Chương 1
Trước một pháp trận triệu hoán ma pháp lớn, Khanh Nguyệt đầu đầy mồ hôi, nàng cắn chặt môi, khuôn mặt nghiêm túc tái nhợt, dường như sau một khắc sẽ ngất đi.
Nhưng mà, nàng tuyệt đối không thể ngất, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, nếu lần này không thể triệu ra triệu hoán thú thuộc về mình, vậy đại biểu cho nàng cả đời này cũng sẽ không có một con triệu hoán thú nào. Khi máu của Khanh Nguyệt dính trên trận ma pháp ngày càng nhiều, ban đầu pháp trận không có phản ứng, lại đột nhiên có một đạo cường quang sáng lên…
Có hy vọng!
Khanh Nguyệt hai mắt sáng ngời, nàng gắt gao mở to mắt nhìn vào pháp trận, trong lòng không ngừng cầu nguyện, số người vây quanh xem sắc mặt cũng trở nên khó coi. Là tam tiểu thư của Khanh gia lại là người duy nhất không có triệu hoán thú, Khanh Nguyệt không nhưng không phải là một phế vật, mà ngược lại nàng là một chiến sĩ có võ lực vô cùng mạnh. Nhưng mà cho dù nàng có võ lực cao đến đâu, thì vẫn không được các trưởng bối coi trọng.
Ở thế giới này chiến sĩ có rất nhiều, nhưng địa vị triệu hoán sư hiếm hoi mới là tôn quý nhất.
Khanh gia là một đại gia tộc lớn, đến đời Khanh Nguyệt, các huynh đệ tỷ muội của nàng đều đã trở thành triệu hoán sư, mặc kệ triệu hoán thú có phẩm cấp tư chết thế nào, ít ra bọn họ cũng có triệu hoán thú thuộc về mình. Chỉ có Khanh Nguyệt khác biệt, đến nay vẫn chưa thể triệu hồi được triệu hoán thú thuộc về nàng.
Không có triệu hoán thú, ban đầu Khanh Nguyệt luôn bị các huynh đệ tỷ muội khi dễ đến thảm, đến cả hạ nhân cũng xem thường nàng, sau lưng lén cắt đồ ăn của nàng, nói xấu nàng cũng không coi nàng là chủ tử của bọn chúng.
Khanh Nguyệt tâm cao khí ngạo dĩ nhiên sẽ không chịu đối đãi bất công như vậy, tự mình nỗ lực để bản thân mạnh lên, nàng không nghĩ mình không có triệu hoán thú thì sẽ không có tương lai, nếu không thể trở thành triệu hoán sư, vậy thì phải trở thành chiến sĩ so với triệu hoan sư mạnh hơn, cường đại đến mức không ai dám khi dễ nàng.
Hao phí hết 3 năm, Khanh Nguyệt đã làm xong, nàng trở thành chiến sĩ trẻ tuổi mạnh nhất của Khanh gia. Nhóm triệu hoán sư đồng lứa với nàng, có ai dám khi dễ nàng thì nàng có thể quang minh chính đại đánh lại.
Không có triệu hoán thú Khanh Nguyệt đã đáng sợ như vậy, nếu Khanh Nguyệt triệu hoán thành công, trở thành triệu hoán sư vậy hậu quả đó….
Những người vây xem cũng đang nghĩ gì đó, sắc mặt xanh mét. Khanh Nguyệt tuy vẫn cổ vũ chính mình, không có triệu hoán thú thì không sao, chỉ cần mình mạnh hơn họ thì là chiến sĩ cũng có thể kiêu ngạo. Nhưng kỳ thực trong lòng nàng, vẫn lén kỳ vọng, nàng có thể có một con triệu hoán thú thuộc về mình, không cần quá mạnh, ngược lại ở trong đại gia tộc lớn như vậy thì cũng sẽ không cảm thấy mình cô đơn, vậy là tốt rồi.
Ánh sáng ma trận pháp càng lúc càng mạnh, những người chung quanh nhìn cũng bị ánh sáng làm chói mắt không mở ra được, chỉ có Khanh Nguyệt vẫn một mình cố chấp nhìn vào ánh sáng đó, rốt cuộc ánh sáng dần suy yếu, cuối cùng trong ma pháp trận xuất hiện một đoàn thân ảnh nho nhỏ.
