Chương 110
Hoa Miên Thần lao vội hai má của mình, lấy trong không gian ra một lượng lớn thuốc trị thương, trong đó có nhiều loại thượng hạng lấy từ Đổng gia. Đổng Hãn Văn cũng không ngờ được, chính mình cực khổ tích trữ nửa đời người lại bị dùng như vậy, toàn bộ đều là đồ quý dùng cho lúc tính mạng nguy khốn, nhưng lại bị Hoa Miên Thần lấy đổ lên vết thương của Khanh Nguyệt.
Hoa Miên Thần rắc thuốc lên hai vai cùng hai chân của Khanh Nguyệt những nơi bị thương nặng, rồi băng lại. Khi thấy vết thương đã được cầm máu, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, lại lấy thêm thần thảo từng hái trong bí cảnh được Đồng Thư công nhận qua là chữa thương cực tốt, giã nát một phần đắp lên cho Khanh Nguyệt, còn lại một ít để cho Khanh Nguyệt nhai.
Ban đầu mọi thứ đều thuận lợi, nhưng khi để cho Khanh Nguyệt nhai thuốc, thì lại xảy ra chút vấn đề.
“Há miệng ra!”
Hoa Miên Thần cầm thảo dược được giã nát để bên môi Khanh Nguyệt, ác thanh ác khí ép nuốt. Khanh Nguyệt chỉ đưa mắt nhìn Hoa Miên Thần, đối với lời Hoa Miên Thần nói tựa như không nghe thấy.
“Nếu ngươi không há miệng thì ta đi!”
Vừa dứt lời, Khanh Nguyệt mím chặt môi đột nhiên mở ra. Chờ Hoa Miên Thần chơ thảo dược vào miệng Khanh Nguyệt, biểu tình Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần có chút ủy khuất.
“Đắng quá….. Miên Miên thật hung dữ…..” nói xong, lén liếm đầu ngón tay dính thuốc của Hoa Miên Thần, nén xuống cái đắng trong miệng.
“Đáng đời ngươi!” Hoa Miên Thần rút tay lại, bỏ đi chút tê dại trên đầu ngón tay, giữ cằm Khanh Nguyệt, khép miệng nàng nạng, liếc mắt mắng: “gọi sai rồi!”
“Không sai….” Khanh Nguyệt nuốt thảo dược xuống, si ngốc nhìn Hoa Miên Thần phản bác.
“Ta nói sai thì là sai!” Hoa Miên Thần nóng nảy đấm xuống đất, “ngươi nói thêm câu nữa thì ta đi ngay!”
Hành động của Hoa Miên Thần thực sự khiến Khanh Nguyệt im miệng, Khanh Nguyệt chờ tâm tình Hoa Miên Thần hòa hoãn lại, mới lén nhìn Hoa Miên Thần, cẩn thận nhích người qua.
“Làm gì vậy? sắp tàn phế rồi còn muốn di chuyển?” Hoa Miên Thần nhìn cổ Khanh Nguyệt đầy vết cắn lớn nhỏ, trong lòng lại tức giận.
Khanh Nguyệt mím môi, lắc đầu không dám nói gì, chỉ tiếc tục nhích nhích, cố gắng đến gần tay đang đấm xuống đất của mình.
Hoa Miên Thần thấy vậy, thả cái lọ trong tay ra, trừng mắt nhìn Khanh Nguyệt cười nhạt, “ah, đúng là biết nghe lời a? lúc ta kêu ngươi cút sao ngươi không cút?”
Khanh Nguyệt ngập ngừng nhìn Hoa Miên Thần, không dám nói gì.
“Nói! giờ còn vờ vịt gì với ta nữa? ta kêu ngươi nói?”
Thấy bộ dạng hèn mọn thê thảm của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần muốn đánh người. Nhưng mà hiện tại tay Hoa Miên Thần đang bị Khanh Nguyệt nắm lại.
“Đừng đấm, ta….. không nỡ….”
“Ngươi!”
Hoa Miên Thần kéo cánh tay bị Khanh Nguyệt giữ lại, muốn rút tay lại, nhưng không ngờ Khanh Nguyệt nắm chặt tay Hoa Miên Thần động không được.
“Ah……”
Nghe tiếng Khanh Nguyệt rên, Hoa Miên Thần sợ liền dừng lại.
“Ngươi làm gì vậy? mau buông tay ra!”
Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần nhếch mép một cái, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nắm tay Hoa Miên Thần vòng qua hướng khác, lật bàn tay Hoa Miên Thần lại, ngón cái vuốt lên phần da đỏ vừa đấm trên đất, nhỏ giọng nói: “ta muốn xem tay ngươi có bị thương không…..”
“Ngươi….” viền mắt Hoa Miên Thần lại đỏ lên, nàng nhìn Khanh Nguyệt lúc cúi đầu xuống tóc dài xuôi cuống bên gáy, trên gáy lộ ra vết thương đầy máu, trong lòng run lên, “ngươi…. ngươi đừng di chuyển!” Hoa Miên Thần vội cầm lọ thuốc lên, vì một tay đang bị Khanh Nguyệt giữ lại không buông, đành phải tốn sức dùng tay còn lại đẩy ngón cái mở nắp lọ rồi rắc thuốc lên gáy cho Khanh Nguyệt.
