Chương 100
Khanh Nguyệt nhìn theo hướng mọi người chỉ, thấy 5 cái nữ triệu hoán sư đang vây quanh bánh bao thịt, liền hiểu rõ.
Khi còn ở trại huấn luyện Long Châu thành, mỗi ngày Hoa Miên Thần đều theo sau Khanh Nguyệt, trong trại huấn luyện cũng có vài triệu hoán sư biết Hoa Miên Thần. Cho nên khi thấy bánh bao thịt lần đầu, mọi người đều nghĩ nó là Hoa Miên Thần mới lớn. Vốn tưởng Khanh giáo quan sẽ thu hồi triệu hoán thú của mình, nhưng không ngờ, cục bông nhỏ lại thuộc về Hoa cô nương kia.
Đã xảy ra chuyện gì a? Khanh giáo quan và Hoa cô nương có quan hệ gì? vì sao đến giờ Khanh giáo quan vẫn chỉ lấy lòng Hoa cô nương? nhưng Hoa cô nương không chịu nói lý với Khanh giáo quan? rốt cuộc là ân oán tranh cãi của triệu hoán sư và triệu hoán thú hay là giữa hai người có bí mật không thể nói?
Trong hành trình này, Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt trở thành liều thuốc bàn tán của mọi người khi nhàn rỗi.
Nhưng mà…..
Vì sao mấy ngày nay không có nhiều chuyện nữa?
Hoa cô nương vẫn lạnh nhạt với Khanh giáo quan như cũ, Khanh giáo quan cũng không theo sau Hoa cô nương nữa, nhưng vẫn luôn lén liếc nàng, hai người hiện tại như xa lạ không quen nhau. Có lộn không? mọi người cùng nhau kết bạn đến biên cương phía nam, bình thường dù không quen, cũng chạm mặt phải gật đầu chào hỏi chứ? hai người các ngươi như vậy thì có gian tình mà thôi!
Mặc kệ là nhiều chuyện hay không, nhìn hành trình thì mọi người cũng sắp đến biên cương phía nam rồi. Đang lúc mọi người đến nơi đóng trại kế tiếp, mọi người phát hiện, có đã có đội ngũ hạ trại ở mảnh đất này. Hiện tại, hạ trại ở đây chỉ có thể là đến biên cương phía nam chống thú triều thôi.
Dương Hồng Dật và vài giáo quan Long Châu thành vui vẻ đến chào hỏi, không ngờ chỉ một hồi sau các giáo quan lại lúng túng quay về. Còn Dương Hồng Dật biểu tình cũng thành khó coi.
“Sao vậy giáo quan? bọn họ không phải đội ngũ đến biên cương phía nam hả?”
“Nhìn thái độ bọn họ nói chuyện với các giáo quan, hình như không tốt…..”
“Đâu chỉ không tốt mà là ngạo mạn, chỉ nói hai câu, thì đã dùng lỗ mũi hướng về các giáo quan chúng ta rồi!”:
La Khang khoát tay, ý bảo mọi người im lặng.
“Mọi người chút nữa dựng lều, cố gắng đừng đến gần đội bọn họ. Bọn họ đến từ chủ thành, chắc là triệu hoán sư của chủ thành – Thành Chủ phái đến biên cương phía nam chống thú triều. Nhỡ kỹ, mục đích của chúng ta lần này đến biên cương phía nam trợ giúp, không cần tranh chấp, cố gắng đừng gây chuyện!”
Thì ra là người chủ thành đến, nhất thời các triệu hoán sư Long Châu thành lại trầm mặc, bọn họ vẫn không quên, đám triệu hoán sư tinh anh mà chủ thành – thành chủ kia mang đến ‘giao lưu’ với bọn họ, toàn bộ triệu hoán thú đều chết ở Long Châu thành.
“Sao vậy? triệu hoán sư chủ thành không tốt sao?” có vài người Kim Hổ thành không biết vì sao các triệu hoán sư Long Châu thành trầm mặc, còn khơi mào tranh chấp cái gì a, mọi người đi chống thú triều, sao lại khơi mào tranh chấp chứ? ngươi xem không phải mọi người Kim Hổ thành và Long Châu thành đều ở chung rất hài hòa sao? tuy ban đầu có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi!
“Ai nha…. ngươi không biết đâu, không phải không tốt, mà là….”
Thấy mọi người Kim Hổ thành hiếu kỳ, thì các triệu hoán sư Long Châu liền kể lại chuyện đã xảy ra cho bọn họ nghe.
“Oa, thảm thật! không ngờ triệu hoán thú của một đội triệu hoán sư mà bị giết hết a!? nhưng cái này không liên quan đến các ngươi a? quan trọng là Vu Đạt La giở trò, còn có huynh muội Lôi gia tự tìm ….”
