Chương: 111
Hôn… hôn mình sao?
Hoa Miên Thần cảm giác thực sự bối rối, Khanh Nguyệt hôn mình khi nào? không lẽ là lần đó mình và Khanh Nguyệt vô tình chạm nhau sao? Hoa Miên Thần muốn tìm ấn tượng từng hôn môi với Khanh Nguyệt.
“Không phải là lần đó Miên Miên vô tình chạm vào môi ta, đó không phải là hôn…” dường như biết suy nghĩ trong lòng Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt nói tiếp, “nhưng mà cũng nhờ lần đó, ta biết được ta có cảm giác với Miên Miên! đơn giản chạm vào như vậy, căn bản không đủ thỏa mãn ta, cho nên trong một đêm nọ, nhân lúc ngươi ngủ say….”
“Câm miệng! không được nói nữa!” Hoa Miên Thần xấu hổ đỏ mặt, nha đầu chết tiệt này, sao lại bắt đầu từ khi đó đã hư hỏng rồi! thảo nào trước kia có một khoảng thời gian nàng cứ bắt mình hôn nàng, khi đó mình cứ tưởng là nha đầu kia chỉ muốn hưởng thụ sự thân thiết giữa chủ nhân và triệu hoán thú thôi chứ.
Tay Khanh Nguyệt ôm hông Hoa Miên Thần từ từ dịch lên, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy hai má Hoa Miên Thần, dùng trán mình kề vào trán Hoa Miên Thần, “Miên Miên, tối đó ngươi còn cắn đầu lưỡi ta bị thương, mặc dù hiện tại vết thương đã lành, nhưng mà nó vĩnh viễn vẫn ở trong lòng ta, là ấn ký ngươi để lại cho ta….”
“Ta kêu ngươi đừng nói nữa mà!” khoảng cách gần như vậy, mỗi câu nói của Khanh Nguyệt, hô hấp đều tỏa trên môi mình, tê tê ngứa ngứa, khiến Hoa Miên Thần không dám nhìn thẳng Khanh Nguyệt.
“Miên Miên chắc nghĩ ra rất biến thái đúng không? ta cũng cảm thấy như vậy!” Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần không thèm nhìn mình, trong lòng co thắt đau đớn, nhưng giọng nói đã sớm nghẹn ngào, “từ sau đêm đó, trong lòng ta vô cùng sợ hãi. Thân là một triệu hoán sư, mà lại có tình cảm với triệu hoán thú của mình, còn có dục vọng, nói ra cho dù là ai cũng đều sẽ nghĩ ta điên rồi? sau đó, ta cố ý giữ khoảng cách với ngươi, không cho phép ngươi quá thân mật với ta, vì ta sợ nhịn không được sự hấp dẫn của Miên Miên ngươi, sẽ làm chuyện không thể tha thứ với ngươi…..”
“Ta như vậy, rất là ác đúng không?” ngón cái Khanh Nguyệt nhẹ nhàng lau sạch khóe mắt đỏ bừng của Hoa Miên Thần, nhỏ giọng nói: “cho nên ta bắt đầu sợ hãi khủng hoảng, hơn nữa Miên Miên từ trại huấn luyện đi ra ngoài lần nữa bị thương, cho nên ta vội vàng muốn đưa ngươi cách xa ta ra. Vì trước đây Miên Miên trước đây giấu thực lực với ta, cho nên mỗi lần ngươi bị thương, cũng khiến ra sợ hãi, mà ta càng sợ hơn chính là không thể khống chế được mình, tạo thành thương tổn không thể xóa nhòa với ngươi….ngươi còn nhỏ như vậy…..”
“Cho nên, bây giờ chờ ta hóa hình người rồi, ngươi liền đi tìm ta về?” Hoa Miên Thần rốt cuộc nhìn thẳng vào mắt Khanh Nguyệt.
