Chương 112
Sau khi Hoa Miên Thần rắc thuốc băng bó cho Khanh Nguyệt xong thì mới nói: “được rồi, ngươi đừng nhúc nhích nữa, vết thương bị rách ra ta sẽ mặc kệ ngươi luôn.”
Khanh Nguyệt gồng mình, nghiêm túc gật đầu. Cái cổ quấn băng quá dày, nàng có muốn di chuyển cũng không tiện.
Hoa Miên Thần hài lòng với biểu hiện lúc này của Khanh Nguyệt, có lòng tốt hỏi một câu: “trên người còn chỗ nào khó chịu không?”
Khanh Nguyệt nhìn chằm chằm môi Hoa Miên Thần đầy đặn, không tự chủ nói: “miệng ta còn khó chịu, toàn mà mùi thúi của con ma thú kia….”
Hoa Miên Thần thiêu mi lạnh lùng nói: “nó hôn ngươi?”
Thấy biểu tình Hoa Miên Thần cười như không cười, trong lòng Khanh Nguyệt biết nàng không vui, âm thanh chột dạ, ngập ngừng nói: “không có…. không có….”
“Vậy sao miệng ngươi lại có mùi của ma thú khác?” thấy bộ dạng Khanh Nguyệt kinh sợ, Hoa Miên Thần liền hiểu rõ gật đầu, “nếu ngươi nói ra lý do ta thấy đúng, thì ta không ngại dùng mùi vị của mình để tẩy ~”
“Thật không?” Khanh Nguyệt nghe Hoa Miên Thần nói xong hai mắt sáng lên, “trong lúc ta phản kháng con ma thú kia, có cắn nó một cái, nên bây giờ trong miệng toàn mùi thúi của ma thú.”
“…” sao nghe xong lý do này của Khanh Nguyệt, mình lại không muốn giúp nàng khủ mùi nữa! miệng đầy mùi thúi….. đang trong lúc Hoa Miên Thần do dự, khóe mắt nhìn thoáng qua Khanh Nguyệt đang mong chờ, đành phải hơi hé miệng chậm rãi đến gần Khanh Nguyệt.
Xú nha đầu này gạt người, miệng nàng làm gì có mùi thúi!
Trong lúc hai môi kề sát, Khanh Nguyệt còn thò đầu lưỡi ra cố gắng chui vào miêng Hoa Miên Thần, ngoài động đột nhiên có tiếng nữ nhân truyền đến.
“Miên Thần, các ngươi xong chưa? cần phải về a?! ta thấy lo lắng cho tiểu bánh….”
Tiểu Ly kéo Đại Thúy đi, đuổi nàng về Cự Ma Chi Sâm, sau đó đứng ở ngã ba nhàm chán chờ Hoa Miên Thần. Tưởng Hoa Miên Thần giúp Khanh Nguyệt xử ký vết thương xong nhanh, nhưng chờ mãi không thấy Hoa Miên Thần đi ra, nên đành phải tới cửa động xem sao, kết quả không ngờ….
“Miên Thần, các ngươi đang giao phối à? các ngươi tiếp tục đi, tiếp tục đi, ta về trước trông tiểu bánh bao.”
“Giao phối cái đầu ngươi!” Hoa Miên Thần từ trên người Khanh Nguyệt bò dậy, xấu hổ mắng Tiểu Ly: “ngươi rảnh quá ha! kêu ngươi làm thịt con ma thú đó, ngươi làm xong chưa? ma hạch 11 giai đâu?”
“Cái này….” Tiểu Ly đúng là bị dời sự chú ý đi, nàng nói quanh co, vừa cười vừa nói: “cái này…. ta đã giết chết một con ma thú siêu cao giai rồi, nếu giết thêm con nữa lão bất tửkia sẽ hoài nghi ta, phái thêm nhiều ma thú siêu cao giai nữa sẽ không ổn. Hơn nữa ta cũng giao nhiệm vụ cho Đại Thúy rồi, kêu nàng đi nói với lão bất tử kia, Đại Hùng vì tham ăn nên hốc hết hai nồi đồ ăn trộn kịch độc lớn, bị con người giết chết rồi.”
“Nói chung vẫn là thả co ma thú kia rồi?” Hoa Miên Thần không hài lòng lời giải thích của Tiểu Ly.
“Hết cách rồi Miên Thần, ta cần Đại Thúy đi lừa đám lão bất tử, nói trong tay ta không có chìa khóa mở bí cảnh. Ta cũng không muốn đám lão bất tử kia suốt ngày phái ma thú đến động của ta lục soát, khiến cái động thơm thơ của ta bốc mùi…..” thấy chân mày Hoa Miên Thần vẫn nhíu chặt, Tiểu Ly suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy trong áo ra một viên ma hạch, “à, đây là ma hạch của Đại Hùng, coi như…. coi như là quà hỏi lễ ta cho tiểu bánh bao thịt nha.”
