Chương 106
“Hắn? hắn là ai vậy? cũng là siêu cao giai ma thú sao?” theo Tiểu Ly ra khỏi lều Hoa Miên Thần liên tục hỏi.
“Hắn a…” Tiểu Ly lộ ra biểu tình chán ghét, là siêu cao giai ma thú, lúc trước khi ta còn ở trong rừng, mỗi ngày đều quấn lấy ta muốn ta sinh hài tử cho hắn!”
“…” đáng đời! Hoa Miên Thần nói thầm trong lòng. Nàng muốn nhìn Tiểu Ly gào thét, ngươi biết bị người…. không đúng, bị thú đuổi theo đòi sinh hài tử cho nó rất phiền không hả? vậy sao ngươi còn làm thế với ta? nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện này.
“Tiểu Ly, bây giờ ta bận rồi, nếu ngươi không hứng thú đi giết con người, ta hy vọng ngươi đừng tham dự vào chuyện này. Ngươi có thể không giúp giết ma thú, nhưng mong ngươi đừng nhúng tay giúp cho ma thú.” nếu thực sự chống lại siêu cao giai ma thú như Tiểu Ly, thì mọi người Long Châu thành và Kim Hổ thành còn nhũng triệu hoán sư chủ thành kia, có thể sẽ không sống được mà đến biên cương phía nam. Kể cả… Khanh Nguyệt.
Trong lúc Hoa Miên Thần xoay người đi, Tiểu Ly liền kéo tay Hoa Miên Thần lại.
“Phải, ta không có hứng thú với việc đám lão bất tử làm, nhưng mà nhiệm vụ quan trọng của ta vẫn không thể bỏ được! đi thôi! nhân lúc tên kia còn chưa đến, chúng ta rời khỏi chỗ này trước, sau đó tìm một chỗ cùng ta sinh…..”
“Grừ –”
Bên ngoài lều đột nhiên truyền đến tiếng ma thú gầm.
“Nguy rồi, hắn đến rồi! Miên Thần chúng ta đi!” Tiểu Ly nói, bế hoa Miên Thần lên, chạy về hướng ngược lại với âm thanh.
Người xung quanh chỉ kịp thấy tàn ảnh lướt qua, sau đó Tiểu Ly và Hoa Miên Thần vốn đứng trước lều cũng không còn tung tích.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Miên Thần và Tiểu Ly cô nương đi đâu rồi?” Nhóm Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư cứ vậy mà chảy đầy mồ hôi trong khí trời lạnh lẽo.
Thấy đám ma thú đang đến trước mặt, hai chiến lực mạnh nhất là Hoa Miên Thần và Tiểu Ly lại biến mất.
“Xảy ra chuyện gì?” Khanh Nguyệt xách trọng kiếm đi tới.
“Khanh…. Khanh giáo quan, ngươi đến đúng lúc, Miên Thần và Tiểu Ly không thấy, chúng… chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Không có Hoa Miên Thần bên cạnh, tiểu đội 5 người bọn họ liền hoảng loạn.
“Bình tĩnh một chút.” Khanh Nguyệt trầm giọng nói, nàng vén rèm cửa lên, thấy còn mỗi cục bông nhỏ đang khò khò ngủ say, ánh tối lại, “bánh bao thịt vẫn còn ở đây, các ngươi mau nghĩ cách đánh thức nó dậy. Nhất định phải đánh thức bánh bao thịt dậy, nếu không…. nó cũng sẽ gặp nguy hiểm. Dùng cách bình thường sẽ không gọi bánh bao thịt tỉnh được, các ngươi có thể dùng đồ ăn gọi nó tỉnh lại.”
“Ah ah! được a, Khanh giáo quan.”
Có Khanh Nguyệt trầm tĩnh lạnh lùng chỉ huy, nhóm Hạ Nghênh Lâm an tâm không ít. Phài rồi, bọn họ còn có bánh bao thịt, chỉ cần đánh thức bánh bao thịt, thì có thêm đại chiến lực rồi!