“Miên Miên…..” Lúc Hoa Miên Thần rắc thuốc cho Khanh Nguyệt phần lớn đều đổ lên vai nàng, Khanh Nguyệt nhịn không được, tay bị thương còn lại vòng đến ôm eo Hoa Miên Thần, “Miên Miên, xin lỗi…….”
Thấy bột trắng phủ lên vết máu đỏ, Hoa Miên Thần trừng mắt nhìn, cố gắng nhịn hàng nước mắt sắp tràn ra của mình. “đã nói rồi! ngươi gọi sai tên ta!” nói xong, muốn gỡ tay Khanh Nguyệt ra khỏi eo của mình.
“Ah…..”
Khanh Nguyệt rên lần nữa, khiến Hoa Miên Thần phải dừng lại.
Ngươi a, không phải đang cố ý đó chứ? lúc nãy ta rắc thuốc sao không thấy ngươi kêu đau.
Khanh Nguyệt ôm người trong ngực, thỏa mãn nhắm mắt lại nói tiếp, “Miên Miên, ma pháp hỏa hệ và băng hệ của ngươi càng lúc càng lợi hại….”
“Ah, biết ma pháp thì sao? lão nương là ma thú biến dị, ma thú biến dị siêu cao giai! biết chút ma pháp thì sao chứ?” Hoa Miên Thần hít mũi một cái nói dối.
“Ma pháp không gian của người thì sao? ta thấy số thuốc này của ngươi đột nhiên xuất hiện a.”
“….. ta chính là ma thú biến dị tam hệ vô cùng cao cấp.”
“…. vậy sao ngươi lại mặc y phục trước kia khi ta đến trại huấn luyện còn có cả đồ dùng hàng ngày? cái áo rộng này là ta tự mua vải cắt may. Đó là lần đầu ta tự may đồ, đường không thẳng, xử lý xấu, hơn nữa vì khi đó luyện tay ta nên ta thêu một góc của áo dưới, nên có một chữ Nguyệt nhỏ ở dưới, nhưng kỹ thuật không tốt nên bị nhăn thành một cục. Miên Miên….. hiện tại chúng ta có nên xem chứ Nguyệt xấu xí kia không a?”
Cái định mệnh, lúc đó ta cũng thấy cái cục thêu nhăn nhó trên vải, tưởng là y phục bị thủng lỗ nên thêu chỉ che lại.
“Miên Miên, bọ y phục này, đã theo ta ba năm rồi…. bây giờ có thể thấy nó ở trên người ngươi, ta rất vui…..”
Khanh Nguyệt nhờ chiếc áo này cảm nhận được làn da ấm áp của Hoa Miên Thần.
“Ta….” Hoa Miên Thần mở miệng, cuối cùng kiên trì nói: “đã nói rồi! ta không phải Miên Miên! mấy thứ y phục này của ta là do Bánh Bao thịt cho……”
“Bánh bao không phải Miên Miên…..” Khanh Nguyệt trấn an Hoa Miên Thần đang bắt đầu nóng nảy vỗ vỗ lưng nàng, “từ lần đầu nhìn thấy nó ta đã biết, ngược lại Miên Miên ngươi từ đầu đã cho ta cảm giác vô cùng quen thuộc.”
“…” Hoa Miên Thần nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, mặc kệ vết thương của Khanh Nguyệt, từng chút dùng lực đẩy Khanh Nguyệt ra.
“Miên Miên…..”
Khanh Nguyệt nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần hất tay mình ra, ánh mắt đầy thất lạc.
“Không được gọi ta là Miên Miên!” Hoa Miên Thần nhìn biểu tình Khanh Nguyệt liền khôi phục thái độ thờ ơ trước đó, “nói lần cuối, từ lúc ngươi đem ta đưa đi, ta đã không còn là triệu hoán thú của ngươi!”
“Đừng mà!” Khanh Nguyệt cố chấp, gian nan giơ tay lên níu vật áo Hoa Miên Thần lại, “ngươi chính là Miên Miên, ta…..”
“Câm miệng!” Hoa Miên Thần tránh tay Khanh Nguyệt, nhìn thoáng qua Khanh Nguyệt vì hành động của mình vai lại chảy máu. Nàng nắm chặt tay, nhìn vào hai mắt Khanh Nguyệt, từng chữ nói rằng: “nói lần cuối cùng, ta không là gì của ngươi cả!”
“Miên……”
Không chờ Khanh Nguyệt nói thêm, Hoa Miên Thần nhịn không được cắt lời.
“Hoa Miên Thần ta cho đến giờ cũng không phải là người mà ngươi muốn bỏ thì bỏ, là tiện thú thấy ngươi thì chạy về bên cạnh ngươi!” Hoa Miên Thần nói xong, thấy Khanh Nguyệt muốn nói lại thôi nhíu mày, cười lạnh nói tiếp: “hay là, ngươi có thể như trước kia ép ta thu hồi vào không gian triệu hoán thú.”