“Ngươi đừng có tưởng bở!” Hoa Miên Thần sắp bị sắc mặt vô lại chọc tức mà cười, “ngươi đưa ma hạch cho, mà ta thì không thể dùng được, cuối cùng không phải đều dùng cho tiểu bánh bao sao? còn lễ hỏi cái gì! ngươi chỉ muốn mượn tay ta để tiểu bánh bao tiến giai hóa hình người thôi a!”
Tiểu Ly tính toán chi li bị Hoa Miên Thần nhìn thấu, bắt đầu xấu hổ nhìn xung quanh.
Hoa Miên Thần cũng không định bỏ qua cho Tiểu Ly đơn giản như vậy, nàng không khách khí nói với Tiểu Ly: “đưa cho ta!”
“Hoa Miên Thần, ngươi đồng ý đem ma hạch cho tiểu bánh bao rồi hả?” Tiểu Ly ba chân bốn cẳng vui vẻ để ma hạch vào tay Hoa Miên Thần.
“Ngươi nằm mơ đi!” Hoa Miên Thần nhanh chóng thu tay, đem ma hạch cất trong quần áo, chuyển vào không gian. “ta thu ma hạch này trước, phòng người lén ta không để ý, đưa ma hạch cho tiểu bánh bao hấp thu, sau đó lừa nó chạy! còn lễ hỏi, ngươi tưởng một viên ma hạch 11 giai là đủ rồi hả?” tên ma thú này đúng là không hổ đã sống cùng con người, đến cả lễ hỏi cũng biết, nhưng mà sao lại không biết cha mẹ vợ là gì chứ?
“Ma hạch 11 giai a~ ngươi còn khụ khụ, Miên Thần ngươi tưởng đại lục này còn mấy trăm ma thú siêu cao giai à?” Tiểu Ly bị sự vô lại của Hoa Miên Thần làm cho kinh động, “ma hạch trân quý như vậy, Miên Thần quần áo trên người ngươi như vậy không sợ để rớt ma hạch sao!”
“Ta mặc kệ, nói chung chỉ một viên ma hạch 11 giai thì không đủ làm lễ hỏi. Còn ma hạch có bị rớt hay không, ngươi sợ thì cứ theo sau ta chờ nhặt, chỉ cần ngươi nhặt được, ta sẽ không ngăn cản ngươi đem ma hạch cho bánh bao thịt hấp thu.”
“Cái này là Miên Thần ngươi nói đó nha!” trên mặt Tiểu Ly nhịn không được vui sướng, nàng như thấy được bánh bao biến thành tiểu mỹ nhân vẫy tay với mình.
“Được rồi, đừng dài dòng nữa, ngươi để ma thú kia chạy phải phạt, bây giờ ngươi cõng Khanh Nguyệt, chúng ta ma đi về thôi!!”
“Vì sao ta phải cõng nữ nhân này!”
“Ta không muốn nàng cõng ta!”
Hai tiếng kháng nghị cùng vang lên.
“Câm miệng!” Hoa Miên Thần lạnh mặt quát lớn, “ngươi, cõng nàng ngay lập tức cho ta! sau đó đi về!”
Chống lại đôi mắt khí thế của Hoa Miên Thần, một người một thú đành không cam thỏa hiệp. Liếc nhau chê bai, Tiểu Ly mặt không tình nguyện cõng Khanh Nguyệt.
“Ta đi lấy áo choàng của ta, Tiểu Ly ngươi đi trước đi, ta sẽ đuổi theo nhanh thôi.” Hoa Miên Thần nói, liền rời khỏi động.
Tiểu Ly thấy Hoa Miên Thần đi rồi, liền cõng Khanh Nguyệt đi, vừa lầm bầm nói: “thật ác!”
“Thật đáng yêu!” Khanh Nguyệt trên lưng Tiểu Ly túc giận phản bác.
“Ngươi…” Tiểu Ly rất muốn hất nữ nhân trên lưng đi, sau đó dùng dây treo ngược lên đánh, nhưng nghĩ đến mặt mẹ vợ Hoa Miên Thần, thì lại héo xuống, “ngươi thực sự biến thái!”
Khanh Nguyệt không nói, thầm chấp nhận lời Tiểu Ly nói.
“Dám vứt triệu hoán thú của mình, còn mặt dày cướp nàng về, chắc là muốn cùng nàng giao phối sinh con chứ gì!”
Ta không phải ngươi, trong đầu chỉ có giao phối với sinh con! Khanh Nguyệt mặc kệ Tiểu Ly, trong đầu âm thầm phỉ nhổ.
“Ta nói cho ngươi biết, loại người biến thái như ngươi cùng với triệu hoán thú của ngươi khi sinh con, nhất định sẽ đột biến gen! các ngươi vĩnh viễn không có được đời sau ưu tú xinh đẹp, chỉ có thể sinh ra quái vật vừa xấu lại ngu xuẩn!” Tiểu Ly học lại lời Hoa Miên Thần nói, nói cho Khanh Nguyệt nghe.
