Chương 101
“Kệ đi, chúng ta không cần tính toán với người cái chỗ nhỏ này, đi thôi!”
Đôi bên giằng co, Lôi Tông cuối cùng chọn thỏa hiệp, không có việc gì, sau này mình còn nhiều cơ hội báo thù cho đệ đệ và muội muội.
“Chỗ nhỏ? hả? Lôi đại thiếu gia nếu khinh chỗ chúng ta nhỏ, cần gì phải đi dành giật như vậy?” Tạ Định Nam biết tình mình coi như là đủ tốt, nhưng hắn hiện tại cũng không nhịn được tên đại thiếu gia Lôi Tông này mà tức giận, “nói thật nha, nghĩ đến sau này lên chiến trường với các ngươi, chúng ta lại thấy lo lắng, vừa chống thú triều vừa phòng các ngươi đánh lén, thật áp lực quá a!”
Lời này của Tạ Định Nam chọc cho người của Long Châu thành và Kim Hổ thành phải cười lên.
“Đúng đí, nếu đi chiến với người như vậy, ta cũng không dám yên tâm giao phía sau cho họ.”
“Cầu xin các ngươi đó, đi về chủ thành của các ngươi đi! biên cương phía nam để mấy người ở chỗ nho nhỏ như chúng ta bảo vệ là đủ rồi!”
Lôi Tông bị mọi người nói, mặt lúc xanh lúc trắng, hắn trừng mắt nhìn Tạ Định Nam, hung tợn mắng: “Phế vật! để xem đám triệu hoán sư các ngươi được giáo quan chiến sĩ huấn luyện sẽ thủ hộ ra sao a! mọi người nhìn đi, là triệu hoán sư mà không giống triệu hoán sư, còn học theo chiến sĩ mang theo vũ khí, không lẽ có chiến sĩ dạy dỗ nên bây giờ không biết dùng triệu hoán thú rồi sao? chủ thành chúng ta rộng lượng, không tính toán với các ngươi. Chúng ta còn biết phân nặng nhẹ, sao có thể bỏ lại biên cương mà quay về!”
“Ngươi mắng ai phế vật vậy?”
“Ta thấy các ngươi mới giống phế vật đó! ít nhất… chúng ta có thể cùng triệu hoán thú của mình cùng công kích, còn các ngươi thì sao? chỉ biết trốn một bên để triệu hoán thú của mình ra chịu chết!”
“Quan trọng là, triệu hoán thú chết rồi, thì các ngươi cũng không có sức chiến! còn chúng ta, chúng ta có thể giơ vũ khí của mình lên tiếp tục chiến đấu!”
Mọi người cùng đi với nhau nhiều ngày, triệu hoán sư Kim Hổ thành cũng thấy được năng lực tác chiến của triệu hoán sư Long Châu thành rất mạnh, nên rất là hâm mộ. Cho nên cũng lãnh giáo bọn họ không ngừng, đôi khi còn tham khảo các đội viên chiến sĩ của mình. Tuy thời gian học hỏi nhau không nhiều, nhưng bị nhiều ma thú tập kích, chiến lực bản thân cũng đã tăng lên nhiều. Vì giáo quan Long Châu thành cũng có người là chiến sĩ nên bọn họ không còn nghĩ sai về chiến sĩ nữa. Còn số lượng Liệt Phong đoàn của Kim Hổ thành triệu hoán sư và chiến sĩ đều chia một nửa, bọn họ có thể trở thành đoàn viên, giữa hai bên cũng không có sự kỳ thị nào.
“Thật sao? vậy để cho đám phế vật này đọ sức với triệu hoán thú của chúng ta đi a.” Lôi Tông tức đến mất lý trí, dưới chân xuất hiện ma pháp, ngay sau đó một con triệu hoán thú sáu giai xuất hiện vung đại trảo đánh về phía người gần nhất.”
“Rầm –”
Một tiếng vang thật lớn, mọi người mở to mắt nhìn vượn Cương Cốt sáu giai của Lôi Tông bay ra ngoài.
