Hạng Thiên Ca cuối cùng cũng không địch lại được công phu miệng lưỡi của ta (Chính miệng nàng nói đó nha) cộng thêm hiện giờ quả thật chỉ có chỗ này là an toàn nhất thôi, ta đoán nàng chắc cũng lo lắng cho ta nên mới để ta ngủ trên giường của nàng.
“Ngươi buông tay ra, tự mình đi ngủ.” Hạng Thiên Ca ngồi ở đầu giường, lạnh nhạt nói.
Ta ôm chặt nàng không thèm buông: “Vậy còn ngươi?”
“Ta ngủ ngồi là được.”
“Không ngờ ngươi lại không ngủ cùng ta!?” Ta làm vẻ mặt không thể tin nổi, “ Ngươi có phải muốn nhân lúc sau khi ta ngủ là trốn mất, sau đó để ta chết bởi lý do ngoài ý muốn!? Thật quá đáng mà cái tên phụ bạc này! Đừng quên là ai giành giựt ta vào phủ tướng quân này!”
Hạng Thiên Ca: “…… Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó.”
“Vậy tại sao lại không ngủ với ta! Ta đâu có làm gì ngươi đâu! Ta còn không sợ ngươi làm gì ta nữa mà!”
Hạng Thiên Ca đen mặt lại, một hồi sau mới thỏa hiệp: “Vậy người buông tay ra trước, ta đi thổi nến.”
“Ta đi với ngươi qua đó!”
“……” Hạng Thiên Ca phớt lờ đề nghị này của ta, trực tiếp lấy một đồng tiền ra rồi quăng qua đó làm tắt nến.
Ta nhìn thấy động tác ngầu lòi này, bất giác vỗ tay, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Hạng Thiên Ca nằm nghiêng bên cạnh ta, giọng điệu lạnh lùng: “Ngủ.”
Ta cũng cảm thấy tối nay dày vò đủ rồi, sợ làm loạn nữa là sẽ bị quăng ra khỏi tướng quân phủ, ngoan ngoãn nằm xuốngngủ, còn không quên lấy một cái tay ra nắm vạt áo của nàng lại.
Trong bóng tối, giọng nói của Hạng Thiên Ca nghe rất thanh: “Sớm biết vậy… hôm đó ta nhất định sẽ không cho người đánh ngươi.”
Là nói đến 10 gậy lúc đầu đó hở? Nhưng mà nghe Lục Thủy nói nguyên chủ của ta chỉ chịu được 3 gậy là xỉu rồi, sau đó là ta đến đây… mặc kệ ra sao, khi nghe thấy đối phương hối hận vậy là ta vẫn cảm thấy rất vui, đang tính nói ‘Không sao, ta không trách ngươi’ thì nghe nàng bồi thêm câu sau.
“Ta cũng không ngờ đến là chỉ có 3 gậy mà đánh tới đầu óc ngươi hỏng luôn rồi.”
Giọng của Hạng Thiên Ca nghe có vẻ đang rất tiếc nuối, ta lập tức rút lại sự cảm động của hồi nãy, ôm cánh tay nàng rồi đi ngủ.
Đợi khi tỉnh dậy thì ta phát hiện Hạng Thiên Ca đã rời khỏi rồi.
Bây giờ đang là ban ngày, giờ ta mới nhìn rõ được căn phòng của nàng, y như trang phục của nàng vậy, không một chút dư thừa nào, đơn giản tới không thể đơn giản hơn, đến bức tranh để treo cũng không có nữa, ngược lại có trưng bày cung tên và đoản đao.
Ta hiếu kỳ xuống giường qua đó, cầm lấy đoản đao rút ra khỏi vỏ.
Con dao này mài lưỡi chưa ta? (Dao trang trí thường không có lưỡi dao, hình như vậy )
Ta sờ thử lưỡi dao, sau đó…… quăng con dao xuống, ôm lấy cánh tay hối hận.
Hạng Thiên Ca khi bước vào thì thấy cảnh ta ôm lấy ngón tay, nước mắt rơm rớm, trên đất có một con dao.
Hạng Thiên Ca: “…… Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tổ cha nó! Ai đem cái hung khí này đặt trong phòng vậy hả! Làm bị thương đến tiểu thư liễu yếu đào tơ như ta thì sao hả!” ta ngẩng đầu nhìn nàng, nước mắt lập tức chảy ra.
“……” Hạng Thiên Ca cạn lời nhặt con dao lên, cho nó vào vỏ, đặt lại chỗ cũ, “Sáng sớm không có chuyện gì làm mà cũng tự mình làm bị thương mình, thì ngươi là người đầu tiên đó.”
Ta không nói chuyện, chỉ im lặng rơi nước mắt.
Thấy ta không trả lời, Hạng Thiên Ca hình như có chút không thích ứng, nàng ho nhẹ một cái, khom người xuống nắm lấy tay ta, khi nhìn thấy vết thương thì giật hết cả mình: “Sao lại cắt sâu vậy?”
“Ta cứ tưởng là không có lưỡi…” Ta nức nở trả lời. Cho nên ta vốn tính làm màu chút, ai ngờ lại bị thương thật chứ?
Hạng Thiên Ca bị hành động chơi ngu của ta làm cho chấn động, nói không nên lời.
