Chương 10
Dọc đường đi Khanh Nguyệt không ngừng nghe thấy âm thanh hít khí vào cùng tiếng kinh hô, thỉnh thoảng còn bị một số người cản lại hỏi ma thú ôm trong ngực là gì, hay là mua bắt ở chỗ nào?
Sau khi giải thích vài lần, Khanh Nguyệt thực sự thấy phiền, liền mặt lạnh trực tiếp đi đường của mình, một số người không được đáp lại cũng không cam lòng đi khỏi.
Đáng tiếc, có vài người không biết nhìn sắc mặt người khác, luôn đối với bản thân có tự tin.
“Cô nương, tiểu ma thú trong ngực ngươi mua ở đâu a?”
Lại có người cản Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt nhíu mày đi bên trái muốn tránh người này. Đáng tiếc hắn không biết liêm sỉ, liền chặn lối đi của Khanh Nguyệt.
“Ha! hỏi ngươi a? ngươi bị điếc hả?” hắn thấy Khanh Nguyệt như vậy, liền đề cao âm thanh.
Khanh Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn một tên công tử ca chặn đường mình, thấy bộ dạng hắn có vẻ như không được đáp lại sẽ không bỏ qua, liền thẳng thắn ném lại một câu “không phải ma thú, không chỗ nào bán.” sau đó liền tránh người này. Thế nhưng, đối phương không để Khanh Nguyệt như ý.
“Không phải ma thú? không lẽ là triệu hoán thú ngươi triệu hồi ra?” công tử ca xinh đẹp như hoa lại lần nữa chặn đường Khanh Nguyệt, “ta nói a, nhìn triệu hoán thú của ngươi nhìn qua cũng yếu ớt, giữ lại cũng không có ích gì, bằng bán cho ta đi.”
Vị công tử này vừa nói, còn vươn tay muốn đoạt Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt.
Cái đờ mờ! lưu manh đáng chết! tay thò vô đâu đó?! Hoa Miên Thần thấy tên công tử đưa tay đến liền tức giận, “xoạt” móng vuốt bén nhọn liền cào lên mu bàn tay tên công tử kia. Tên công tử tránh không kịp, mu bàn tay liền xuất hiện bốn vệt xước.
“Ai nói triệu hoán thú của ta vô dụng? đối phó với người như ngươi, cũng đủ a.” Khanh Nguyệt lấy khăn tay ra, cẩn thận lại móng vuốt dính máu cho Hoa Miên Thần, không nhanh không chậm nói với tên công tử.
“Ngươi… ngươi tiện nhân kia, triệu hoán thú cũng chỉ là phế vật.” tên công tử ôm bàn tay bị thương, hung tợn mắng.
“Hả? ngươi nói cái gì? lặp lại lần nữa a?” Khanh Nguyệt đến trước mặt tên công tử, nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
“Ta… ta nói ngươi tiện…”
Còn chưa nói xong, tên công tử đã bị Khanh Nguyệt đá bay.
“Ngươi nói cái gì?” mỗi chữ mỗi câu Khanh Nguyệt vẫn đang hỏi tên công tử nằm dưới đất.
“Ngươi… ngươi…” hắn bị Khanh Nguyệt hù, lắp bắp nói không ra lời, hơn nửa ngày chỉ dám thả một câu: “ngươi chờ đó, ta…. ta là tứ thiếu gia Ngô gia.”
“Ngô gia?” vẻ mặt Khanh Nguyệt trào phúng, Ngô gia chỉ là một tiểu gia tộc ở Long Châu thành, thực lực so ra kém Khanh gia một trong lục đại gia. “Được, ta chờ. Thuận tiện nói cho ngươi biết, ta là Khanh gia, ngươi nhớ nhất định tìm đến cửa a.” nói xong, Khanh Nguyệt lấy một tấm thẻ bài ra, trên đó khắc chữ Khanh gia.