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư vào lều bế bánh bao thịt đi, Khanh Nguyệt quay đầu hỏi ba người Bùi Chấn Sơn.
“Các ngươi có ai thấy, Miên Thần đi hướng nào không?”
“Chỗ đó!” Phạm Dũng chỉ hướng hai người biến mất, “ta thấy, Tiểu Ly bế Miên Thần phóng đi hướng đó!”
“Ta đi đoạt Miên Thần về, còn lại giao cho các ngươi! nhớ kỹ, đây là chỉ đợt huấn luyện nhỏ, so với thú triều ở phía nam biên giới không đáng kể chút nào. Cho nên trận chiến này, các ngươi nhất định phải thắng!” Khanh Nguyệt nói xong cũng chạy theo hướng Phạm Dũng chỉ.
“Ai nha, ai nha, ai nha! Khanh giáo quan, sao ngươi cũng đi vậy?” Phạm Dũng nhìn bóng lưng Khanh Nguyệt rời đi, đột nhiên có chút bối rối. Ba đại chủ lực bọn họ ở đây mạnh nhất, cũng không còn ai!
Bùi Chấn Sơn thu hồi ánh mắt của mình, siết chặt nắm tay, nhìn Phạm Dũng, Cảnh Phi còn có Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư vừa ôm bánh bao thịt đi ra nói: “cho dù không có Khanh giáo quan, không có Miên Thần, chúng ta cũng có thể dựa vào thực lực của mình thắng được trận chiến này! Khanh giáo quan nói không sai, thú triều ở biên cương phía nam so với chỗ này còn khủng khiếp hơn nhiều! nếu chúng ta không thể chiến thắng đàn ma thú này, thì đến biên cương phía nam hỗ trợ được ích gì?”
“Chấn Sơn nói không sai!” Cảnh Phi cũng rút trường kiếm trên lưng xuống, đồng thời dưới chân cũng xuất hiện ma pháp trận, “chúng ta đã đi đến chỗ này rồi, cũng cảm nhận được thực lực hiện tại của mình đã tiến bộ, thời khắc để nghiệm chứng thực lực của chúng ta đến rồi!”
Lời nói của Bùi Chấn Sơn và Cảnh Phi không chỉ trấn an nhóm Hạ Nghênh Lâm mà còn có một ít triệu hoán sư và chiến sĩ xung quanh. Khanh Nguyệt dạy được một đội nương tử quân, nhưng vì không có giáo quan bên cạnh các nàng lại sợ hãi hoảng loạn, hiện tại cũng đã bình tĩnh lại. Đúng vậy, trận chiến này cho dù không có giáo quan bên cạnh, không có Hoa cô nương bên cạnh, các nàng vẫn có thể thắng như cũ! đây không chỉ là ma luyện với các nàng, mà còn là chứng minh để các nàng đến căn cứ, cũng là khảo hạch trước khi các nàng đến biên cương phía nam, qua đợt khảo hạch này, tiếp tục đi hay phải ở lại để mai táng ở đây vĩnh viễn!
“Ngao ngao ngao ~”
Đúng lúc này, tiễu nãi âm của bánh bao thịt vang lên, nhìn bộ dạng nó hình như không bị khói mê ảnh hướng, không biết chất lượng khói mê dổm, hay là đối với bánh bao thịt không có hiệu dụng.
Hạ Nghênh Lâm một tay cầm một miếng thịt, một tay xoa xoa bánh bao thịt ở trong ngực Đồng Thư đang vui vẻ: “thật tốt quá, bánh bao thịt dậy rồi! có bánh bao thịt hỗ trợ, chúng ta sẽ thắng lớn hơn!”
“Vậy thì….” mọi người nắm chặt vũ khí trên tay, triệu hoán thú đứng cạnh triệu hoán sư, bọn họ nhìn bầy ma thú phá nát cửa thôn, miệng rống giận: “xông lên a –”
Bánh bao thịt nuốt miếng thịt khô Hạ Nghênh Lâm cho nó, lắc bốn tiểu chân ngắn nhảy khỏi cái ôm của Đồng Thư, cũng “ngao ngao” chạy về phía trước.