“Vậy thì, Miên Miên ngươi sẽ không vui……” Khanh Nguyệt lắc đầu, nhìn Hoa Miên Thần lạnh lùng trừng mắt, cổ họng có chút ghẹn.
“Ta không vui?” Hoa Miên Thần như nghe thấy chuyện cười, nụ cười trên mặt căng ra, trong mắt châm chọc rõ ràng hơn, “ngươi lo làm gì? là ai ép ta ở trong phòng ngủ không được chạy lung tung? là ai không để ý đến mong muốn của ta đem ta vứt ở Thanh Nam Lâm?” là ai? ghét bỏ ta chê ta không đủ mạnh, không giống triệu hoán thú không cho ta đến gần ngươi?
Nói đến đây tâm tình Hoa Miên Thần lại càng kích động hơn, “không nói thì ta cũng quên, Khanh Nguyệt ngươi bỏ lại hai lần a? sớm biết có lần thứ hai thì lúc ở Thanh Nam Lâm ta không nên quay về để bị coi thường!” nói xong lời cuối, Hoa Miên Thần dường như đang hét lên.
Khi Hoa Miên Thần gào xong câu cuối nước mắt cũng chảy xuống, Khanh Nguyệt mặc kệ thương tích trên người mình, giang hai tay ôm Hoa Miên Thần.
“Buông ra! ta kêu ngươi buông ra!” Hoa Miên Thần dùng sức giãy dụa, nhưng không ngờ Khanh Nguyệt lại không buông. Hoa Miên Thần nhìn áo trắng của mình bị máu thấm đỏ nên mới dừng lại, nằm trên vai Khanh Nguyệt nhỏ giọng khóc lên, “vì sao? nếu ngươi đã chọn bỏ lại ta, thì hiện tại cần gì quấn lấy ta? buông tha cho ta được không?”
“Xin lỗi….. xin lỗi…….” Khanh Nguyệt dùng sức ôm Hoa Miên Thần, nước mắt theo má chảy dài, đọng lại trên vai Hoa Miên Thần, ướt một mảng xiêm y. “Ta không thể buông ngươi được…… ta thực sự không thể bỏ ngươi lại được….. lần đó mang ngươi đến Thanh Nam Lâm, ta chỉ mong ngươi tránh được cuộc huấn luyện triệu hoán thú, cho dù ta có bị đuổi khỏi trại huấn luyện, ta cũng sẽ tìm ngươi về! còn lần đó đem ngươi đi tặng….. vì lo sợ ngươi còn ở lại trại huấn luyện thì sẽ bị thương, còn về mặt khác, ta không thể khống chế được chính mình…..”
Ngươi không thể khống chế được chính ngươi? cái này liên quan gì đến việc ngươi đem ta đi tặng chứ? Hoa Miên Thần đang khóc thì nghe câu này của Khanh Nguyệt sửng sốt khó hiểu.
Còn Khanh Nguyệt, tiếp tục dùng sức ôm Hoa Miên Thần, chóp mũi cọ cổ Hoa Miên Thần.
“Miên Miên, ngươi biết không? ta thích ngươi, từ lúc ngươi chỉ là cục bông nhỏ, đã thích ngươi……”
Hoa Miên Thần cảm nhận được Khanh Nguyệt ôm mình tay run rẩy, không biết vì nhịn vết thương đau, hay là vì điều gì khác, nhưng lúc này nàng cũng không thể lo đến mấy việc này.
“Ngươi nói cái gì? thích ta? Khanh Nguyệt, ngươi cho rằng ta là triệu hoán thú thì cái gì cũng không hiểu sao? dễ lừa sao?” Khanh Nguyệt sao lại thích mình được? nếu thích mình thì sao còn cam lòng đem mình tặng cho người khác? vì sao còn câu dẫn nam chính?
“Không có lừa ngươi đâu….” Khanh Nguyệt nhắm mắt lại, rúc vào gáy của Hoa Miên Thần, môi nhịn không được chạm vào làn da bóng loáng của nàng, “từ lúc ngươi chỉ là cục bông nhỏ, ta đã thích ngươi, hơn nữa ta còn có dục vọng khi ngươi đang là thú hình…..”
Lúc Khanh Nguyệt nói chuyện, môi lại ma sát cổ Hoa Miên Thần khiến nàng khó chịu rụt lại một cái, nhưng lời Khanh Nguyệt nói ra khiến nàng quên tránh né.
“Gạt….. gạt người…..”
Khanh Nguyệt cảm nhận được người trong lòng nghe thấy mình nói mà cứng đờ, khóe mắt lại trào nhiều nước mắt hơn, “thực sự, rất đáng sợ a? khi đó ngươi chỉ là cục bông nhỏ Miên Miên, ta không những có dục vọng với ngươi, mà còn thực sự….. hôn ngươi!”