Cái thẻ bài này con cháu Khanh gia ai cũng có một tấm, bình thường Khanh Nguyệt cũng không thích khoe khoang, nhưng lúc này không đem thẻ bài ra thì có thể sẽ bị người dòm ngó đến, đến lúc đó nàng sao có thể mua đồ ăn cho Tiểu Miên Miên được?
Tên công tử vừa thấy thẻ bài trong tay Khanh Nguyệt, cả người liền rũ xuống, không chờ Khanh Nguyệt nói thêm, hắn liền lăn một vòng bỏ chạy.
Những người khác thấy Khanh Nguyệt hung dữ như vậy cũng biết được nàng là vị tiểu thư nào của Khanh gia, nhất thời không ai dám tiến lên hỏi tiểu triệu hoán thú trong ngực nàng nữa. Tốt xấu gì thì cũng là một trong lục đại gia tộc của thành Long Châu, không thể đắc tội a.
Hừ, chỉ lúc này Khanh Nguyệt mới cảm thấy thẻ bài của Khanh có cái hữu dụng.
Rốt cuộc cũng đến cửa hàng mua bán ma hạch, Khanh Nguyệt xách túi trên tay, chen lấn vào đám người kéo một vị tiểu nhị lại hỏi hắn túi ma hạch này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Cửa hàng này không chỉ buôn bán ma hạch, mà còn thu mua ma hạch thợ săn đem đến bán. Tiểu nhị vừa nhìn thấy một túi ma hạch lớn, thái độ hòa đồng liền đem Khang Nguyệt ra hậu đường, sau đó đi gọi chưởng quỹ.
Chưởng quỹ vừa nghe có người đem túi ma hạch lớn đến, liền vội vàng chạy đến.
“Ai nha~ là tiểu cô nương ngươi a?! Tiểu Vương, ngươi còn đứng đó làm gì? mau đem trà cho khách quý a.”
Khanh Nguyệt nhíu mày, lần trước nàng đến đây, thái độ chưởng quỹ cũng không tốt như vậy a.
“Trà không cần, chưởng quỹ ta muốn hỏi một chút, ma hạch này của ta, ngươi thu mua bao nhiêu?”
“Cái này… cái này….” chưởng quỹ xoa xoa hai tay, cười hắc hắc hai tiếng, “tiểu cô nương không phải đã từng bán ma hạch rồi sao? giá cả ngươi cũng biết rồi a…”
“Đó là giá lúc trước, ta muốn hỏi chính là giá hiện tại a.” Khanh Nguyệt nhìn chăm chú chưởng quỹ, hắn nghe xong liền có vẻ chột dạ, trong lòng liền có dự tính. “Xem ra chưởng quỹ kinh ta còn trẻ, không muốn nói thật, vậy ta đi đổi cửa hàng khác vậy…” nhìn tiệm đều là khách nhân đến, ma hạch nhất định bán được nhiều a.
“Đừng, đừng, đừng! ai nha ~ ta nghe theo ngươi a ~ tiểu tổ tông ~” chưởng quỹ vừa nghe Khanh Nguyệt muốn đi, liền vội vàng ngăn cản. “hiện tại ma hạch so với trước đó đều tăng, như vậy đi, trước đây một viên ma hạch cấp thấp ta thu ngươi 2 đồng bạc, hiện tại ta thu ngươi 5 đồng bạc, thế nào?
Trước đây Khanh Nguyệt đến đây chỉ có ma hạch cấp thấp để bán, cho nên chưởng quỹ nghĩ rằng túi ma hạch này của Khanh Nguyệt tất cả đều là ma hạch cấp thấp, nên chỉ báo giá ma hạch cấp thấp để thu mua.
2 đồng bạc tăng lên 5 đồng bạc, ma hạch này giá tăng cũng mạnh a? Khanh Nguyệt có chút bất ngờ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh. “chưởng quỹ, sao giá cả ma hạch lại tăng nhiều như vậy?”
