủy không có ở đây, chỉ có hai người bọn ta thôi.
Hạng Thiên Ca mở miệng nói: “Bây giờ không có ai ở đây…”
“… sau đó chúng ta làm những chuyện xấu hổ hở?” Hai tay ôm mặt lại, làm ra vẻ không thể nào tin nổi.
Hạng Thiên Ca nhướng mày cười, giọng điệu như đang châm biếm: “Không lẽ Khúc Hạng không thoả mãn được ngươi à?”
Ta có chút ngạc nhiên nhìn nàng. Quả nhiên ai ở trong quân doanh cũng biết nói chuyện bựa à? Nhưng mà… sao bằng ta được!
Ta gật đầu, cười tít mắt: “Đúng vậy, cho nên ta mới tới tìm ngài nè.”
Hạng Thiên Ca: “……”
“…….Ta không chạm vào Khúc Hạng, không có nghĩa là có hứng thú với ngươi.” Hạng Thiên Ca nói xong chắc cũng cảm thấy lời nói của mình cũng có chút kỳ lạ, ho khan một tiếng, nhíu mày lại, thần sắc lạnh hơn chút, “Khúc Hạng chỉ muốn thư ly hôn? Như vậy mà cũng phải mời cho được tiểu thư của Bác gia à, xem ra cũng có cố gắng.”
Ta ngẩn người, mở to mắt nhìn nàng.
Dáng vẻ này chắc làm đối phương thấy vui vẻ, nàng cười: “Đây là phủ tứơng quân đó.”
Ý nói là…… thật ra cuộc nói chuyện của ta và Khúc Hạng bị nghe thấy rồi à? Bọn ta đang bị giám sát à? Hay là có ám vệ?
“Nói với Khúc Hạng, một tháng sau, tự nhiên ta sẽ đưa thư ly hôn. Còn mấy chuyện khác, kêu ông ta đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.”
Nói xong, nàng bước vào trong.
Ta ngẩn người một hồi, đột nhiên ý thức được, Khúc Hạng ra hạn thời gian một tháng…. chỉ sợ trong đó chứa đựng những chuyện mà ta không biết.
Ta ngồi ở bệ cửa, Hạng Thiên Ca đang bước vào trong được mấy bước thì quay người lại, nói với ta: “Bác gia giáo dục vậy hả? Ngồi ở đó còn ra thể thống gì nữa!”
Ta vẫn ngẩn người nhìn nàng, phát hiện đối phương có ý định đợi ta cùng đi, liền chớp chớp mắt, dựa vào mép cửa, nhõng nhẽo: “Chân người ta tê rồi, phải Thiên Ca bồng thì mới đứng dậy được!”
Hạng Thiên Ca: “……” đầu cũng không quay lại rồi đi mất.
Ưm, xem ra cách này không được rồi. Ta vừa xoa chân, vừa bình tĩnh suy nghĩ.
Ngày mai làm sao để tăng độ thân mật đây?
Tình tay ba này phức tạp quá, ta hoàn toàn không nhìn ra được hướng đi, trực tiếp nói ra sự thật để Hạng Thiên Ca cho ta 10 vạn lượng rồi ta dong có được không?