Đánh bay vượn Cương Cốt của Lôi Tông chính là Khanh Nguyệt.
“Khanh Nguyệt, thật lợi hại a!” Tạ Định Nam giơ ngón tay cái với Khanh Nguyệt.
“Xứng đáng là Khanh giáo quan của chúng ta, nên giáo huấn kẻ tự đại này một chút!”
“Cười chết người! đến cả một kích của chiến sĩ chúng ta cũng không chịu nổi, giờ ai mới là phế vật a?”
“Khanh Nguyệt? ngươi chính là Khanh Nguyệt?” Lôi Tông thu hồi vượn Cương Cốt đang đau gào thê thảm vào không gian, sau đó hung ác trừng mắt, “ngươi vốn là triệu hoán sư, còn triệu hoán thú phế vật của ngươi đâu? vì triệu hoán thú của ngươi, nên mới hại chết triệu hoán thú của đệ đệ và muội muội ta.”
Mắng ai là phế vật vậy? Hoa Miên Thân ôm bánh bao thịt đứng một bên tức giận liếc mắt, xú nha đầu Khanh Nguyệt này hạ thủ nhẹ quá, nếu là mình nhất định đánh chết triệu hoán thú của họ Lôi kia luôn!
Vì triệu hoán thú của Lôi Tông bị một cước của Khanh Nguyệt đá bay, nên mọi người tránh vượn khổng lồ phải chia thành hai bên, vòng ngoài là Hoa Miên Thần và bánh bao thịt trong ngực, cứ vậy chiếu thẳng vào mắt Lôi Tông.
“Ở đây! nữ nhân kia ôm chính là triệu hoán thú phế vật của ngươi! ta nghe tiểu Gi ác nói, vừa tròn vừa mập, bộ dạng có chút đặc sắc, cho dù trên đầu đeo tấm vải hoa bỏ đi, ta liếc mắt cũng nhận ra được!”
“….”
Hoa Miên Thần lo lắng nhìn bánh bao thịt trong ngực, quả nhiên, tiểu gia hỏa này lại giận rồi.
“Ngao ngao ngao ngao ngao…..”
Nhìn đi, nhìn đi, lại ủy khuất chui vào ngực mình rồi.
“… không phải triệu hoán thú của ta…..”
“Đây là ma thú của ta!”
Khanh Nguyệt và Hoa Miên Thần cùng lên tiếng, nhưng khi Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần mở miệng thì thu lại câu kế tiếp của mình.
Hoa Miên Thần không thèm nhìn Khanh Nguyệt một cái, lạnh lùng nhìn Lôi Tông nói: “đây là ma thú ta nuôi, không phải triệu hoán thú của ai hết…..”
Khanh Nguyệt siết chặt nắm đấm của mình, nhìn Hoa Miên Thần từng bước đến chỗ Lôi Tông, nàng cũng từng bước lui về sau, nàng không dám đến gần Miên Thần.
“Hiện tại, ngươi xin lỗi bánh bao thịt nhà ta ngay lập tức, nếu không……” Hoa Miên Thần ôm bánh bao thịt đến trước mặt Lôi Tông, nàng nhìn Lôi Tông nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng, uy hiếp: “làm thịt ngươi ah!”
“Cười….. cười chết ta!” Lôi Tông bị Hoa Miên Thần dọa sợ lùi vài bước, “muốn ta xin lỗi một con ma thú…..” hắn vừa nói, vừa nhìn xung quanh, dường như muốn nhờ người đến giúp mình.
Vừa nhìn, hắn lại thấy Thẩm Chính Gia đứng cùng đám người bên ngoài nhìn mà cười lạnh, lần này đến biên cương phía nam trợ giúp còn có một người dẫn đầu khác..
“Thẩm Chính Gia, ngươi đang cười cái gì đó? cứ vậy thì người chủ thành chúng ta sẽ bị quỷ nghèo ở chỗ nhỏ khi dễ.”
