Chương 11
Hoa Miên Thần không hiểu vì sao đột nhiên Khanh Nguyệt lại muốn tăng giá, nhưng ở thế giới của nàng, cò kè mặc cả cũng chỉ là chuyện bình thường.
“Ngao ngao!” tăng thêm chút đi a ~ tiền ít như vậy giống cho khất cái quá a, Hoa Miên Thần muốn giúp Khanh Nguyệt tăng giá được, đáng tiếc vừa lên tiếng chỉ là cái tiểu nãi âm manh manh. Đệch! lão nương hiện tại chỉ là triệu hoán không có cách nói tiếng người a.
Chưởng quỹ nghe thấy âm thanh trong ngực Khanh Nguyệt, nhìn kỹ mới thấy một đoàn nho nhỏ Hoa Miên Thần.
“Chà chà chà chà chà chà ~ đây là cái gì a? dáng dấp nhìn thật đẹp a, tiểu quai quai thật quá khả ái a ~” chưởng quỹ sao chịu nổi lực sát thương cực lớn của Hoa Miên Thần, cả người bị manh đến tâm nhũn ra, “cho bá bá xem một chút được không? sờ một cái liền tăng giá cho chủ nhân nhà ngươi a ~”
“Ngao ngao ngao ngao!” không được, sờ muội ngươi a! Hoa Miên Thần tức đến dựng thẳng người trong ngực Khanh Nguyệt, đáng tiếc nàng có đứng dậy cũng cảm giác cao không bao nhiêu, đơn giả chỉ như đỡ nửa người trên, miễn cưỡng cúi người nhìn khuôn mặt chưởng quỹ ngang hàng với tầm nhìn của nàng.
Chưởng quỹ sớm một loại động tác của Hoa Miên Thần làm manh đến phun máu mũi, hắn nhịn không được đưa tay ra với Hoa Miên Thần, “tiểu gia hỏa đang hoan nghênh bá bá sờ ngươi sao? đến a, đến với bá bá a….”
Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần lùi về sau một bước dài, nàng ngoài cười nhưng trong không cười trừng mắt nhìn chưởng quỹ nói: “không thể, không thể cho sờ, đây là triệu hoán thú của ta.”
“Triệu… triệu hoán thú a?” chưởng quỹ bị ánh mắt làm sợ đến giật mình, tiếc nuối thu tay về, “triệu hoán thú gì mà dễ nhìn quá a, may là người không tham gia trại huấn luyện, nếu không… tiểu gia hỏa này…” nói đến đây, chưởng quỹ phát hiện sắc mặt Khanh Nguyệt càng khó coi, “tiểu cô nương…. không phải hai ngày nữa ngươi cũng phải tham gia trại huấn luyện chứ?!”
Khanh Nguyệt gục đầu xuống, hơi điểm nhẹ.
“…” chưởng quỹ nhìn đôi mắt tròn to của Hoa Miên Thần đang chuyển động nhìn xung quanh bộ dạng khả ái, trong lòng cũng thấy khổ sở, “vậy sao ngươi còn đem nhiều ma hạch bán như vậy a?…. dành cho tiểu gia hỏa này nhiều một chút a….”
“Dành lại…. triệu hoán thú của ta, nó không hấp thụ được nhiều ma hạch như vậy…” Khanh Nguyệt không dám nói Tiểu Miên Miên của nàng không cần hấp thụ ma hạch, chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do.
Chưởng quỹ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Khanh Nguyệt, cùng cái đầu nhỏ mao nhung Hoa Miên Thần trong ngực nàng, thở dài một cái. “Haiz, giá ma hạch ta sẽ tăng cho ngươi một chút, tiểu cô nương ngươi…. nên chiếu cố tốt cho tiểu gia hỏa này a.”
“Đa tạ chưởng quỹ.” Khanh Nguyệt giơ lên chi trước ngắn ngủn của Hoa Miên Thần, hướng về chưởng quỹ vẫy vẫy, “ta nhất định sẽ chiếu cố tốt nó.”
