Cái phủ tướng quân này, không có đơn giản vậy đâu.
Ta vừa ăn bánh hoa quế Hồng Chương bê vào, vừa cảm thán xuyên tới cổ đại thật ra cũng có nhiều điểm lợi.
Hơn nữa… so với mấy tiểu thiếp phải theo khuôn phép trong mấy văn cổ đại đó thì ta không thể nào sướng hơn được nữa… không cần đi phục vụ phu quân trên danh nghĩa, không cần sợ má chồng, chỉ cần đối mặt với chính thất… chính thất còn là người có quyền hành trong triều, đi làm năm ngày nghỉ một ngày, thời gian gặp mặt cũng không nhiều, thời gian còn lại trong phủ tướng quân ta có làm gì cũng chả có ai quản.
…… Tuy ánh mắt của đám người làm, người thì bất mãn, người thì tám.. nhưng quả thật không có tư cách quản lý ta!
Cứ như thế ăn chơi phè phỡn hết năm ngày, ta vẫn đang rất hưởng thụ, hai đứa nha hoàn thì lại chịu không nổi rồi.
“Tiểu thư, người có dự tính sau này ra sao không hả?” Hồng Chương mở miệng hỏi trước.
Từ lúc phát hiện ta không còn hứng thú với Khúc Hạng nữa, hai người cũng tuân theo yêu cầu của ta, hồi phục lại cách gọi cũ, không kêu dì nương nữa.
“Dự tính?” miệng ta nhét thêm một miếng bánh hoa quế vào miệng, cầm quyển ‘Binh pháp Tôn Tử’, ngập ngừng rồi hỏi, “Ăn chùa rồi chờ chết có tính không?”
Hồng Chương: “…….”
“Yên tâm đi, hôm nay có rượu hôm nay say, sầu của ngày mai để mai tính. Cần gì phải vì những chuyện chưa xảy ra mà lo âu chứ?” Ta cầm ly trà lên, tiêu xái quạt ống tay áo một cái, uống một hơi hết trơn, chép miệng một cái, “Ồ! trà ngon!”
Lục Thủy mặt thán phục: “Tiểu thư lợi hại quá!”
Hồng Chương: “……”
Ta cảm thấy Hồng Chương chắc cũng muốn đổi người chủ khác để hầu hạ rồi.
Ta không phải là loại người đợi dao kề đến cổ mới bắt đầu khóc, đợi nước tới chân mới nhảy.
Năm ngày này ta cũng có suy nghĩ kỹ càng đường ra rồi.
Hiện tại kế hoạch nữ chính với nữ phụ của ta đều tiêu tùng hết rồi, rõ ràng theo Khúc Hạng là không thể tin cậy được rồi, còn chuyện 20 vạn lượng bạc tới tay ta sau đó có mạng để xài được không lại là chuyện khác.
Ta tuy thích tiền, nhưng không thiếu tiền, hơn nữa phủ tướng quân cái gì cũng có. Ngoại trừ lúc đầu đến đây, nguyên chủ của ta bị đánh mấy gậy, sau đó ta sống trong phủ quả thật là phê dã man.
Theo Khúc hạng, thì sẽ nhiều phú quý, nhưng ta cũng sẽ có nguy hiểm tính mạng; còn theo Hạng Thiên Ca… ta có thể sống một cách tự do tự tại hơn.
So với Khúc Hạng tên mặt trắng kiêu ngạo kia thì ta thích Hạng Thiên Ca làm gì cũng rõ ràng minh bạch, làm người ta có được cảm giác an toàn hơn.
Ta cảm thấy việc làm trước mắt là phải làm cho vị trí của mình trong lòng Hạng Thiên Ca không phải là có hay không cũng được, tốt nhất là làm một vụ ơn cứu mạng gì đó để nàng không bỏ rơi ta được, thì ta có thể yên tâm bám theo nàng ăn chùa chơi chùa suốt đời được rồi đó!
……Ủa? Hình như có gì không đúng……
Túm lại mục tiêu của ta rất rõ ràng! Hiện giờ đối tượng để ta ôm chân chính là Hạng Thiên Ca!
Sau khi ra quyết định, ta khựi hết mấy đồ dơ trong móng tay ra, kêu Lục Thủy bới cho ta kiểu tóc đáng yêu chúi xuống ở hai bên (Giống kiểu tóc Võ Mị Nương của Phạm Băng Băng lúc mới zô cung), rồi soi tới soi lui trước gương, sau khi thấy mình xinh bể kiếng liền hưng phấn chạy đi tìm Hạng Thiên Ca.