“Ah –”
Khi mọi người nhìn thấy rõ triệu hoán thú trong ma pháp trận, đều phát sinh một tràng tiếng thốt lên, đa phần đều là giọng nữ.
Khanh Nguyệt nỗ lực kiềm chế tâm tình kích động của mình, bước nhanh đến ma pháp trận, hai tay run run ôm lấy một con tiểu triệu hoán thú lông mềm mềm. Thực đẹp mắt, đây là một trong tất cả triệu hoán thú nàng đã từng thấy qua, con triệu hoán thú đẹp mắt nhất ~
Tiểu tử kia có lẽ do mới đến thế giới này, đối với mọi thứ xung quanh còn rất sợ hãi, nó co ro thân thể lại, ngoan ngoãn vùi trong lòng bàn tay ấm áp của Khanh Nguyệt. Khanh Nguyệt không nhịn được nữa, dùng cả khuôn mặt cọ cọ lên thân lông mềm mềm của tiểu tử kia, thực là thoải mái a ~
“Xớ –” không biết là ai phát ra tiếng giễu cợt, “triệu hồi ra triệu hoán thú như vậy, có cũng như không a?!”
Khanh Nguyệt triệu hồi ra con triệu hoán thú này mọi người đều nhìn thấy, đối với họ triệu hoán thú phải có bề ngoài đáng sợ dọa người, nhưng con triệu hoán thú này lại không có chút lực uy hiếp nào, mà chỉ là một đoàn thể nho nhỏ, không hề có chút uy áp gì của triệu hoán thú cao giai cả, triệu hoán thú như vậy, có thể tham gia chiến đấu sao?
“Phải a, còn không bằng đi bắt một con thỏ miệng rộng a.”
Thỏ miệng rộng là ma thú, bề ngoài khả ái, trước kia có không ít đại tiểu thư các đại gia tộc muốn bắt nó về làm sủng vật. Nhưng tính cách thỏ miệng rộng cũng không vừa, ngược lại vô cùng hung tàn, bề ngoài khả ái chỉ để mê hoặc địch nhân, chỉ cần ngươi bị bề ngoài của nó mê hoặc, khi tiếp cận chúng nó cái miệng nhỏ ba cánh của chúng nháy mắt sẽ mở to ra bên trong đầy răng nanh khổng lồ, không còn tồn tại bề ngoài khả ái như vậy nữa. Cũng vì diện mạo thực sự của thỏ miệng rộng này, khiến cho các đại tiểu thư không dám có ý nuôi thỏ miệng rộng nữa.
“Chậc chậc chậc, đây là triệu hoán thú của ngươi sao? nhìn cũng không giống gì được, cảm giác đến sức chiến đấu một chút cũng không có, xem ra đến cả Nê Ba Quy của Tiểu Tứ cũng đánh không lại a.”
Triệu hoán thú yếu nhất của hoán sư trẻ trong Khanh gia là của tứ đệ Khanh Nguyệt là Khanh Mân – Nê Ba Quy. Nê Ba Quy có phẩm cấp là triệu hoán thú thấp nhất trong các con triệu hoán thú, là một triệu hoán thú nô bộc, tư chất cũng kém hơn bình thường.
Nghe thấy có người hạ thấp mình, tiểu triệu hoán thú trong lòng bàn tay của Khanh Nguyệt chợt ngẩng đầu, hung tợn nhìn về phía âm thanh phát ra. Mọi người còn cho rằng con triệu hoán thú này sẽ như con thỏ miệng rộng há một cái miệng lớn đáng sợ ra, nhưng mà tiểu tử kia chỉ trương cái miệng nhỏ nhắn lên, lộ ra cái răng sữa ngắn củn cùng đầu lưỡi phấn hồng, sau đó phát ra một cái tiểu nãi âm “ngao ngao”.
Khả ái muốn chết! Khanh Nguyệt cảm giác tâm mình sắp bị tiểu tử kia hòa tan.
