Chương 102
Khí tức ấm áp lan bên tai, Hoa Miên Thần ngại ngùng rụt cổ lại tránh né, lời Tiểu Ly nói khiến con ngươi nàng co lại.
“Hắc? Tiểu Ly thật biết nói đùa.”
Tiểu Ly làm như không có gì chủ động kéo khoảng cách với Hoa Miên Thần, nàng có chút thâm ý nhìn Hoa Miên Thần, ánh mắt lại nhìn xuống bánh bao thịt trong ngực Hoa Miên Thần.
“Bánh bao thịt là ma thú khả ái nhất mà ta đã thấy, thực lực cũng rất mạnh a ~”
Thẩm Chính Gia bị Tiểu Ly bỏ một bên cũng cố gắng biểu đạt sự tồn tại của mình, “đúng vayaj~ không ngờ cục bông nhỏ này là lại ma thú mười giai, nếu không phải Tiểu Ly nói cho ta biết, ta cũng thực sự không biết!” lúc đầu Thẩm Chính Gia còn nghi ngờ Tiểu Ly nói, nên hắn mới vừa rồi chỉ dùng hù dọa Lôi Tông, nhưng khi thấy một hàng băng trùy xuất hiện, hắn mới tin hoàn toàn. Cục bông nhỏ nhìn yếu đuối này, thực sự là ma thú mười giai.
Thật tốt quá, ma thú mười giai! triệu hoán thú mình huấn luyện cực khổ chỉ đến sáu giai, nếu mình có thể thu phục ma thú mười giai, hoặc lấy được viên ma hạch mười giai….
Hoa Miên Thần mặc kệ Thẩm Chính Gia đang nghĩ gì, nàng không muốn quá nhiều người biết được đẳng cấp của bánh bao thịt, nhưng không ngờ lại có người thấy được, còn nói ra trước mặt nhiều người như vậy. Cho nên giả vờ làm bánh bao thịt phóng ma pháp cao cấp, một mặt Hoa Miên Thần muốn rửa giận lấy lại công đạo cho bánh bao thịt, mặt khác là muốn dọa những kẻ muốn có được bánh bao thịt. Nhưng bình thường bánh bao thịt không thả uy áp của mình, nên Thẩm Chính Gia đột nhiên nói trúng đẳng cấp của bánh bao thịt, Hoa Miên Thần còn tưởng Thẩm Chính Gia và triệu hoán thú của hắn thực lực không tệ, nên mới nhạy cảm biết được đẳng cấp của bánh bao thịt, nhưng không ngờ….
Hoa Miên Thần tò mò nhìn thoáng qua Tiểu Ly, phát hiện người này không đơn giản. Đầu tiên nói dùng ngôn ngữ nói như đùa, sau đó lại biết được đẳng cấp của bánh bao thịt…..
“Tiểu Ly, xin hỏi…. ngươi là triệu hoán sư sao?”
“Không phải a ~” Tiểu Ly cười thâm ý, “ta và Miên Thần ngươi giống nhau a ~”
“Tiểu Ly là chiến sĩ?” trong nguyên tác ngoại trừ xú nha đầu Khanh Nguyệt, còn có nữ chiến sĩ khác lợi hại hơn sao?” đúng là không nhìn ra a, Tiểu Ly nhìn gầy và xinh đẹp như vậy…..”
“Nhưng, Miên Thần ngươi cũng gầy và xinh đẹp a ~ ” Tiểu Ly nói, vươn tay nhanh chóng khẽ vuốt mặt Hoa Miên Thần một cái, Hoa Miên Thần tránh không kịp, bị Tiểu Ly sờ trúng, “ta và Miên Thần giống nhau đều là chiến sĩ, cũng giống nhau đều thuần phục được một con ma thú a ~ ” Tiểu Ly sờ tay Hoa Miên Thần, tựa như dính lại mùi, đưa lên mũi mình ngửi ngửi.
Hoa Miên Thần bị hành động của Tiểu Ly làm cho nổi da gà, nữ nhân này đúng là cáo già?! Khanh Nguyệt cách xa đó cũng nheo mắt lại, toàn thân tản ra sát ý nồng nặc, khiến đám triệu hoán sư chủ thành bị dọa không nhẹ, sợ nữ nhân sát tinh này không vui đá bay ai đó.