“Đợi đã! Tiểu thư! Tướng quân vẫn chưa về mà!”
“Không sao! Ta vào phòng tướng quân đợi! Ta quyết định từ bỏ tên mặt trắng Khúc Hạng đầu quân qua tướng quân rồi!”
Tất nhiên, đến phút cuối ta vẫn không vào được phòng của tướng quân, mà được mời đến đại sảnh đợi.
Bên cạnh còn có binh lính đứng canh, chắc là trông chừng không cho ta làm loạn, ta cũng rất ngoan ngoãn ngồi đó đợi.
Hạng Thiên Ca vừa mới xuống triều về nhà, quan phục vẫn chưa thay ra, đi thẳng đến đại sảnh. Không biết lúc lên triều có xảy ra chuyện gì không mà thấy tâm trạng nàng không được rốt, sắc mặt cũng u ám hơn, ánh mắt nhìn ta không có thân thiện chút nào, lạnh nhạt nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Ta đơ người một cái, cảm thấy lúc này là thời cơ thích hợp để thả thính, lấy tay vò lấy cái khăn, mặt lo âu tiến lại gần: “Thiên Ca, không sao chứ?”
Hạng Thiên Ca nhướng mày, biểu cảm có chút cảnh giác: “Ngươi lại chơi trò gì đây?”
Ta cúi đầu xuống, mặt hơi đỏ: “Người ta muốn ở chung với tướng quân mà…”
Hạng Thiên Ca: “…… =_=”
“Ây da! Người ta nói ra rồi!” Ta lấy hai tay che mặt làm vẻ xấu hổ, dậm chân mấy cái.
Hạng Thiên Ca vẫn mặt than xua tay ra hiệu mọi người ra ngoài, đợi khi binh lính ra ngoài thì nàng trực tiếp lấy tay bẹo má ta, cười nghiến răng nói: “Bác Thanh Ba! Nói tiếng người!”
Ta chớp chớp mắt, đối với hành động bạo lực của đối phương không có phản ứng gì hết, chỉ là nghiêm túc lại chút: “Ta không muốn hợp tác với Khúc Hạng nữa, nhưng nếu trực tiếp trở mặt thì rất nguy hiểm, cho nên ta mới đầu quân ngươi.”
Chắc cũng không ngờ ta lại nói huỵch toẹt ra như vậy, Hạng Thiên Ca ngẩn người, tay cũng lơi lỏng ra chút.
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng điệu trịnh trọng nói: “Ngươi có bảo vệ ta không?”
Hạng Thiên Ca nhìn ta vài giây, từ từ buông tay ra, nheo mắt lại.
“Ta có thể bảo vệ ngươi, nhưng ta không có giữ lại mấy người vô dụng, ngươi lấy cái gì ra để trao đổi?”
Ta trầm tư suy nghĩ, cảm thấy mình ngoại trừ cái mặt ra thì không có gì hết, cho nên mặt thành thật nói: “Ngươi hãy đợi đấy! Ta sẽ biểu hiện ra tác dụng của ta!”
Biểu hiện Hạng Thiên Ca hơi ngạc nhiên, mặt không tin tưởng gật gật đầu, rồi đi mất.
Ta đứng tại chỗ nhìn bóng dáng nàng, nghênh ngang đắc ý.
Đêm đó, ta thay một bộ đồ màu đen, giả bộ ngủ, né được tai mắt của hai con nha hoàn, rồi đi đến phòng của Hạng Thiên Ca.
Phòng của Hạng Thiên Ca… nói thật ra là do trời tối quá nên ta cũng không nhìn rõ được. Ta cứ như thế sờ soạng trong bóng đêm mò tới giường đối phương, sau đó chui vào chăn ngủ.
Đợi đến khi ta bị kêu tỉnh dậy, mở mắt ra là thấy Hạng Thiên Ca mặt mày tái mét đứng ở đầu giường.
Ta dùng tay chống đầu, duy trì tư thế nằm của quý phi say rượu chớp mắt với nàng: “Tướng quân về rồi à……”
Hạng thiên ca im lặng một hồi, hít một hơi sâu, mở miệng nói: “Ngươi làm gì ở đây?”