“Không phải, không phải là chờ ngươi hóa hình người hiện tại, ta chỉ muốn tìm ngươi về. Sau khi ta đưa ngươi đi, thì ta liền hối hận.” Hoa Miên Thần có thể nhìn thẳng vào mắt mình, Khanh Nguyệt rất vui vẻ, nhịn không được hành động thêm to gan hơn, dùng chóp mũi của mình cọ chóp mũi của Hoa Miên Thành, “ta luôn hối hận, sao ta lại nghĩ rằng mình sẽ làm chuyện không bằng cầm thú với ngươi được? bởi vì ta thích ngươi, ta yêu ngươi, không nỡ tổn thương ngươi, cho nên dù ta có dục vọng với ngươi, ta cũng nên liều mạng chịu đừng, dù không nhịn được, từ vẫn có thể tự mình giữ được tỉnh táo, cam đoan chính mình không chạm vào ngươi.” nói xong những điều này, Khanh Nguyệt hít một hơi sâu, mỉm cười nhìn Hoa Miên Thần, nghiêm túc nói: “ngươi xem, hiện tại ta nhịn được rồi.”
“…” Hoa Miên Thần kinh ngạc nhìn Khanh Nguyệt một chút không nói gì. Thực sự quá buồn cười, cũng may là không phải mình yêu đơn phương, Khanh Nguyệt cũng có tình cảm với mình, nhưng vì chủng loại là thú và người nên đã chia lìa mình và Khanh Nguyệt sao?
Hoa Miên Thần trầm mặc khiến Khanh Nguyệt lo lắng: “Miên Miên, đúng là ngươi cảm thấy ta ác tâm biến thái đúng không? ta cũng cảm thấy ta như vậy, hiện tại ta không dám nghĩ đến sẽ cùng Miên Miên ngươi như trước kia nữa, chỉ thuộc về một mình ta, cũng không muốn để Miên Miên ngươi làm triệu hoán thú của ta, ta…. ta chỉ muốn bảo vệ ngươi thật tốt, chỉ cần được thấy ngươi là thỏa mãn rồi. Miên Miên, cho ta theo cạnh ngươi được không?”
Ánh mắt Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần, đầy sự khẩn cầu.
“Nếu như, ta không đồng ý cho ngươi ở cạnh thì sao?”
“Vậy ra sẽ theo ngươi, đứng thật xa không quấy rầy đến ngươi.”
“Nhưng ngươi đã quấy rầy đến ta rồi!”
“…. vậy ta sẽ cách xa thêm một chút, để ngươi không chú ý tới ta?”
Hoa Miên Thần cười lắc đầu, hai tay cầm lấy hai tay Khanh Nguyệt đang ôm má mình, sau đó trượt xuống cổ tay nàng, từng chút từng chút kéo tay Khanh Nguyệt trên mặt mình xuống, “không cần đâu, Khanh Nguyệt, nói cho cùng là ngươi bỏ ta, mặc kệ bây giờ ngươi hối hận thế nào, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”
“Miên Miên có phải vì ta yêu ngươi, nên có suy nghĩ xấu với ngươi, ngươi cảm thấy ta rất ác đúng không?” lúc này Khanh Nguyệt không phản kháng, tùy ý để Hoa Miên Thần gạt hai tay mình xuống.
“Không phải.” dù sao khi đó mình cũng yêu Khanh Nguyệt, khi nhìn thấy cơ thể Khanh Nguyệt, cũng có chút nhớ nhớ. Yêu, loại chuyện này vốn không thể khống chế. Hiện tại mình vẫn không quên được việc Khanh Nguyệt bỏ rơi mình, nàng tự tay đem mình nhét vào ngực người khác, đó là điều nàng không muốn nhớ lại nhất, dù thế nào cũng không thể quên được, “năm đó ngươi khiến ta tổn thương rất sâu, sau đến nỗi ta không muốn tha thứ cho ngươi, thậm chí không muốn gặp lại ngươi.”
“Nhưng Miên Miên ngươi, sau khi thoát khỏi vây khốn đã chạy đến cứu ta.” nghe thấy Hoa Miên Thần nói không tha thứ cho mình, trong lòng Khanh Nguyệt lại thêm đau đớn, nhưng chút đau đó không đủ để nàng từ bỏ Miên Miên.