Thẩm Chính Gia cũng không thấy hành động của Tiểu Ly là khác thường, hắn chỉ nghĩ là nữ hài tử thì chỉ thân thiết như vậy, “Tiểu Ly, ngươi không nói thì ta cũng quên, Kim Vỹ Hồ của người sao giờ này chưa đến? có phải là gặp chuyện gì rồi không?”
“Yên tâm đi.” Tiểu Ly khoát tay mặc kệ, “tuy đẳng cấp Kim Vỹ Hồ của ta không bằng bánh bao thịt, chỉ có bảy giai, nhưng đối với với ma thú trung giai vẫn rất có sức.”
“Không phải, không phải, không phải, ý ta nói là một hai con thì không vấn đề gì, nhưng nếu gặp một đám trung giai ma thú thì sao?” Thẩm Chính Gia nói, lấy lòng cười với Tiểu Ly, “nếu không, ta mang vài người đi tìm một chút a?”
“Không cần phiền Thẩm đội trưởng, yên tâm đi, Kim Vỹ Hồ sẽ không gặp đám trung giai ma thú nào đâu.” Tiểu Ly đưa mắt nhìn về phía xa, bình tĩnh nói, “cho dù có gặp, cũng sẽ không có chuyện.”
Câu nói sau cùng, âm thanh rất nhẹ, chỉ có Hoa Miên Thần nghe thấy. Nàng nghi ngờ nhìn Tiểu Ly, còn Tiểu Ly vẫn lộ ra nụ cười khó đoán với Hoa Miên Thần.
“Đội trưởng, lều của ngài chúng ta đã dựng xong, bữa tối của ngài chúng ta cũng đã chuẩn bị xong, ngài mau đến ăn lúc còn nóng đi?”
Xa xa truyền đến tiếng triệu hoán sư chủ thành gọi, Thẩm Chính Gia nghe xong quay đầu nói với Tiểu Ly và Hoa Miên Thần: “Tiểu Ly, đi ăn tối thôi, chúng ta đi cùng nhau a?! Hoa cô nương không chê có thể đi cùng? chúng ta đi đường mang theo nhiều đặc sản chủ thành, những chỗ khác không có, rất là mỹ vị.”
“Không cần, cảm tạ Thẩm đội trưởng.” Hoa Miên Thần nhàn nhạt cự tuyệt.
“Thẩm đội trưởng ngươi ăn tối trước đi, ta ít khi gặp được hảo bằng hữu như là Hoa Miên Thần, ta muốn trò chuyện với nàng một chút, ăn tối ở chỗ Miên Thần cũng được ~” Tiểu Ly không khách khí đuổi Thẩm Chính Gia đi, còn tính toán ăn chực Hoa Miên Thần.
Này này này! ta nói nữ hài ngươi a, da mặt đừng có dày như vậy a? ai muốn ăn tối với ngươi?
Hoa Miên Thần hé miệng, nhưng đối với ánh mắt thâm sâu của Tiểu Ly, lại không thể nói lời cự tuyệt được.
“Nhưng mà Tiểu Ly…..” Thẩm Chính Gia có chút không cam lòng, muốn khuyên lần nữa.
“Thẩm đội trưởng, mau về đi! đội viên của ngươi đang nóng lòng chờ kìa.”
Thẩm Chính Gia thấy được Tiểu Ly kiên trì, nên bất đắc dĩ nhún vai, “Tiểu Ly ta đi trước, bữa tối sẽ để lại một phần cho ngươi, nếu ngươi muốn ăn thì cứ về ăn.” dứt lời thì xoay người đi.
“Xì…..”
Chờ Thẩm Chính Gia đi, nụ cười điềm mỹ của Tiểu Ly cũng thu lại, đổi bằng khuôn mặt châm chọc, “tiếp tục a! nói đến ta với ngươi rất giống nhau….”
Hoa Miên Thần im lặng nhổ nước bọt: ngươi cũng đâu cần nói ta và ngươi giống nhau!