Khi Khanh Nguyệt cất tiền xong rời đi, chưởng quỹ nhìn theo bóng lưng của nàng liền thở dài, “tiểu triệu hoán thú thật khả ái quá a, ta già như vậy rồi cũng chưa từng thấy cái nào đẹp mắt như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc…” hiển nhiên, chưởng quỹ cũng cho rằng với bản thân nhỏ bé của Hoa Miên Thần, cũng khó sống sót được trong trại huấn luyện. Cứ nghĩ đến Hoa Miên Thần nhỏ nhắn xinh xắn bị cái miệng hung ác khổng lồ của triệu hoán thú một ngụm xé nát, trong lòng chưởng quỹ lại một hồi đau đớn, “ai nha ~ ai nha ~ … đừng a, đừng a, chỉ mong là tiểu cô nương kia cùng triệu hoán thú của nàng gặp may a.”
“Tiểu Miên Miên, tiếp theo ta đem ngươi đi dạo chung quanh một chút a, ngươi xem muốn ăn cái gì thì nới cho ta biết.” một túi ma hạch, chưởng quỹ tính cho nàng hết 700 đồng vàng, Khanh Nguyệt biết, nhất định là hắn nhìn Tiểu Miên Miên nên tăng cho nàng không ít.
Hoa Miên Thần hưng phấn, cái đầu nhỏ trái phải lay động, ngửi được mùi hương liền “ngao ngao” để Khanh Nguyệt đem nàng đến, cứ như vậy một đường vừa đi vừa ăn, khi đi ngang qua cửa hàng bán vũ khí, Hoa Miên Thần liền ý thức, muốn có tự tin sống sót trong trại huấn luyện tàn khốc, Khanh Nguyệt phải làm sao a? thực lực của Khanh Nguyệt trong thế hệ đồng lứa tại Khanh gia là mạnh nhất, nhưng cũng không phải mạnh nhất ở Long Châu thành này, huống hồ còn có số ít triệu hoán sư ở các thành lân cận tham gia huấn luyện chung, cho nên tình cảnh của Khanh Nguyệt rõ ràng là so với mình nguy hiểm hơn a. Không được, không được, phải nhường lại cho Khanh Nguyệt mua thêm trang bị cùng vũ khí tiện tay a, dù sao Khanh Khôn mập ù kia cũng sẽ tham gia trại huấn luyện, ở trước mặt hắn Khanh Nguyệt cũng không thể dùng thanh trường kiếm kia a.
Nghĩ vậy, Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt đạp đạp, đòi hướng về cửa hàng trang bị “ngao” một tiếng.
“Hả?” Khanh Nguyệt thấy lạ khi Hoa Miên Thần thấy cửa hàng trang bị liền gào, “Tiểu Miên Miên muốn ta vào sao? nhưng trong không…”
“Ngao ngao ngao!” ăn cái gì mà ăn? trong mắt ngươi ta là kẻ tham ăn sao? nhanh vào mua mấy cái trang bị cho ta a!
“Ý Tiểu Miên Miên là muốn ta vào mua trang bị sao?” trong lòng Khanh Nguyệt ấm áp, Tiểu Miên Miên là thực sự quan tâm chính mình a. Nhưng mà, mình cũng nên mua một món vũ khí tiện tay mà dùng a.
Nhưng mà Khanh Nguyệt nhìn vào cửa hàng chen lấn nhau, nhíu mày một cái. “Tiểu Miên Miên, chúng ta đến cửa hàng khác đi, ta biết có một cửa hàng đáng tin hơn.” vừa nói, Khanh Nguyệt liền ôm Hoa Miên Thần quẹo trái rồi quẹo phải, đến trước một cửa hàng tàn tạ, nhìn chủy thủy, kiếm cùng nhiều loại vũ khí trưng bày trên sạp trước cửa cũng thấy được đây là một cái cửa hàng trang bị.