“Ta cũng không cần sinh con.” Khanh Nguyệt rốt cuộc nhịn không được phản bác, chính mình chỉ muốn sống cùng Miên Miên hết đời, có thêm con thì vướng víu quá! tiểu bánh bao thịt cứ dính lấy Miên Miên hiện tại chính là ví dụ!
“Cái gì! ngươi không cần con à!” Tiểu Ly như nghe thấy chuyện kinh khủng, cả kinh kêu lên, “nếu không giao phối sinh con là mục đích, thì đó là đùa giỡn lưu manh.”
Ma thú này học ngôn ngữ tào lao gì trong nhân loại không biết, Khanh Nguyệt im lặng, quyết định mặc kệ ma thú đầu óc có vấn đề này.
“Đùa giỡn lưu manh cái gì?” Hoa Miên Thần lấy đồ mới trong không gian ra mặc, cuối cùng phủ thêm cái áo choàng dày, rồi đuổi theo một người một thú, nghe được Tiểu Ly lớn tiếng kêu, “đùa giỡn lưu manh!” “ngươi đùa giỡn lưu manh với Khanh Nguyệt?”
Nhìn Hoa Miên Thần khí thế hung hăng, Tiểu Ly nhỏ giọng trả lời: “không phải… không phải, nữ nhân này nói muốn giao phối với ngươi, nhưng không muốn sinh con với ngươi, ta chỉ thấy ủy khuất cho Miên Thần ngươi, không ngờ nàng lại không chịu trách nhiệm!”
“Ngươi câm miệng, không cần ngươi quan tâm! còn nói lung tung, quay về ta sẽ kể cho bánh bao nghe tật xấu của ngươi, để nó chán ghét ngươi!” hai người này đã xảy ra chuyện, sao lại chuyện không đứng đắn như vậy chứ!
Trong giây lát, Tiểu Ly ngậm chặt miệng.
Hoa Miên Thần hừ một tiếng, đi nhanh hơn, lướt qua Tiểu Ly và Khanh Nguyệt, đi về phía trước, Tiểu Ly cõng Khanh Nguyệt, theo sát phía sau.
Chờ Hoa Miên Thần các nàng quay về, cuộc chiến sắp kết thúc. Bầy ma thu vốn đông đảo hiện tại chỉ còn lại vài con đang chống cự, cách ma thú một khoảng xa là cái thôn ở giữa bãi đất trống, có vài người đang vội vàng chạy đi, kiểm tra các thành viên bị thương. Có vài người bị thương đang ngồi im lặng nghỉ ngơi, nhưng lực chú ý vẫn là cuộc chiến còn chưa kết thúc bên kia. Nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ sẽ mặc kệ vết thương xông ra ngoài cứu viện.
“Khanh giáo quan, ngài đã quay về?”
Các nữ triệu hoán sư đang xử lý vết thương, thấy Khanh Nguyệt, không hề trách cứ, mỗi người đều tự hào và vui vẻ.
“Khanh giáo quan, ngươi xem chúng ta thắng rồi! bầy thú này căn bản không làm khó được chúng ta! ít nhiều cũng nhờ ngài bình thường huấn luyện chúng ta nghiêm ngặt, chúng ta….”
Vị triệu hoán sư này còn chưa nói, liền bị bằng hữu bên cạnh cắt ngang.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Khanh giáo quan cũng bị thương rồi!”
Mọi người lúc này mới để ý tới, Khanh giáo quan được Tiểu Ly cõng về, hơn nữa khi Tiểu Ly đến gần, bọn họ mới thấy trên người Khanh Nguyệt quấn băng vải khá dày.
“Khanh giáo quan, sao ngài cũng bị thương vậy?”
“Khanh giáo quan mạnh như vậy, rốt cuộc là ma thú thế nào mới tổn thương nàng được?”
“Không lẽ là…. ma thú thập giai?”
“Là 11 giai, ma thú siêu cao giai.” Hoa Miên Thần đi phía trước giải thích với mọi người.
“11 giai!”
Hoa Miên Thần vừa nói xong, mọi người tại chỗ đều kinh hãi.
Trời ạ! đó là ma thú mạnh nhất vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ rồi. Gặp phải ma thú cao giai thôi các triệu hóa sư và chiến sĩ đã hy sinh không ít, huống chi là ma thú siêu cao giai? chắc là lúc đó sẽ bị diệt hết a!!
“May quá, lần này chúng ta chiến đấu không gặp ma thú siêu cao giai…”
“Các ngươi vẫn dự trữ tác đụng của đồ ăn kịch độc chứ?” Hoa Miên Thần đột nhiên hỏi.
“Ah? có, độc chết nhiều ma thú lắm, giúp mọi người giảm bớt được một chút áp lực.” mặc dù không hiểu vì sao Hoa Miên Thần hỏi cái này, nhưng cũng có người đã trả lời vấn đề của Hoa Miên Thần.
“Các ngươi qua xem thường, đánh giá cao ma thú siêu cao giai rồi!”
Hoa Miên Thần cũng chỉ nghe lời Tiểu ly nói mới biết được, thì ra cũng có ma thú siêu cao giai ngu xuẩn tham ăn chết trong tay con người.