Tiểu Ly cười lạnh nhìn bóng lưng Thẩm Chính Gia, sau khi quay đầu lại thì nhìn Hoa Miên Thần cười sáng lạn: “có vài tên thật đáng ghét, chết hết thì tốt hơn a!”
“…”
Nữ nhân này…..
Hoa Miên Thần mím môi một cái, không nói gì, ôm bánh bao thịt xoay người đi.
“Miên Thần giận hả? không phải ngươi không thích Thẩm đội trưởng kia sao?” Tiểu Ly đuổi theo sau, cười khoác tay Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần dùng sức lắc, nhưng không thoát được độ bám dai như đĩa của Tiểu Ly.
“Buông ra, ta không thích hắn thì là không thích, chỉ cần không đến gây chuyện với người ta, ta giết hắn làm gì? Tiểu Ly cô nương, ta cảm thấy chúng ta tam quan không hợp, không thích hợp làm bằng hữu.”
“Tam quan là cái gì?” Tiểu Ly làm nũng lắc cánh tay Hoa Miên Thần, cười hì hì tiếp tục nói: “nếu Miên Thần không thích, ta sau này sẽ không nói những lời này nữa, Miên Thần đừng chán ghét ta được không?”
“Buông ra!”
“Không buông, Miên Thần đừng giận mà ~ chút nữa Kim Vỹ Hồ của ta về, ma thú nó săn được đều cho ngươi ăn ~”
“Ngươi phiền quá! buông ra!”
“Không muốn ~”
Khanh Nguyệt nhìn hai người dính chặt nhau đi xa, song quyền nắm chặt tràn ra một tia máu đỏ. Không biết từ khi nào, móng tay nàng đã nghim sâu vào lòng bàn tay.
Khi Tiểu Ly mặt dày theo Hoa Miên Thần xuất hiện trước mặt nhóm Hạ Nghênh Lâm, bọn họ cũng chỉ nghỉ rằng đây là bằng hữu của Hoa Miên Thần, biểu hiện đều là hoan nghênh. Tiểu Ly cũng đáp lại họ nụ cười điềm mỹ. Bất quá Hoa Miên Thần thấy được đáy mắt nàng không có tiếu ý, lướt qua mặt xì cười một tiếng: “dối trá!”
“Ai nha ~ Miên Thần đừng giận mà, người ta đối với ngươi thật lòng đó nha ~ ”
Tiểu Ly mặc kệ Hoa Miên Thần lạnh nhạt với nàng, lại cười dán lên nàng.
Hạ Nghênh Lâm lại nghĩ chỉ thêm một cô nương thôi, bữa tối bọn họ làm hẳn là đủ ăn, nhưng không ngờ đến, sức ăn vị cô nương này so với Hoa Miên Thần không hề thấp, một bữa ăn của Hoa Miên Thần ít nhất cũng phải hai con ma thú, và vị cô nương này cũng ăn tận hai con ma thú. Đối mặt với đống tô sạch bách, mọi ngươi ôm bụng mình cười gượng.
“Hay là….” để ta đi săn thêm vài con ma thú.
Hoa Miên Thần đang chuẩn bị đứng dậy, Tiểu Ly ở một bên liền giữ nàng lại.
“Miên Thần, ma thú của ta về rồi ~ ta nghĩ một con ma thú chắc đủ cho các bằng hữu của ngươi ăn rồi a?”
Cách đó không xa, một con hồ ly trắng kéo một con ma thú khổng lồ về, vết máu kéo dài một đường.
“…. ngươi như vậy sẽ dẫn ma thú khác đến!”
“Không sao, không sao, không sao, chúng ta xử lý là được.” Bùi Chấn Sơn cũng không mong Hoa Miên Thần lại cãi vã với ‘bằng hữu’ mới này, liền kéo Phạm Dũng và Cảnh Phi tới chỗ hồ ly trắng kia.
“Chúng ta cũng giúp xử lý ma thú a, ha ha, Miên Thần ít nhiều cũng là bằng hữu của ngươi, chúng ta cũng được ăn no.” Hạ Nghênh Lâm kéo Đồng Thư đi cùng.
Hoa Miên Thần cũng không muốn cái gì cũng để bằng hữu của mình làm, nàng đứng dậy thì lại bị Tiểu Ly kéo ngồi xuống.