“Ai nha ~ tiểu cô nương ngươi không biết sao?” chưởng quỹ thấy Khanh Nguyệt không hiểu vì sao gia cả ma hạch tăng liền tâm đau, sớm biết vừa rồi nói giá thấp một chút, nhưng hiện tại hối hận cũng không kịp, huống hồ còn là một túi ma hạch lớn như vậy a, nhất định đem lời đến không ít. Cho nên chưởng quỹ không thể làm gì khác mặt đau khổ giải thích cho Khanh Nguyệt. “Hai ngày nữa thì các triệu hoán sư được chọn từ các đại gia tộc phải đi huấn luyện a, muốn sống sót trong trại huấn luyện tàn khốc này, thì trong hai ngày này các nhóm triệu hoán sư sẽ điên cuồng mua ma hạch, trong khoảng thời gian ngắn phải đề cao thực lực của triệu hoán thú nhà mình, còn không thì giữ lại chờ vào trại huấn luyện để dùng. Mà các gia tộc lựa chọn triệu hoán sư có rất nhiều người thực lực kém, cho nên triệu hoán thú thực lực cũng không cao, những thứ này dành cho triệu hoán thú cấp thấp hấp thụ ma hạch cấp thấp, cho nên ma hạch cấp thấp trong tiệm chúng ta cũng sắp không đủ bán.”
Thì ra là vậy, Khanh Nguyệt gật đầu, lại lần nữa nghe người ngoài nói trại huấn luyện tàn khốc, Khanh Nguyệt vẫn như cũ đối với trại huấn luyện mình sắp đi không chút sợ hãi.
“Chưởng quỹ, trại huấn luyện thực sự đáng sợ như vậy sao?”
“Ai nha ~ ai nha ~ ai nha ~ đâu chỉ có đáng sợ, nói đơn giản thì so với địa ngục còn khủng bố hơn a ~ trước không nói trong trại huấn luyện có bao nhiêu triệu hoán sư phải chết, cho dù còn sống thì triệu hoán thú cũng đã chết, những người này ra khỏi trại huấn luyện cũng không cần đến biên giới phía nam, đồng thời bọn họ vĩnh viễn mất đi thân phận triệu hoán sư. Bất quá những người này còn sống thì thực lực cũng coi như rất mạnh, sau này có làm chiến sĩ cũng không sao, đáng tiếc bọn họ từ triệu hoán sư cao cao tại thượng liền ngã xuống, căn bản chướng mắt thân phận chiến sĩ, nửa đời sau chỉ có thể sống vô thường.”
“Triệu hoán thú cũng có thể chết?” Khanh Nguyệt đang nghe cũng không yên lòng, khi nghe triệu hoán thú có thể gặp nguy hiểm, liền nóng vội.
“Đương nhiên sẽ chết a, triệu hoán sư được huấn luyện thì triệu hoán thú cũng phải được huấn luyện, ta nghe một triệu hoán sư từng sống sót nói qua, triệu hoán thú huấn luyện so với triệu hoán sư còn hà khắc hơn a. Dù sao ra chiến trường chủ lực vẫn là triệu hoán thú không phải sao? triệu hoán sư chỉ phụ trách cung cấp ma lực cũng chỉ huy mà thôi.”
Hoa Miên Thần cảm nhận rõ lực đạo Khanh Nguyệt ôm mình chặt hơn, cái này là đang lo lắng cho mình a? Hừ, coi thường mình quá a!!
Đối lập với Hoa Miên Thần ung dung thì Khanh Nguyệt lại cuống cuồng nhiều hơn. Chính mình đến trại huấn luyện tàn khốc như vậy cũng không sao, nhưng Tiểu Miên Miên phải làm sao đây a? nó mềm mại nho nhỏ như vậy nhất định sẽ bị khi dễ, bị khi dễ coi như nhẹ, nhưng nếu như…
Khanh Nguyệt thực sự không nghĩ đến cái nếu như kia, nàng chỉ có thể ôm chặt Hoa Miên Thần, cứng nhắc nói sang chuyện khác.
“Chưởng quỹ, vậy ma hạch trung giai các ngươi mua thế nào?”