“Dù sao ngươi vì ta mới bị thương, ta…..”
“Nhưng mà ngươi đang cứu ta người ngươi ghét nhất, không phải sao?” Khanh Nguyệt nhìn vào mắt Hoa Miên Thần, từng chút từng chút động quang mang, “ta không yêu cần Miên Miên tha thứ cho ta, ta chỉ cầu xin ngươi có thể như bây giờ, cho ta được gần ngươi, chiếu cố ngươi, bảo vệ ngươi, đền bù sai lầm năm đó của ta, được không? nếu ngươi đồng ý, thậm chí có thể đối xử với ta như là hạ nhân của ngươi, hoặc là coi ta như triệu hoán thú đê tiện nhất của ngươi, được không? cầu xin ngươi…..”
“Khanh Nguyệt! ngươi điên rồi!” Hoa Miên Thần không thể tin được lời mình nghe thấy lúc này, xú nha đầu Khanh Nguyệt này, sau này sẽ trở thành nữ chiến thần a, sao có thể làm chuyện ti tiện như vậy được!
“Ta điên rồi, từ lúc thích ngươi, thì đã điên rồi không phải sao?”
Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần cố gắng mỉm cười thật lớn, mặc dù dưới cái nhìn của Hoa Miên Thần thì nụ cười này thực sự quá ngu.
“Miên Miên, cho ta một cơ hội đi, được không?”
Khanh Nguyệt cười cầu khẩn, môi nàng dính máu nhếch lên, dọi vào mắt Hoa Miên Thần cảm thấy cay rát.
“Miên Miên, Miên Miên, cầu xin ngươi, để ta được bên cạnh ngươi…..” Khanh Nguyệt giùng giằng, chậm rãi cúi người với Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần sợ hãi vội ngăn Khanh Nguyệt lại, lớn tiếng mắng: “Khanh Nguyệt, ngươi phát điên gì vậy?”
“Ta đang…. biểu thị…. thần phục…. với Miên Miên ngươi.” vì động tác này của mình, vết thương trên vai lại nứt ra, Khanh Nguyệt chịu đau, nhìn Hoa Miên Thần ngập ngừng nói.
“Đủ rồi, ngươi câm miệng!” hai ống tay áo của Hoa Miên Thần dính đầy máu của Khanh Nguyệt, nàng đỡ Khanh Nguyệt ngồi dậy, định rắc thuốc cho Khanh Nguyệt.
“Miên Miên, ngươi…. đồng ý nha?”
“Miên cái gì chứ! muốn thần phục ta, sao dám gọi tên của ta như vậy!” Hoa Miên Thần cầm lấy lọ thuốc, tức giận trừng Khanh Nguyệt.
“Chủ nhân….”
Máu loang lổ trên mặt, y phục cũng xộc xệch, toàn thân vô lực dựa vài vách đá, khóe miệng cười kiên trì mỉm cười, hai mắt mang theo nước mắt, Khanh Nguyệt ngoan ngoan cố chấp nhìn mình, bộ dạng này không hiểu sao lại khiến đáy lòng Hoa Miên Thần xúc động trở lại.
“Gọi lại coi…..”
“Chủ nhân….”
Hoa Miên Thần đột nhiên nhổm nửa người lên, đến gần Khanh Nguyệt, nắm cằm của nàng, nói ra từng chữ: “tốt lắm, ta cho ngươi một cơ hội. Khanh Nguyệt, nhớ rõ lời hôm nay ngươi nói, nếu còn phản bội ta lần nữa….”
“Sẽ không! tuyệt đối không! chủ nhân!” Khanh Nguyệt lần nữa rơi nước mắt, nhưng trên mặt lại mừng rỡ không thể kiềm chế được.