Thẩm Chính Gia khinh thường lắc đầu, đứng xa đáp lời Lôi Tông: “Lôi đại thiếu gia, là chính ngươi lệnh cho đội viên của mình đi kiếm chuyện với người ta trước, huống hồ…. ma thú mười giai, ta cũng không dám đụng đâu!”
“Ma thú….. mười giai?” Lôi Tông kinh ngạc lần nữa nhìn chằm chằm cục bông trước mặt hắn, “gạt…. gạt người a! cái này……”
Lôi Tông nói một nửa, liền bị băng trùy xung quanh xuất hiện dọa cho lui lại.
Hoa Miên Thần cười thêm rạng rỡ, “họ Lôi kia, cho ngươi cơ hội cuối cùng xin lỗi, nếu không…. sẽ làm thịt ngươi thật đó!” Hoa Miên Thần nói xong ba chữ cuối, biểu hiện trên mặt liền đổi, lạnh lẽo không gì sánh được.
“Xin….. xin lỗi, là ta sai……”
Thấy mấy cái băng trùy càng lúc càng gần, có vài cái đã đến trước mặt, hàn ý lạnh thấu khiến Lôi Tông sợ đến run rẩy, chân mềm nhĩn, quỳ gối trước mặt Hoa Miên Thần.
“Chậc chậc chậc, kêu ngươi xin lỗi, ta cũng không cần ngươi dùng đại lễ như vậy, người không biết còn tưởng ngươi muốn làm cháu ta a, nhưng mà có đứa cháu phế vật như ngươi cũng không cần a……” Hoa Miên Thần vung tay lên, băng trùy trên không rơi xuống đất, ” rắc rắc ” băng trùy vỡ thành mảnh bên người Lôi Tông.
“Ha ha ha ha ha –”
Lời Hoa Miên Thần nói khiến mọi người xung quanh cười vang, đến cả Thẩm Chính Gia chung nhóm triệu hoán sư bên kia cũng cười nhạo. Xem ra, đội ngũ triệu hoán sư này cũng không hài hòa được a.
“Được rồi, giải tán thôi!” nghiêm túc giúp bánh bao thịt xả giận, trong lòng Hoa Miên Thần cũng thoải mái, “nếu nấu ăn thì nấu ăn, nên dựng lều thì dựng lều, phải rồi…” Hoa Miên Thần chỉ mấy tên triệu hoán sư chủ thành đến gây sự nói, “chúng ta đến trễ làm mất nhiều thời gian, tháo lều bọn họ xuống…. không có ý kiến chứ?”
Thẩm Chính Gia nghe ra câu cuối Hoa Miên Thần hỏi mình vội xua tay, “không ý kiến, không ý kiến, đều do bọn họ tự tìm, mảnh đất trống này mọi người có thể tùy ý.”
Ba triệu hoán sư Long Châu thành bị chọc tức liền cám ơn Hoa Miên Thần, khí thế tới chỗ tên triệu hoán sư đồ tím hung hăng vừa rồi dựng lều.
Hoa Miên Thần ngoài cười nhưng trong không cười liếc Thẩm Chính Gia, ôm bánh bao thịt đi tới chỗ cái lều mình còn chưa dựng xong. Hừ! đây cũng là một ngụy quân tử, vừa rồi nhìn các triệu hoán sư gây sự cũng không cản lại, nói rõ là hắn chỉ muốn xem kịch vui.
“Cô nương, tiểu ma thú của ngươi thật đáng yêu ~”
Đột nhiên có một người xuất hiện cản lối đi của Hoa Miên Thần, nàng ngẩng đầu nhìn, là một nữ nhân xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, trên mặt là đôi mắt hạnh, nhìn Hoa Miên Thần cười, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Nó tên là bánh bảo thịt hả? tên thật dễ nghe, bộ dạng tiểu gia hỏa cũng rất đẹp, khăn đội đầu cũng rất dễ nhìn!”