Trong lúc mọi người đang đánh nhau với ma tú, Tiểu Ly đã mang Hoa Miên Thần chạy về động. Đường đến sơn động cách biên cương phía nam khá xa, cho nên trước đó Hoa Miên Thần không biết có một cái động như vậy. Cũng may, những người khác không phát hiện ra cái động này, nếu không dùng cái động này nghỉ ngơi thì cả đời bọn họ cũng không ra ngoài được.
Tiểu Ly gạt mấy cành cây che động đi, ôm Hoa Miên Thần đi vào trong động, trong động uốn khúc vòng vèo, có nhiều rối rẽ, Hoa Miên Thần ở trong lòng Tiểu Ly ra sức dãy giụa và nhớ đường đi của Tiểu Ly.
Cuối cùng, Hoa Miên Thần được Tiểu Ly đặt trên đống cỏ dày, bên trên trải một lớp thảm lông dày.
“Thật nghèo nàn!” Hoa Miên Thần không quan tâm tình trạng mình trước, theo bản năng sờ da thú dưới thân, vẻ mặt ghét bỏ. Tuy nói trên cỏ có thảm lông, nhưng Hoa Miên Thần dùng tay chạm thử cũng cảm nhận được cái cảm giác cấn tay này. Tính ra cái ổ thô ráp này còn tệ hơn cái ổ nhỏ mình làm trong ôn tuyền khi còn trong bí cảnh.
Ngươi a, nghèo như vậy còn không thấy xấu hổ, dám tìm người sinh hài tử cho mình!
Tiểu Ly thấy được sự khinh bỉ từ ánh mắt của Hoa Miên Thần.
“Khụ khụ….” Tiểu Ly nhìn ánh mắt khinh bỉ của Hoa Miên Thần, ngại ngùng giải thích, “chỗ này, không phải là động của ta! động của ta rất xa hoa!” nói đến ‘xa hoa’ Tiểu Ly còn cố ý nhấn mạnh hai chữ này.
Phi, đều là sơn động, thì xa hoa cái quỷ gì?
Hoa Miên Thần tiếp tục khinh bỉ.
Tiểu Ly đỏ mặt cố gắng bỏ qua ánh mắt của Hoa Miên Thần, tiếp tục giải thích: “thật mà! động ta ở thực sự rất xa hoa! không có mùi khó ngửi như động của những siêu cao giai ma thú khác! trong sơn động của ta có rất nhiều hoa thơm, cho nên dù mùa nào thì trong động đều rất thơm. Còn có a, trong sơn động của ta có cái giường rất lớn, mang từ chỗ loài người về. Bên trên còn trải lông thú rất mềm, chăn bông của ta cũng dày và xốp, chỉ cần ngươi nằm lên, thì không muốn rời đi! nói chung rất hợp để nuôi hài tử!” (Ed: tưởng bả pr bán giường đệm các thứ ~~’)
“…” được a, ngươi bày trí cái động như vậy thì ra chỉ vì nuôi hài tử! Hoa Miên Thần chống người, nhìn xung quanh cái động đơn sơ này. “sơn động này xảy ra chuyện gì? nhìn có vẻ như các ngươi đã dùng ở rất lâu rồi.” không dùng ở thì sao lại làm ổ bên trong chứ?
“Ah, cái này a…..” Tiểu Ly mặc kệ nhún vai, không để ý nói, “đây là động nghỉ ngơi của ma thú hàng năm được mấy lão bất tử sai đi giết người ra biên cương phía nam.”
“Hàng năm?”
“Cũng không phải hàng năm, mà cách mỗi 5 năm.”
“Cho nên, mấy năm nay đội ngũ chưa đến biên cương đã bị các ngươi giết rất nhiều?”
