Không biết có phải tưởng tượng hay không, Hồ An Tuyết đột nhiên cảm giác được Hàng Ảnh dường như đang nhìn chính mình trên TV, hai người như nhìn nhau. Hồ An Tuyết sợ đến mức vội vàng quay mặt đi, giả vờ xem TV. Thật ra cô cũng không biết bộ phim truyền hình này nói về cái gì, cô chỉ biết đây là một bộ phim hồi hộp, nhịp độ nhanh, sau khi bỏ lỡ một số chi tiết sẽ khó theo dõi được tình tiết, giống như bắt kịp tiến độ bài giảng của giáo viên toán, Hồ An Tuyết điên cuồng cố gắng bắt kịp cốt truyện, nắm bắt những thông tin quan trọng để ngăn lộ sơ hở khi Hàng Ảnh thảo luận về cốt truyện với cô.
Cuối tập phim, màn hình lại tối sầm, bóng dáng hai người và chiếc ghế sô pha phía sau in rõ ràng lên TV. Hồ An Tuyết không đành lòng nhìn Hàng Ảnh mà vẫn ngồi thẳng. Hàng Ảnh quay đầu nhìn cô: “Chị nghĩ người hàng xóm đó là hung thủ, em nghĩ thế nào?”
“Có vẻ như vậy.” Thật sao? Cô hoàn toàn không nhìn ra, chỉ phụ hoạ theo mà thôi.
“A, không đúng, có một chi tiết ám chỉ hắn không có mặt trong thời gian gây án.” Hàng Ảnh bỗng nhiên đổi ý.
“Vâng, có vẻ như vậy.” Hồ An Tuyết tiếp tục đồng ý.
“Không phải em xem rất nghiêm túc sao? Không có chú ý tới điểm này sao?” Hàng Ảnh quay đầu nhìn về phía Hồ An Tuyết.
“Ồ, em không để ý.” Hồ An Tuyết vừa lo lắng vừa áy náy khi nhận ra ánh mắt của Hàng Ảnh.
“Được rồi, khuya lắm rồi, đi ngủ đi. Cảm ơn em đã cùng chị xem TV.” Hàng Ảnh quay đầu lại, lấy điều khiển điều khiển từ xa tắt TV.
Hồ An Tuyết: “Dù sao thì em cũng rảnh.”
Hàng Ảnh: “Vậy ngày mai em có rảnh không? Ccó thể tiếp tục xem cùng chị được không?”
Nhận ra ánh mắt Hàng Ảnh lại đang nhìn mình, Hồ An Tuyết dũng cảm quay đầu nhìn nàng, khách khí: “Được rồi, ngày mai em có thời gian.”
Cuối cùng cô cũng có cơ hội nhìn Hàng Ảnh một cách công khai, tầm mắt vừa đối diện nhau, trong lòng Hồ An Tuyết dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như bị tia chớp đánh trúng.
Có lẽ do ảnh hưởng của những người đàn ông xung quanh, hoặc có lẽ do bản tính, Hồ An Tuyết từ nhỏ đã không có tình cảm với đàn ông mà thay vào đó, cô thường xuyên bị thu hút bởi những người cùng giới, nhưng cô cũng chỉ yên lặng thưởng thức, cũng chưa thực sự nhắc đến đồng giới, chỉ thỉnh thoảng xem một vài tác phẩm bách hợp. Nhưng cảm xúc này được viết rất rõ ràng trong các tác phẩm có chủ đề bách hợp, nên giờ đây cô nhận thức rõ ràng tình cảm của mình dành cho Hàng Ảnh dường như ngày càng sâu sắc và trở nên nguy hiểm hơn.
Hàng Ảnh quả thực là người phụ nữ quyến rũ nhất mà cô từng gặp nếu không biết đây là chị dâu của mình, có lẽ cô đã hãm sâu vào trong đó. Nhưng nàng là chị dâu của cô, tuy không thích Hồ An Phong nhưng cô cũng không thể phá hủy cuộc hôn nhân của anh ta, hơn nữa tất cả chỉ là phán đoán của cô, cho dù tình cảm giữa Hồ An Phong và Hàng Ảnh không tốt, cho dù Hàng Ảnh đối xử tốt với cô, cũng không có nghĩa là nàng thích cô, tiết mục loạn luân chị dâu em chồng gì đó, chắc cũng chỉ xuất hiện trên tiểu thuyết.
Sau khi chúc Hàng Ảnh ngủ ngon, Hồ An Tuyết tạm thời trở về phòng ngủ thuộc về mình, buộc bản thân không còn nghĩ đến Hàng Ảnh nữa, quay về trạng thái cô đơn quen thuộc.