Đúng vậy, tiểu triệu hoán thú trong lòng bàn tay Khanh Nguyệt chính là Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần lúc này vô cùng buồn bực, chính mình ở trong không gian đã nhịn thật lâu, khó khăn lắm mới có cơ hội ra khỏi không gian kia, kết quả vừa đến dị thế lại phát hiện ra mình biến thành một con vật có lông mềm như nhung, móng vuốt nhỏ thấp tũn, khiến Hoa Miên Thần suýt chút thì bất tỉnh. Mà xung quanh còn có tiếng trào phúng mình, khiến Hoa Miên Thần càng thêm tức giận.
Hứ, lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh hả? vì vậy, tiểu khả ái Hoa Miên Thần phẫn nộ muốn gầm thét, lại phát ra tiểu nãi âm này.
“Ha ha ha ha ha ha! Khanh Nguyệt, ta biết kỹ năng của con triệu hoán thú của ngươi là gì rồi, chính là phát ra âm thanh khả ái này để địch nhân nhẹ dạ đúng không?”
Khanh Nguyệt cùng Hoa Miên Thần trong lòng bàn tay nàng cùng lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía tên mập phát ra tiếng đứng phía cuối kia.
“Khanh Khôn, ngươi thấy ngứa da đúng không?”
Thì ra người này tên Khanh Khôn? Hoa Miên Thần duỗi móng vuốt ra, đúng lúc thử một lần ma pháp nàng đã tập luyện từ lâu a!!
Hỏa cầu thuật!
Khanh Nguyệt đột nhiên cảm thấy tiểu tử trong lòng bàn tay giật giật, sau đó móng vuốt nhỏ liền ném ra một cái hỏa cầu.
Trước không nói đến hỏa cầu này thực sự nhỏ đến đáng thương, nó ném ra chưa đến 1 mét, liền rơi trên mặt đất, tắt ngủm.
“Ha ha ha ha ha! ta sai rồi, ta sai rồi! thì ra triệu hoán thú của Khanh Nguyệt ngươi còn có hỏa cầu thuật a? bất quá hỏa cầu này thực sự có chút….”
Hỗn đản! vừa đến thế giới này, quên cảm thụ nguyên tố ma pháp đã chà xát hỏa cầu… khoan đã! nguyên tố ma pháp! chính mình không cảm thụ nguyên tố ma pháp đã chà xát ra một hỏa cầu, nếu dụng tâm cảm thụ thì sao ta?
Hoa Miên Thần vội nhắm hai mắt lại, tiến nhập trạng thái minh tưởng. Ngay lúc này, hỏa nguyên tố cùng băng nguyên tố lại điên cuồng lao đến chỗ mình. Trời a! nguyên tố ma pháp ở thế giới này quá nhiều a!
Hoa Miên Thần mở mắt ra lần nữa, liền chà xát một tiểu hỏa cầu, sau đó dưới sự khống chế của mình tiểu hòa cầu thổi đến chỗ Khanh Khôn.
“Ha ha ha! lại đến! Khanh Nguyệt triệu hoán thú của ngươi đáng yêu như vậy, đến cả kỹ năng cũng….. a a a a a a!” nói chưa xong, Khanh Khôn liền gào lên.
Hoa Miên Thần đắc ý giương cằm lên, nàng cũng vì không muốn bại lộ chính mình quá nhiều mới cẩn thận chà xát ra hỏa cầu. Nếu nàng thực sự dùng hết toàn lực, xung quanh nhiều hỏa nguyên tố như vậy, Khanh Khôn kia sẽ sớm bị đốt thành một đống tro bụi!
Lúc đầu Khanh Khôn cùng đám người xem kịch, thấy hỏa cầu lung lay kia không kiên trì được bao lâu đã rơi xuống đất, nào ngờ hỏa cầu này đã kiên trì đến trước mặt Khanh Khôn, sau đó đốt cháy y phục của Khanh Khôn.
“A a a, dập lửa, dập lửa a!”
Khanh Khôn điên cuồng dập lửa trên người mình, Khanh Liên một bên vội gọi Lưu Quang Thứu (con đại bàng) của mình ra, phóng ra một cột nước dập tắt ngọn lửa trên người Khanh Khôn.