“Để bọn họ làm đi, Miên Thần ngươi lo nhiều như vậy làm gì?”
Hoa Miên Thần trừng Tiểu Ly, bỏ tay Tiểu Ly đang giữ mình ra.
“Bọn họ là bằng hữu của ta, không thể có cái kiểu ta muốn gì thì bắt bọn họ hầu hạ ta được! ngược lại còn ngươi, không thích xem mấy cái này thì quay về với Thẩm đội trưởng của ngươi đi.”
Hoa Miên Thần hất tay Tiểu Ly không được, mà cọn bị Tiểu Ly kéo nhào vào lòng nàng, một tay Tiểu Ly giữ chặt eo Hoa Miên Thần, ở bên cổ nàng ngửi ngửi như là động vật, thở dài một câu ‘thật là thơm’, sau đó nâng đùi Hoa Miên Thần để nàng ngồi thẳng trên người mình, hai mắt nhìn thẳng nàng nói: “Miên Thần, ta và Thẩm Chính Gia không có quan hệ gì cả! ta không thích nghe ngươi nói như vậy.”
Hoa Miên Thần đột nhiên bị khí thế của Tiểu Ly bộc phát dọa sợ, Tiểu Ly thấy Hoa Miên Thần như vậy, “xì” cười một tiếng.
“Ta lại quen có người khác phục vụ cho ta rồi, nhưng nếu Miên Thần đã nói…. ta không ngại hầu hạ ngươi a ~ Miên Thần đừng giận, ta đi bắt vài con ma thú cho ngươi ăn được không? ta biết, ngươi vẫn chưa ăn đủ a, thật tốt! ta thích sức ăn như Miên Thần vậy a ~ ”
“Ngươi…. buông ra!”
“Buông nàng ra!”
Hoa Miên Thần giãy giụa quát lên, đồng thời cũng có giọng nữ vang lên, là xú nha đầu Khanh Nguyệt!
Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần và Tiểu Ly ánh mắt lạnh như băng, trực tiếp kéo Hoa Miên Thần từ trong ngực Tiểu Ly ra.
“Nàng là ai?” Tiểu Ly nhướng mày, nhìn Hoa Miên Thần dứt khoát hất tay Khanh Nguyệt.
“Không biết!” Hoa Miên Thần không thèm nhìn Khanh Nguyệt, sửa lại áo choàng trên người, ôm lấy bánh bao thịt không ngừng liếm dĩa, nói với Tiểu Ly rằng: “không phải muốn đi săn mấy con ma thú sao? đi đi.”
“Được ~ ” Tiểu Ly cười liếc Khanh Nguyệt, đi theo Hoa Miên Thần.
Khanh Nguyệt chỉ có thể trơ mắt đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người đi, trong lòng đau như cắt. Lại bị ghét bỏ, vốn đã quyết tâm không để ý chuyện Miên Thần rồi, nhưng chỉ cần thấy nàng trong lòng người khác, thì lại không tự chủ được…..
Tiểu Ly quay đầu lại, nhìn Khanh Nguyệt cười khiêu khích, sau đó đuổi theo Hoa Miên Thần, khoác tay nàng nói: “nữ nhân kia thật đáng ghét! Miên Thần, nếu ngươi không thích nàng, hay là ta…..”
Hoa Miên Thần căng thẳng trong lòng, không để ý tay Tiểu Ly, chỉ tùy ý nói: “nàng chỉ là người lạ!”
“Ha ha ha ha, nói đùa hả? hình như Miên Thần không thích ta tổn thương nàng? so với ta nói muốn giết Thẩm Chính Gia thì còn mất hứng hơn!”
Lại nữa rồi, lại cái biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, còn có uy áp khó hiểu…..
“Miên Thần, đừng sợ ta, ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, đừng chọc giận ta.” Tiểu Ly quấn chặt tay Hoa Miên Thần, dán vào tai nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Mới tới một vị cô gái thần bí ~ thân phận nàng là gì chứ? Không tưởng mạnh mẽ đoán, đã đoán đúng cũng không cho các ngươi đôi càng ~ dù sao có chút nêu lên quá rõ ràng rồi ~
_(:з” ∠)_