“Không phải, không phải, không phải! ta không có!” Tiểu Ly thấy vẻ mặt Hoa Miên Thần tức giận, vội nói: “ta mới ra năm nay thôi, nằm rồi mấy lão bất từ gọi ta không được, mà đánh không lại ta. Nhưng năm nay nói là tìm một lão bà xinh đẹp sinh hài tử cho ta, ta mới miễn cưỡng ra! hơn nữa ngươi đừng khinh thường loài người, bọn họn cũng rất gian xảo, tiềm lực cũng không tệ, vào lúc nguy hiểm giết được siêu cao giai ma thú cũng đã từng xảy ra. Vì hiện tại, siêu cao giai ma thú chúng ta cũng không còn nhiều, cả Cự Ma Chi Sâm bao gồm cả ta cũng không hơn được 10 con, cho nên mỗi lần đi chỉ phái một hai con siêu cao giai ma thú còn trẻ, bọn họ vừa ngu ngốc lại không có kinh nghiệm, chịu thiệt cũng không ít. Phần động ăn đồ có độc của loài người bị đau bụng về rừng, còn có con vì trúng độc mà bị loài người giết chết.”
“….. vậy đội ngũ này có biết bọn họ gặp phải siêu cao giai ma thú không? hạ độc lại chỉ có thể bị đau bụng?
“Không biết, siêu cao giai ma thú chúng ta không dễ bị con người phát hiện được. Bọn họ ít giống ta dùng hình người trà trộn vào đội ngũ nhân loại, với ma thú hình người bình thường cũng không thấy được đẳng cấp của nó. Miên Thần, ta đã nói với ngươi rồi, con người thực sự rất xấu xa, luôn làm nhiều thùng đồ ăn ngon, làm đến thơm phức, rồi hạ kịch độc bên trong! tốc độ dành ăn của ma thú trung giai không bằng siêu cao giai ma thú, ta biết có vài siêu cao giai ma thú sau khi rời khỏi đây thì đều khóc lóc quay về Cự Ma Chi Sâm! có vài con tham lam ăn nhiều, bị đau hết một tháng, những con thú khác thì đều lo lắng. Hiện tại, chỉ cần là ma thú từng bị trúng độc thì không dám ra khỏi rừng!”
“…” đúng là quá ngu a! nói như vậy, Hoa Miên Thần cũng từng thấy Dương Hồng Dật dẫn đoàn có mang theo hai thùng cơm lớn, còn dùng hai cái nắp đậy kín lại, để dưới bốn bánh xe. Mỗi lần đến giờ ăn, bọn họ lại hâm nóng thứ này rồi thêm nước, hương vị bên trong bay ra đến mình ngửi cũng thèm chảy nước miếng, nhưng lại không thấy bọn họ ăn. Khó trách…. cũng may bánh bao thịt luôn đi cạnh mình, cho nó ăn no chắc nó cũng đi chầu trời luôn.
“Ngươi thì sao? ngươi cũng không thèm sao?” Hoa Miên Thần nghi ngờ nhìn Tiểu Ly.
Tiểu Ly mặc kệ cười cười, “ta? ta là siêu cao giai ma thú mạnh nhất! Miên Thần ngươi giống các siêu cao giai ma thú trong rừng này, chỉ có 11 giai, nhưng mà ta duy nhất 12 giai, ta sao có thể bị mỹ thực đả động được!”
Nhưng mà trong đầu ngươi chỉ có sinh hài tử!
Hoa Miên Thần âm thầm khinh bỉ Tiểu Ly một cái, tiếp tục hỏi: “nếu siêu cao giai ma thú trẻ tuổi không có kinh nghiệm, vậy sao lão bất tử ngươi nói lại không tự mình đi ra?”
Nghe Hoa Miên Thần hỏi vậy, biểu hiện trên mặt Tiểu Ly càng thêm khinh miệt.
“Bọn họ sợ chết, trăm năm trước, loài người có một chiến thần, với thực lực một người, giết gần 10 con siêu cao giai ma thú! mấy lão bất tử này may mắn còn sống khi đó, ngươi muốn bọn họ ra khỏi rừng? ah…..”