“Súc sinh! ngươi muốn chết!” lửa trên người Khanh Khôn vừa dập tắt, liền bắt đầu gọi triệu hoán thú của mình ra, “Khanh Nguyệt, nếu triệu hoán thú của ngươi có năng lực như vậy, vậy thì thẳng thắn đánh một trận với Lục Lôi Ngạc (cá sấu) của ta một trận a!” nhất định phải kêu Lục Lôi Ngạc nuốt chửng tiểu súc sinh của ngươi!
Dưới chân Khanh Khôn xuất hiện ma pháp trận, Khanh Nguyệt liền ôm Hoa Miên Thần nhanh chóng vọt đến, một cước đạp bay Khanh Khôn đang niệm chú. “ngươi nói đánh với con súc sinh của ngươi sao? không bằng ta với ngươi đánh một trận thế nào?”
Khanh Nguyệt vừa triệu hồi ra triệu hoán thú sắc mặt vẫn còn tái nhợt như cũ, nhưng khí thế của nàng vẫn dọa Khanh Khôn ngồi dưới đất sợ đến lui ra một khoảng.
Bất quá, Khanh Khôn biết sợ, nhưng những người khác thì không, bọn họ biết vừa triệu hồi ra triệu hoán thú thì tiêu hao thể lực rất lớn, dưới cái nhìn của bọn họ, hiện tại Khanh Nguyệt cũng chỉ là cố gắng chịu đựng mà thôi.
“Khanh Nguyệt, ngươi đừng quá kiêu ngạo, bất quá chỉ là một con triệu hoán thú rác rưởi mà thôi!”
“Mọi người cùng lên, dạy dỗ nàng một trận cho biết mùi!”
Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện ma pháp trận triệu hoán, Khanh Nguyệt ôm chặt Hoa Miên Thần trong ngực, cảnh giác lui về hai bước. Qủa thực với trạng thái của nàng hiện tại đánh không lại mấy tên khốn kiếp này, hiện tại nàng phải chú ý bảo vệ tiểu tử trong ngực trước, với sự tàn nhẫn của những kẻ này, xem ra bọn chúng muốn giết chết tiểu tử mà mình vất vả triệu hồi ra được.
Một người cả đời chỉ có thể triệu hồi ra một triệu hoán thú thuộc về mình, nếu triệu hoán thú chết, vậy thì nhân loại cũng sẽ không còn triệu hoán sư nữa.
Hoa Miên Thần cũng đang điên cuồng hấp thu hỏa nguyên tố chung quanh, chuẩn bị chờ những người này có dị động, liền dùng vô số hỏa cầu đập chết bọn chúng!
“Còn ở đây ồn ào cái gì?!”
Đang lúc Khanh Khôn cầm đầu đám người giằng co với Khanh Nguyệt, thì có âm thanh uy nghiêm vang lên.
Mọi người nhìn đến, không ngờ đến gia chủ Khanh gia, chính là phụ thân Khanh Nguyệt, Khanh Tiếu cũng đến, bên người còn mang theo một vị khách, chính là nhị thiếu gia Trì gia, Trì Lương Hàng. Khanh Tiếu liếc mắt nhìn Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt, nhỏ giọng “hừ” một tiếng, nhìn về phía mọi người quát lên: “đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép các ngươi nội đấu, các ngươi nhìn xe, hiện tại làm cho khách đến cũng phải chế giễu chúng ta.”
“Phụ thân, là Khanh Nguyệt nàng….”
Khanh Khôn ủy khuất kéo kéo y phục bị đốt cháy trên người, dự định cáo trạng độc ác, nhưng Khanh Nguyệt không cho hắn có cơ hội cáo trạng.
“Ta mới triệu hồi ra triệu hoán thú của mình, hiện tại thân thể có chút mệt, về phòng nghỉ ngơi trước.” dứt lời, nàng không nhìn đến Khanh Tiếu hay Trì Lương Hàng, trực tiếp rời đi. Nam nhân này đến một tiếng phụ thân nàng cũng ghét bỏ không muốn kêu.
“Ngươi!”
Khanh Tiếu bị Khanh Nguyệt bơ trước mặt người ngoài, bản mặt liền giận đến đỏ bừng. “Ngươi bất kính với trưởng bối như vậy, cấm túc ba ngày, ngươi ở trong phòng mà tỉnh ngộ đi!!”
Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần trong ngực đi xa, khinh thường công lên nụ cười lạnh.