“Được rồi, đừng nói nữa.” La Khang thấy mội có vài triệu hoán sư đang nhìn về phía bọn họ, vội ngăn mọi người thảo luận, vừa rồi hắn đi chào hỏi đám người kia, dẫn đội chính là một tên họ Lôi! “nhớ rõ lời ta, đừng sinh sự!”
“Nhưng mà La giáo quan, nếu triệu hoán sư chủ thành tự ý đến làm phiền chúng ta thì sao?”
La Khang vừa dứt lời, liền có triệu hoán sư nghi vấn.
“Phải đó, La giáo quan, người nhìn ánh mắt của đám người chủ thành nhìn chúng ta kìa, rõ ràng không hảo ý gì.”
“…”
La Khang đau đầu, nếu biết bọn họ ở đây thì cũng không cần đi sớm như vậy, để phải đụng đám oan gia này. Cũng do lần trước có màn biểu diễn của Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt nên mọi người đều hưng phấn, gặp ma thú thì xông lên, dùng Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt làm gương, hận không thể hạ nhiều hơn ma thú đột nhập, để rèn luyện chính mình. Vì mọi người có tính chiến đấu cao nên đi đường cũng nhanh, vốn mất 9 ngày mới đến nơi đóng trại, nhưng hiện tại chỉ mất 3 ngày.
“Nếu bọn họ muốn gây sự, các ngươi cứ đánh lại cho ta!” đối với đám người chủ thành kia, Khanh Nguyệt vốn cũng không ưa chút nào, nhất là Lôi Gi ác luôn muốn cướp tiểu Miên Miên của mình, trước đây nếu không vì nàng, tiểu Miên Miên cũng sẽ không bị thương…. bị tiểu Miên Miên giết hết triệu hoán thú của đám tinh anh triệu hoán sư đó, thì cũng do bọn họ tự tìm thôi! “chuyện trước kia mọi người đều biết, vốn do huynh muội Lôi gia và Vu Đạt La âm mưu gây chuyện, cuối cùng thành chó cắn chó một miệng lông, còn liên lụy đến vài triệu hoán sư của chúng ta. Việc này không liên quan đến mọi người, với chúng ta thì không cần cảm thấy có lỗi với bọn họ, bọn họ dám to gan đến gây sự…..”
“Đánh lại ngay!”
Lời Khanh Nguyệt khiết mọi người đồng tình, đến cả đội viên Kim Hổ thành ngoài cuộc cũng hiểu được các triệu hoán sư Long Châu thành không sai. Nhưng đám triệu hoán sư chủ thành này, xía, uống công là chủ thành, lại hèn hạ như vậy, tính toán chi li sau này chống thú triều, thái độ còn nghênh ngang như vậy thì chỉ khiếu bầu không khí hai bên căng thẳng hơn mà thôi.
“Ai nha, ai nha, ai nha….” La Khang thấy Khanh Nguyệt không những không khuyên học viên, còn cổ vũ bọn họ dùng bạo lực phản kích, đầu càng to hơn.
“Không sao đâu La giáo quan.” Tạ Định Nam tới bên cạnh vỗ vai hắn một cái, “người Long Châu thành chúng ta, cũng không thể bị khi dễ như vậy được. Nếu chúng ta không sai, dựa vào cái gì mà phải nhịn bọn họ?” Tạ Định Nam không trải qua chuyện đó, nhưng cũng nghe người xung quanh kể lại, cũng không ưa nổi đám triệu hoán sư tự cao tự đại của chủ thành kia.
“Được rồi, được rồi, tùy các ngươi…..” La Khang một tay đỡ trán một tay quơ quơ, “trời sắp tối rồi, mọi người mau đi dựng lều chuẩn bị đồ ăn tối đi.”
Cách đó không xa, đội triệu hoán sư chủ thành truyền đến từng đợt mùi hương, khiến bụng mọi người bồn chồn. Hôm nay mọi người đi đường chiến đấu không ít, hiện tại ngửi thấy mùi thức ăn, thì càng vội hơn, dựng lều chuẩn bị bữa tối.
Nhưng đang lúc mọi người tản ra tìm chỗ, thì phiền phức kéo đến.
Vài vị triệu hoán sư chủ thành nghênh ngang đi tới trước mặt ba triệu hoán sư Long Châu thành đang bận dựng lều.
“Này, các ngươi đang làm gì vậy? chỗ này là của chúng ta, chúng ta còn vài người chưa dựng lều đó!”
“Phải đó, các ngươi dựng ở đây, vậy đội chúng ta phải làm sao?”
“Ngươi….”
Thái độ lớn lối như vậy, liền kích thích một triệu hoán sư Long Châu thành muốn đánh người.