“Bởi vì người ta liễu yếu đào tơ, chân yếu tay mềm, cái gì cũng không biết, ngươi hỏi ta có tác dụng gì không, ta suy nghĩ kỹ càng thì thấy cũng chỉ có khuôn mặt này thôi, cho nên mới đến đây làm ấm giường giúp ngươi.” Ta nói xong vỗ vỗ giường, biếng nhác ngáp một hơi dài, “Thiên Ca, giường của ngươi hơi cứng, kêu bọn họ lấy thêm cái chăn đi.”
Hạng Thiên Ca nở ra một nụ cười nhìn rất gian: “Kêu bọn họ lấy cái chăn cuốn ngươi rồi quăng ra ngoài được không?”
“Người ta cũng là người của ngươi rồi, sao ngươi có thể nhẫn tâm đối xử với ta vậy?” ta lấy nắm đấm đấm lên giường, giả bộ như sắp khóc ra.
Hạng Thiên Ca đen mặt lên tính mở miệng, thì bên ngoài có một binh lính chạy vào: “Báo! Tướng quân! Phòng của Bác tiểu thư có thích khách đột nhập.”
Ta với Hạng Thiên Ca đều ngớ người ra, ta căng thẳng ngồi bật dậy. Trời đất quỷ thần ơi có người muốn giết ta diệt khẩu hả?! Nếu không phải ta nổi hứng mò qua giường tướng quân thì giờ này chắc chết queo rồi?!
Lần này đến lượt tên binh lính đó ngớ người, nhìn ta xong lại nhìn Hạng Thiên Ca, sau đó đỏ hết cả mặt chạy ra ngoài.
Hạng Thiên Ca: “…… Bạch Phù! Quay lại!”
Tên binh lính tên là Bạch Phù lưỡng lự quay lại. Hạng Thiên Ca trừng mắt nhìn ta, bắt đầu nói chuyện chính: “Bên đó rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hình như là có nội gián tiếp ứng… thích khách đã bị bắt rồi, giờ đợi tướng quân đi tra hỏi.” Bạch Phù nói không rõ ràng lắm, chắc là do né tránh ta.
Hạng Thiên Ca xoa xoa trán, xem ra có vẻ không vui: “Cùng lắm cũng chỉ có mấy người đó thôi, cũng không có gì để hỏi cả, trực tiếp đưa xuống dưới tra hỏi, ngày mai cứ giao cho ta.”
Đợi đến khi Bạch Phù đi khỏi, ta vẫn đang kinh sợ chưa lấy lại được bình tĩnh, sắc mặt Hạng Thiên Ca trở nên lãnh đạm: “Chuyện này có liên quan đến ngươi không?”
Vừa nghe là biết đối phương chắc đang nghi ngờ ta là tên nội ứng đó.
Nghĩ đến mình nói không chừng suýt chút nữa ngủm rồi, bí mật trên người nhiều vậy mà mình lại không biết được cái nào, không phải nữ chính cũng không phải nữ phụ chắc là pháo hôi rồi, ta liền cảm thấy uất ức vô cùng, chớp mắt vài cái là khóc òa lên.
Hạng Thiên Ca: “……”
Nàng quay đầu đi ra ngoài, ta lập tức xuống giường ôm chặt eo nàng lại: “Ngươi không được đi! Ngươi đi rồi lỡ như có ai đến giết ta thì sao!?”
Hạng Thiên Ca bắt đầu tách ngón tay ta ra, muốn ta buông tay ra: “Ngươi nghĩ gì vậy, ngươi không có giá trị để làm vậy!”
“Nếu lỡ như ta biết được bí mật kinh thiên động địa gì đó, bọn họ muốn đến diệt khẩu thì sao?!”
“…… Ngươi biết được gì?”
“Ta cũng không biết nữa!”
“……”
“Trong tivi… trong sách cũng hay nói như vậy mà! Nếu không cẩn thẩn biết được bí mật gì mà mình cũng không biết đó là bí mật, nhưng hung thủ lại quyết định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, sau đó đến giết ta! Ta nếu là pháo hôi thì làm sao bây giờ!? Ngươi đã nói sẽ bảo vệ ta mà, ngươi đúng là tên phụ bạc!”
“……Ngươi càng nói càng lạc đề rồi đó.” Hạng Thiên Ca bất lực, từ bỏ phản kháng, “Ngươi rốt cuộc muốn sao?”
“Ta muốn ngủ với ngươi.” Ta lấy khăn tay lau mặt, mở to đôi mắt đỏ ké ra nói.
Chỗ này nhất định là nơi an toàn nhất! Chị mài thông minh thiệt!