Ta nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì có chút kỳ vọng hỏi: “Ngươi có giúp ta cầm máu không? Có phải là dùng miệng ngậm lại rất lãng mạn không?”
Hạng Thiên Ca: “Ngươi tối ngày nghĩ toàn chuyện bậy bạ không vậy?”
Nàng trực tiếp lấy khăn tay trong ống tay áo ta ra, giúp ta nhấn giữ vết thương, rồi lấy một cái bình nhỏ từ trong thắt lưng của mình ra, dùng miệng cắn cái nắp, đổ tí thuốc lên vết thương.
“Nhớ đừng cho vết thương chạm nước, qua hai ngày sau là khỏi.”
Ta ngẩn người nhìn một loạt động tác của nàng, mặt tự nhiên đỏ lên, cúi đầu xấu hổ trả lời.
“…… Ngươi đỏ mặt cái gì hả!?” Khóe miệng Hạng Thiên Ca co giật, không muốn tiếp tục nói nữa, đứng dậy rời khỏi.
Ta nhìn vết thương của mình, đột nhiên cảm thấy…. Đây là CP của ta chứ còn ai vào đây nữa.
Cho dù không phải CP của ta…. thì ta cũng phải tìm cơ hội tấn công để nàng trở thành CP của ta!
Nhìn xem, một người xinh đẹp, tài giỏi, thông minh, đối xử với ta cũng không tệ, lại chưa có người yêu, là một đối tượng rất tốt! Cùng giới tính hoàn toàn chả có vấn đề gì hết!
Ta lấy hết can đảm đứng dậy, nhìn bóng dáng nàng hét lớn lên: “Hạng Thiên Ca, ta đi theo ngươi có được không?!”
Hạng Thiên Ca đã đi được một đoạn nghe thấy vậy liền quay trở về, mặt ra vẻ nghiêm trọng nói: “Bác Thanh Ba, ngươi nghiêm túc hả?”
Hở? Không lẽ đối phương cũng có ý với ta à? Ta mở to mắt, kiềm chế sự kích động trong lòng, gật mạnh đầu: “Tất nhiên là thật rồi!”
Hạng Thiên Ca cười rồi, một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn trước: “Vậy… thu dọn đồ đi, lát nữa đi với ta.”
Ta lập tức đi thu dọn rồi vui vẻ đi với nàng.
Ta ôm mặt lại: “Thiên Ca, chúng ta đi đâu vậy? Lần này là bỏ trốn hả, mắc cỡ quá.”
Hạng Thiên Ca cạn lời: “Ngươi lại ăn nói bậy bạ rồi…. chúng ta giờ đến quân doanh.”
Ta: “…… Quác?”
Đến quân doanh, Hạng Thiên Ca thành khẩn nói: “Cho dù ngươi có thân thiết với ta thì cũng phải bắt đầu từ cấp thấp nhất… nhìn ngươi yếu đuối vậy, có thể đi làm những chuyện liên quan đến văn thư trước, bọn ta luôn thiếu người làm chuyện này.”
Ta: “……” Thì ra cái gọi là đi theo ngươi là vậy đó hả!?
Ta cảm thấy mệt trong tim, rất uất ức, rất muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng do nơi đây quả thật rất an toàn, còn có thể tăng độ thân mật với CP tương lai của ta nữa, ta cũng chấp nhận sự sắp xếp này, đồng thời mỗi lần đều hoàn thành công việc rất nhanh, có thời gian là chạy đi thăm Hạng Thiên Ca, cố gắng tăng độ tồn tại của ta lên trước mặt nàng.
Lâu lâu, cũng có vài binh lính thuộc hạ của nàng tới tìm ta nói chuyện.
“Ngươi tới đây có mục đích gì?”
“Ta muốn Thiên Ca nhìn thấy ta.”
“……” Bại trận x1
“Nhưng ngươi không phải là tiểu thiếp của Khúc Vương gia hả?”
“Ông ta chỉ là cục đá lót đường.”
“Ngươi không sợ ngài ta?”
“Hơ hơ, ta có thể cắm sừng ông ta bất cứ lúc nào.”
“……” Bại trận x2
“Ngươi dù sao cũng là một cô nương, tại sao có bám theo tướng quân bọn ta không rời vậy, ngài cũng là phụ nữ mà.”
“Ngươi cũng là đàn ông, có mạnh bằng Thiên Ca không? Thứ lỗi cho ta nói thật lòng, ngoại trừ Thiên Ca ra thì các người toàn là rác rưởi.”
“……” Bại trận xN
7 ngày sau, chắc do bọn binh lính đó méc Hạng Thiên Ca, nên cuối cùng thì vị đại tướng quân đó cũng cho gọi ta hỏi chuyện.
Ta cố tình sửa soạn một phen, rồi đi đến nơi ở của tướng quân.
Hạng Thiên Ca ngồi trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn ta, cau mày, giọng nói hơi ngập ngừng: “Bác Tiểu thư, ngươi có muốn đến bên cạnh ta…..”
Trong chớp mắt ta cảm thấy ánh sáng thắng lợi xuất hiện rồi, tiếp theo đó thì nghe được câu nói sau của đối phương: “…… để luyện tập một chút? Ta cảm thấy ngươi rất có thiên phú.”
Khoảnh khắc đó, ta đau đớn tột cùng.
Ta coi ngươi là đối tượng công lược, ngươi lại tưởng ta đến đây đánh quái!