“…” Khanh Nguyệt sao biết chỗ này a?! tìm một cái cửa hàng bình thường, đến cả khách cũng không có.
Có lẽ nhìn thấy được khinh bỉ của Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt cười giải thích: “trước đây ta từng đến cửa hàng này xem, ngươi đừng thấy nó như vậy, mấy món vũ khí để trên sạp chất lượng cũng không tệ, bất quá khi đó ta không có tiền, chỉ mua một cái chủy thủy bình thường hết 5 đồng vàng, cái khác ta cũng không dám hỏi.”
Đang nói chuyện, trong cửa hàng có một tráng hán đi ra.
“Ah, tiểu cô nương, muốn mua vũ khí sao?”
“Mua! xin hỏi, ngoại trừ những thứ này ra, tiệm các ngươi còn có vũ khí tốt hơn không?”
“Vũ khí tốt hơn?” tráng hán nhìn Khanh Nguyệt trên dưới một cái, khi nhìn đến Hoa Miên Thần trong ngực nàng suýt chút không dời mắt đi được, “có a, tiểu cô nương ngươi vào xem, ta nói tiểu ma thú này của ngươi thật đẹp a~”
Tráng hán nghĩ nếu Khanh Nguyệt là triệu hoán sư thì cũng không hỏi mua vũ khí của chiến sĩ để dùng, cho nên nhận định Hoa Miên Thần trong ngực nàng là ma thú không phải triệu hoán thú.
Khanh Nguyệt theo tráng hán đi vào trong tiệm, đánh giá mấy thanh kiếm treo trên tường, tráng hán lại lén xem Hoa Miên Thần, một bên cũng giới thiệu thuộc tính của những thanh kiếm.
“Thanh kiếm này dung hợp ma hạch thuộc tính phong 3 giai, lúc sử dụng tốc độ nhanh hơn 1 thành…. cây đao này dung hợp ma hạch thuộc tính hỏa là 2 viên 4 giai, đấu khí công kích tăng thêm 3 lần…”
Khanh Nguyệt xem hết vũ khí treo trên tường, nhưng vẫn không thấy thỏa mãn, nàng quay đầu hỏi tráng hán: “xin hỏi, chỗ nào có thanh kiếm nào lớn hơn không, ừm… chiều dài cũng phải như thanh kia, thân kiếm phải rộng hơn một chút nữa….”
Tráng hán nghe Khanh Nguyệt nói liền có chút bất ngờ, hắn nhìn chăm chăm cánh tay mảnh khảnh của Khanh Nguyệt, chần chờ hỏi: “có thì có, nhưng mà… rất nặng, tiểu cô nương ngươi…. nhấc được sao?”
Khanh Nguyệt trịnh trọng gật đầu, lúc trước nàng sử dụng trường kiếm của Khanh Khôn, khi vung tay vẫn cảm giác quá nhẹ, nàng đã sớm tính toán gom tiền mua một món vũ khí nặng một chút xem sao.
Hoa Miên Thần đối với Khanh Nguyệt muốn mua vũ khí lớn hơn cũng không có cảm giác gì, dù sao Khanh Nguyệt sau này cũng là nữ chiến thần a, khi đó vũ khí nàng dùng nam nhân kia cũng phải đưa bằng hai tay a.
“Nói vậy thì ta cũng có một thanh kiếm nặng phù hợp, đó là do cha ta chế tạo, đáng tiếc là không có chiến sĩ nào mua…” tráng hán nói, xoay người đi vào một gian nhỏ cách vách, sau đó truyền tiếng tiếng loảng xoảng đồ đạc va chạm, sau một hồi có âm thanh vang lên, tráng hán liền ôm một thanh cự kiếm quấn đầy vải đi ra. “Tiểu cô nương, ngươi thử giơ thanh kiếm này được không?” tráng hán tháo vải ra, lóe lên thân kiếm ngân quang vĩ đại.