“Tốt….” Hoa Miên Thần chậm rãi đến gần Khanh Nguyệt, từng chút từng chút liếm nước mắt rơi xuống của Khanh Nguyệt, sau đó môi lướt đến gò má Khanh Nguyệt, chậm rãi dời đến khóe môi nàng, nhẹ nhàng chạm mộ cái. Nhận thấy hai tay Khanh Nguyệt di chuyển, Hoa Miên Thần lạnh lùng quát: “đừng nhúc nhích!”
Khanh Nguyệt chỉ có thể dựa vào vách đá, ngước cổ, liều mạng nhịn xuống ham muốn ôm Hoa Miên Thần áp dưới người, tùy ý để Hoa Miên Thần từng chút cắn môi mình, sau đó lại nhẹ nhàng cọ xát môi mình.
Trong lúc Khanh Nguyệt định hé miệng, để Hoa Miên Thần vào sâu hơn, Hoa Miên Thần lại dời môi mình đi.
“Nếu bây giờ ngươi đã là nô lệ của ta, triệu hoán thú của ta, vậy thì ta sẽ để lại ấn ký của ta trên mình ngươi.”
Vậy là xong rồi?
Khanh Nguyệt cảm giác mình vẫn chưa đủ thỏa mãn, nàng lén nhìn đôi môi hiện lên thủy quang của Hoa Miên Thần, nhỏ giọng nói: “chủ nhân, trên người ta có vài chỗ có mùi của ma thú….”
Hoa Miên Thần liền nhớ đến lúc vừa vào cái động này, cảnh Đại Thúy đang nằm trên người Khanh Nguyệt, ánh mắt tối sầm.’
“Chỗ nào?”
“Cổ…. còn có vai….”
Vai? cổ bị cắn thảm không nỡ nhìn Hoa Miên Thần đã nhìn thấy, nhưng không ngờ vai cũng có? nhưng mà y phục Khanh Nguyệt còn bị kéo xộc xệch như vậy, cơ bản vẫn cố giữ nghiêm túc, so với mình hiện tại thì….
Thấy được trong mắt Hoa Miên Thần hoài nghi, Khanh Nguyệt vội vàng giải thích: “không phải đâu, ma thú cắn gặm trên miệng vết thương của ta, hút chút máu sau đó thì gặm cổ…..”
“Để ta xem!” Hoa Miên Thần đen mặt, lấy chủy thủ, cắt đi hai ống tay áo của Khanh Nguyệt.
Khi vết thương hung tợn rỉ máu lộ ra trước mặt Hoa Miên Thần, nàng mím chật môi, tay cầm lọ thuốc chút run run.
Khanh Nguyệt lặng lẽ sờ mu bàn tay Hoa Miên Thần, trấn an nhỏ giọng nói: “không sao, ta không đau, chỉ mùi thối của ma thú quá khó chịu.”
Hoa Miên Thần tức giận trừng Khanh Nguyệt, “mấy vết thương này đều đã dính nước miếng ma thú, ngươi tình chờ ta rửa dùm à? ngươi nằm mơ đi! đàu óc nghĩ cái gì vậy không biết! yên tâm đi, chờ ta rắc thuốc bột lên, vết thương của ngươi sẽ chỉ có mùi thuốc đông y thôi!”
Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần cẩn thận rắc thuốc rồi dùng băng vải quấn lại, trong lòng mất mát từng chút tiêu tán. Như vậy cũng tốt, Khanh Nguyệt ngươi đừng quá tham!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
_(:з” ∠)_ ừm, kết quả như vậy, vẫn không hài lòng?
Miên Miên thuộc tính S và Khanh Nguyệt thuộc tính M được công khai…..
Mặt khác, Miên Miên có thêm một nô lệ, một thú cưng ma thú, 5 tiểu đệ, tôi cảm thấy sắp tới Miên Miên có thể thu phục cả đại lục người lẫn thú _(:з” ∠)_
Miên Miên: ngươi rớt liêm sỉ.
Khanh Nguyệt: Liêm sỉ là cái gì? nếu biết ngăn cản ta và Miên Miên bên nhau, ta đây cũng không cần.
Miên Miên: ta quên mất, ngươi không có rớt liêm sỉ, mà trước giờ không hề có mới đúng!