Mặc dù Khanh Nguyệt cách Hoa Miên Thần cũng xa, nhưng lời lời nữ nhân này một chữ cũng không xót đều vào tai nàng. Phi, không biết xấu hổ, còn học cách nói chuyện của ta!
Bánh bao thịt trong ngực Hoa Miên Thần vừa nghe có người khen nó, liền vui vẻ thò đầu nhỏ ra, “ngao ngao” tặc đắc ý.
Hoa Miên Thần im lặng tránh né nữ nhân muốn chạm vào bánh bao thịt, lịch sự nói: “cảm tạ, cô nương ngươi cũng là triệu hoán sư chủ thành sao?” trực giác Hoa Miên Thần thấy nữ nhân này không cùng phe với đám người chủ thành kia, ấn tượng đầu tiên là nàng không ngạo mạn giống đám thiếu gia tiểu thư chủ thành kia, nhưng đồng thời Hoa Miên Thần cảm giác khó nói thành lời.
Qủa nhiên, nữ nhân cười lắc đầu: “không phải, ta đến từ Giản An thành, cũng đến giúp biên cương phía nam, trùng hợp đụng phải Thẩm đội trưởng bọn họ. Ngươi gọi ta là Tiểu Ly được rồi ~ ”
Không sợ người lạ……
Hoa Miên Thần chỉ có thể cười đáp lại: “ta tên Hoa Miên Thần.”
“Hoa Miên Thần? thật dễ nghe, ta có thể gọi ngươi là Miên Thần không?”
Nữ nhân tự xưng là Tiểu Ly dùng đôi mắt đen như mực không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần, khiến Hoa Miên Thần tê da đầu, đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Tại sao….. mình có cảm giác như là con môi bị dã thú nhìn trúng vậy?
“Đương nhiên được, Tiểu…. Ly? sao ngươi lại một mình đi giúp biên cương phía nam vậy?” một đường đi tới đều có rất nhiều bầy ma thú đột nhập, Hoa Miên Thần đều thấy rõ.
“Ân….” Tiểu Ly lần nữa lắc đầu, “không có a, ta cũng có đồng bọn, nhưng trên đường chúng ta tách ra, may mắn gặp Thẩm đội trưởng giúp ta ~ ”
Thẩm Chính Gia cũng đúng lúc đi đến, cười chính khí nói: “cái này không có gì, mọi người đều cùng đến biên cương phía nam, ta chỉ ra tay một chút thôi, huống chi… tiểu Lưu Ly cô nương xinh đẹp như vậy lại đi đường có một mình, ta cũng không yên tâm a.” Thẩm Chính Gia nói xong mấy lời này với Tiểu Ly, thì tai có chút hồng.
Hoa Miên Thần cũng thấy được, Thẩm đội trưởng này có ý với Tiểu Ly kia.
“Làm gì có….” Tiểu Ly ngại ngùng gãi mặt, hai mắt sáng lên nhìn Hoa Miên Thần, “ta sao mà dễ nhìn được, Miên Thần mới thực sự đẹp a ~ nàng vừa rồi ôm bánh bao thịt đi tới chỗ Lôi thiếu gia rất khí thế a, vừa rồi ta và mọi người đều nhịn không được cùng nhìn a.”
Đáy mắt Tiểu Ly đen như mực nhìn không ra tâm tình, nhưng bản năng của Hoa Miên Thần lại căng thẳng, đây là cáo già không dễ nhận ra a.
“Bất quá, bánh bao thịt thực sự lợi hại a, vùi trong ngực Hoa Miên Thần, nhưng có thể phóng ra băng hệ ma pháp mạnh như vậy……”
Lời Tiểu Ly tiến đến bên tai Hoa Miên Thần, chỉ đủ để mình và Hoa Miên Thần nghe thấy, sau đó thì nói tiếp: “ta không cảm giác được là ma pháp của bánh bao thịt làm, suýt chút nghĩ rằng, bằng trùy là do Hoa Miên Thần ngươi làm a ~”