Khanh Nguyệt cẩn thận đặt Hoa Miên Thần lên bàn, sau đó hai tay nắm chuôi kiếm, thoáng hít một hơi, liền giơ trọng kiếm lên. Đem trọng kiếm nâng lên khỏi bàn, Khanh Nguyệt hướng ra phía ngoài chém vài động tác, sau đó gật đầu, thanh kiếm nàng rất xứng tay.
“Hắc, tiểu cô nương sức của ngươi thật lớn a.” ngoài miệng tráng hán khen tặng Khanh Nguyệt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần trên bàn, đông đập đập tây gõ gõ, tay nắm mảnh vải đen đùa với nàng.
“Lão bản, thanh trọng kiếm này của ngươi bán như thế nào?” so với trường kiếm của Khanh Khôn kia, Khanh Nguyệt vẫn thích thanh trọng kiếm này hơn.
Nói đến chuyện tiền nong, tráng hán cũng không đùa với Hoa Miên Thần nữa, hắn thu hồi bộ dạng cợt nhả, sau đó nghiêm túc nhìn Khanh Nguyệt, hắng giọng một cái bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu thanh trọng kiếm này.
“Tiểu cô nương a, thanh trọng kiếm này không có rẻ đâu a, lúc chế tạo nó, đã phải dung hợp 3 viên ma hạch 6 giai, một viên là thuộc tính phong, trợ giúp tốc độ vung kiếm của ngươi nhanh hơn, một viên là thuộc tính kim, khiến cho thân kiếm rắn chắc gấp 10 lần, viên cuối cùng là thuộc tính lôi, nó có thể giúp ngươi tăng đấu khí công kích lên 8 lần. Hơn nữa thanh trọng kiếm này là tâm nguyện suốt đời của cha ta, tiểu cô nương ngươi không biết a, cha ta chính là chế tạo sự cao cấp a! trước đây vì rèn cái chuôi này…”
“Ngươi cứ nói luôn đi, bán bao nhiêu tiền a?” Khanh Nguyệt thấy tráng hán nói chuyện dài dòng, vội vàng lên tiếng cắt ngang.
“Ah…. tiểu cô nương, ta thấy ngươi và ta cũng coi như có duyên, thanh trọng kiếm này lấy ngươi 800 đồng vàng a.”
800 đồng vàng! nàng bán ma hạch chỉ dành được 700 đồng vàng, vừa rồi đi đường đều mua quà vặt cho Tiểu Miên Miên còn bị Khanh Tiếu tham ô chỉ dư lại 50 đồng bạc, hiện tại cũng chỉ còn lại mười mấy đồng, nói chung nàng vẫn không đủ 800 đồng vàng.
“Lão bản, bớt thêm chút nữa a?! ta chỉ có 700 đồng vàng ngươi bán không?” Khanh Nguyệt thực sự không muốn bỏ qua thanh trọng kiếm này, vào đường cùng chỉ có thể trả giá với lão bản.
“A — 700 đồng vàng, không được a tiểu cô nương, 700 đồng vàng ta bán cũng không có lời được, hơn nữa đây chính là tâm huyết suốt đời của cha ta, ta thực sự không muốn vì giá cả làm hỏng nó a…”
Xớ, 700 giá còn quá đã rồi còn gì, nói thẳng là ngươi ngại ít a, Hoa Miên Thần lườm một cái, sau đó nhìn Khanh Nguyệt “ngao ngao” vài tiếng.
Khanh Nguyệt nghe Hoa Miên Thần kêu to, trước tiên bỏ trọng kiếm xuống bàn, cẩn thận ôm lấy nàng, thấp giọng hỏi: “Tiểu Miên Miên sao vậy? ngươi cũng thấy kiếm này quá mắc? nếu vậy… chúng ta khỏi mua đi? giữ lại đồng vàng mua đồ ăn cho ngươi a?”
Ngươi có phải đồ ngốc hay không?! vũ khí quan trọng hay đồ ăn của ta quan trọng a?!