“Hả?” chưởng quỹ nhất thời không hiểu vì sao đổi đề tài nhanh như vậy? hắn còn muốn nói thêm chuyện đáng sợ trong trại huấn luyện a. Bất quá nghe thu được ma hạch trung giai, cơ mặt hắn liền giãn ra cười vui vẻ.”tiểu cô nương, ngươi còn có ma hạch trung giai a? bất quá giá ma hạch trung giai không có cao, vẫn là giá lúc trước, giá thu mua ma hạch trung giai hiện tại là 4 giai mua giá một miếng kim tệ, 5 giai thu mua giá 10 miếng kim tệ, 6 giai ma hạch thu mua 100 miếng kim tệ…”
Đẳng cấp ma thú được chia làm 6 giai, vừa đến 3 giai là cấp thấp, vì ma thú cấp thấp có thực lực chênh lệch, hơn nữa số lượng nhiều thợ săn dễ săn được, cho nên ma hạch cấp thấp giá thu mua đều rất rẻ, đến trung gia thì tăng lên, bắt đầu phân mua theo giai. Ma hạch trung giai sở dĩ giá cả khác như vậy, là vì chúng có năng lượng ẩn chứa cũng khác hơn nhiều, năng lượng của ma hạch cấp thấp không thể so với năng lượng của ma hạch trung giai, mà 1 cấp của ma hạch trung giai có thể chênh lệch đến 10 lần. Còn ma hạch cao giai, nghe nói độ chênh lệch đến gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần. Bất quá, ma hạch cao giai tương đối ít thấy, dù sao ma thú cấp cao số lượng ma thú không nhiều, với lại cũng khó đối phó, hiện tại trên thị trường cũng hiếm nhìn thấy ma hạch cao giai, cao nhất cũng chỉ có ma hạch của ma thú 7 giai, đồng thời, ma hạch 7 giai quá trân quý đối với những cửa hàng như vậy cũng không thể bán được, nó chỉ xuất hiện nhiều ở những nơi đấu giá.
7 gia lên nữa là 8 giai, nếu có người đạt được, cũng không dễ dàng bán ra, bọn họ sẽ để lại cho triệu hoán thú của mình, còn không thì giao lại cho gia tộc của mình để đổi lấy một chỗ tốt. Còn như 9 giai hay 10 giai, ah ~ người gặp qua ma thú có giai cấp này đã sớm chết hết rồi a.
“Không sao, ta có 4 viên ma hạch trung giai cấp 6.” Khanh Nguyệt mở túi ra, lấy ra một viên ma hạch trung giai, “ma hạch 4 giai có 50 viên, ma hạch 5 giai có 16 viên, còn là đều là ma hạch cấp thấp….” ma hạch trung giai tất cả đều lấy trong tủ của Khanh Khôn, lần này xem như Khanh Khôn tổn thất nặng nề, không những phải tham gia trại huấn luyện, mà ma hạch trân quý tích góp nhiều như vậy cũng mất hết.
“Ai nha ~ ai nha ~ ai nha ~ hảo hảo hảo, Tiểu Vương ngươi đến đếm ma hạch cấp thấp xem tổng cổng bai nhiêu viên.”
Trong lúc Khanh Nguyệt chờ Tiểu Vương đếm, nghĩ đến ma lực của Hoa Miên Thần sinh ra nhờ ăn thức ăn, vậy thì mình sẽ mua thêm chút đồ ăn vặt để trong không gian cho Tiểu Miên Miên a, như vậy chắc cũng đảm bảo một phần cho Tiểu Miên Miên a. Vậy phải mua thật nhiều thức ăn a.
“Chưởng quỹ, ngươi thu mua giá có thể tăng thêm chút không? ta cần rất nhiều tiền để dùng gấp.”
“Ai nha ~ không được, không được, giá tiền này đã là rất cao rồi…
Làm ăn, sao có thể cho ngươi vừa ý được chứ? chỉ với câu đầu tiên ngươi nói tăng thêm, thì ngươi còn muốn kiếm tiền nữa hay không a?!