“Thôi kệ, chúng ta đi xa một chút, để chỗ này lại cho bọn chúng đi.” hai người khác vội kéo người này đi, bọn họ nhớ lời các giáo quan, không nên tùy tiện gây sự. Dù sao cũng chỉ là đất trống, chỗ này rộng như vậy, không cần dành với đám đó.
“Hừ!” người này được đồng đội lôi kéo, thu dọn đồ trên đất liền xoay người rời đi.
Lần này chọn một chỗ xa hơn, nhưng đám triệu hoán sư chủ thành lại đuổi theo đến.
“Ai nha ai nha ai nha! chỗ này cũng là chỗ chúng ta chọn rồi!”
“Cái gì vậy? vậy ngươi nói đi chúng ta chọn chỗ nào? đừng nói cả bãi đất trống này đều là của các ngươi?”
Lúc này, ba triệu hoán sư Long Châu thành không làm gì nữa, ném đồ trên tay xuống hỏi.
“Hắc! các ngươi nói đúng rồi! có hiểu cái gì là đến trước đến sau không hả? mảnh đất này là của chúng ta!” một tên triệu hoán sư chủ thành mặc đồ tím cười cợt nhả đáp, đồng thời đá đồ của triệu hoán sư Long Châu thành đi xa.
“Các ngươi đừng quá đáng!”
Động tĩnh bên này náo lớn, nhưng triệu hoán sư Long Châu thành khác cùng các đội viên Kim Hổ thành cũng vây quanh. Cách đó không xa đám triệu hoán sư chủ thành để ý bên này cũng đi tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Định Nam đẩy mọi người ra, đi tới chỗ ba học viên Long Châu thành đang giằng co hỏi.
“Tạ giáo quan, bọn họ….”
“Ha ha ha ha! giáo quán? các ngươi nghe không? mấy tên chiến sĩ này là giáo quan triệu hoán sư đó!”
“Cười chết ta a! đường đường là triệu hoán sư, mà tệ hại đến nỗi để chiến sĩ làm giáo quan? Long Châu thành đúng là càng ngày càng tệ….”
“Nhìn đi, nhìn đi… nhìn tên giáo quan này đeo kiếm nè? ai nhoo~ sắc bén lắm nha, không biết giết được ma thú cấp thấp nào không…..”
“Xoẹt –”
Tạ Định Nam rút kiếm trên lưng ra, tùy ý vung lên, sau đó nói với tên mặc đồ tím đến từ chủ thành trên đầu trống lốc.
“Có giết được ma thú cấp thấp hay không, thì không cần các ngươi quan tâm, nhưng tặng ngươi kiểu tóc mới thì rất là dễ luôn đó.” Tạ Định Nam lau mũi kiếm, nhìn đám người bị hành động của mình dọa nín thin.
“Ah, chiến sĩ làm giáo quan Long Châu thành các ngươi rất uy phong a?” lại thêm một triệu hoán sư chủ thành thô lỗ đẩy mọi người ra, mang theo năm sáu tên triệu hoán sư đến trước mặt Tạ Định Nam, “thấy các ngươi như vậy, thì biên cương phía nam cũng không cần chúng ta đến giúp rồi, chúng ta đi về thôi!” tên này là Lôi Tông ca ca ruột của Lôi Chương và Lôi Gi ác.
Tạ Định Nam lúc này mới để ý nhìn tên triệu hoán sư chủ thành này, xời, mặc đồ thì hoa hòe, người thì gầy tong teo, nhìn đâu giống người có thể ra chiến trường. Cho dù triệu hoán thú của họ có lợi hại thì chủ nhân cũng chỉ là đồ bỏ. Tạ Định Nam cũng có để ý đến, số triệu hoán sư chủ thành này cộng lại chỉ chừng 200, nếu là trước đây thì có thể là chiến lực ở phía nam, nhưng hiện tại… nghĩ đến Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần còn có bánh bao thịt sức chiến đáng sợ, Tạ Định Nam mặc kệ phất tay: “cũng được, các ngươi đi về đi. Dù sao chúng ta cũng sợ các ngươi đến ngáng chân các chiến sĩ và triệu hoán sư chúng ta ở biên cương phía nam thôi.”
“Ngươi!”
Vốn định dọa đám người này bằng cách không đến biên cương phía nam giúp, nhưng không ngờ bọn họ cũng không sợ mình uy hiếp, Lôi Tông cũng không thể đứng trước mặt triệu hoán sư Long Châu mang đội đến rồi lại mang đội về chủ thành, đây là 200 triệu hoán sư đến giúp Long Châu thành, không phải ai cũng nghe theo lệnh của hắn. Huống hồ, bọn họ nhận lệnh thành chủ đến biên cương phía nam trợ giúp, đến biên cương phía nam còn có người liên lạc báo về cho thành chủ, nếu hắn cứ vậy mang đội mình đi về….
Hậu quả sẽ khó lường được!