Chương 114
“Lẽ nào, bọn họ…”
Hoa Miên Thần đang định hỏi cho rõ ràng, vài người trong Liệt Phong Đoàn vội vàng chạy đến, trên mặt còn mang theo phẫn nộ rõ ràng.
“Đội trưởng! đám triệu hoán sư chủ thành, bây giờ đến cướp ma hạch với chúng ta! lần này bọn họ không hề chiến đấu….”
“Khốn nạn!” nụ cười trên mặt Dương Hồng Dật liền biến mất, trong mắt nổi lên lửa giận, “uổng công chủ thành đưa những người này đến, thật quá vô sỉ, ma hạc bị bọn họ đào hết rồi sao?”
“Đào rất nhều, hai người họ Lôi và họ Thẩm dẫn đội viên theo đào hết toàn bộ ma hạch, ngoại trừ 10 vị triệu hoán sư từ thành chủ đến giúp chúng ta vừa rồi không động thủ. Hơn nữa…. các chiến sĩ và triệu hoán sư của chúng mới đánh xong sức lực không còn, nhiều triệu hoán sư mất ma lực, không thể ngăn cản được, chỉ có thể chịu đựng bị bọn họ đánh ngã, nhìn chằm chằm bọn họ móc ma hạch từ thi thể ma thú…”
“Đồng Thư, những người bị thương ở đây giao cho ngươi, ta qua bên kia xem, còn các ngươi đi gọi Tạ giáo quan và Khanh giáo quan…”
“Các ngươi gọi Tiểu Ly qua đây, nói là ta gọi, không nhanh thì tự gánh hậu quả.” Hoa Miên Thần không chờ Dương Hồng Dật nói xong, liền giao phó cho một vị chiến sĩ bên trong, đồng thời giải thích với Dương Hồng Dật, “các giáo quan cũng mất nhiều ma lực rồi, để bọn họ nghỉ ngơi trước đi, ta cùng ngươi đi qua xem.”
Dương Hồng Dật nghĩ đến sức chiến đấu của Hoa Miên Thần, liền gật đầu, “vậy phiền Hoa cô nương ngươi.”
“Không phiền, có thể số ma thú kia phần lớn đều do tiểu bánh bao của ta giết, ta sẽ không cho đám người chủ thành kia hốt lợi đâu.”
Khi Hoa Miên Thần và Dương Hồng Dật đi tới chiến trường vừa đánh xong, đúng là nhìn thấy một đám người đang vùi đầu đào ma hạch, còn có một nhóm người đang cản một nhóm khác. Nhưng người bị cản lại đều là triệu hoán sư Long Châu thành và các đoàn viên của Dương Hồng Dật đưa đến, còn có cục bông trắng mình để lại đây đang lượn lờ lo lắng.
“Ngao ngao ngao ngao!” tiểu bánh bao vô cùng bất mãn khi đám người này móc ma hạch, đáng tiếc nó chỉ biết đứng bên cạnh gào khan, không dám công kích. Hoa Miên Thần biết, tiểu bánh bao sơ công kích con người sẽ khiến mình nổi giận.
Có lẽ đám triệu hoán sư chủ thành biết tiểu bánh bao không dám công kích bọn chúng, nên càn rỡ cười nhạo triệu hoán sư Long Châu thành và các đội viên Kim Hổ thành, đồng thời tốc độ móc ma hạch cũng càng nhanh hơn, chưa tới một phút đã đào được 3 viên ma hạch.
“Dừng tay! các ngươi thật vô sỉ! các triệu hoán thú của chúng ta đã mất sức rất nhiều, cần có những ma hạch này để khôi phục ma lực!”
“Lôi đổi trưởng! Thẩm đổi trưởng! đây là các triệu hoán sư tinh anh của chủ thành các ngươi à? đúng là hèn hạ, còn không bằng những người nông dân như chúng ta!”
“Câm miệng!” một tên triệu hoán sư đang đào ma hạch liền mắng ngược lại, “các ngươi cũng biết mình là nông dân à? còn có đám chiến sĩ hèn mọn kia, không xứng có được ma hạch này! cho nên những ma hạch này phải là của chúng ta….”
Hắn còn chưa nói xong, Hoa Miên Thần tăng tốc vọt đến bên cạnh hắn, vung chủy thủ lên cao, chém đứt cánh tay đang đào ma hạch của hắn. Mặc dù trong lòng nàng chỉ muốn chém đầu hắn.
Chủy thủ không đủ dài, Hoa Miên Thần vung xuống chỉ chém đứt cánh tay hắn, nhưng vẫn chưa đứt hẳn, còn dính lại chút da, cánh tay cứ vậy rũ xuống.
“Ah—” tên triệu hoán sư kia nhìn chằm chằm cánh tay mình hồi laai, mới kêu thảm một tiếng. Những triệu hoán sư chủ thành khác đang đào ma hạch liền sợ hãi dừng lại.
“Hoa cô nương! ngươi đừng quá đáng!” Lôi Tông mặt lạnh đứng dậy, lắc lắc hai tay dính đầy máu ma thú, dưới chân xuất hiện ma pháp trận.
“Hoa Miên Thần! ngươi dám làm tổn thất triệu hoán sư đến biên cương phía nam của chúng ta! có tin chúng ta viết thư lập tức cho thành chủ không hả!” Thẩm Chính Gia hiếm khi đứng cùng phe với Lôi Tông, dưới chân hắn cũng xuất hiện ma pháp trận.
“Bánh bao!” Hoa Miên Thần mặc kệ hai người này, chỉ vẫy tay với tiểu bánh bao.
“Ngao ngao ~ ” tiểu bánh bao mại tiểu chân ngắn chạy đến chỗ Hoa Miên Thần, vô cùng ủy khuất lên tiếng.
“Bánh bao, ngươi rất ngoan, nhưng nhớ kỹ, sau này những kẻ cặn bã như vậy, có thể công kích, dù sao làm ra chuyện như vậy thì không phải là người rồi.”
“Cương Cốt Vượn, công kích!”
Lời Hoa Miên Thần nói hoàn toàn chọc tức Lôi Tông và Thẩm Chính Gia, Lôi Tông ra lệnh cho triệu hoán thú của mình công kích Hoa Miên Thần, Thẩm Chính Gia triệu hồi triệu hoán thú của mình ra chậm hơn một chút.
“Grừ –” Cương Cốt Vượn đưa tay chi trước lên vỗ ngực, tiếng gầm nhằm về phía Hoa Miên Thần. Hoa Miên Thần lạnh lùng nhìn Cương Cốt Vươn, nhẹ nhàng nói tiếp, “bánh bao…”
“Ngao!”
Bánh bao nhỏn nửa người dậy, giơ lên tiểu trảo ngắn, đang định dùng ma pháp với Cương Cốt Vượn, thì đột nhiên Cương Cốt Vượn rú lên một tiếng, bùm bùm bay ra ngoài. Ngay sau đó, triệu hoán thú của Thẩm Chính Gia đang dự định lao vào cũng bị nhấc lên cao.
“Tiểu bánh bao, Miên Thần, ta đến giúp các ngươi nè!” Tiểu Ly một tay túm Thẩm Chính Gia, một chân đá bay triệu hoán thú của Thẩm Chính Gia, sau đó xoay người cười thật tươi với tiểu bánh bao.
“…” Hoa Miên Thần im lặng trừng mắt với Tiểu Ly, cảnh giác ôm tiểu bánh bao đang ngây ngốc ngước đầu nhỏ nhìn Tiểu Ly.
“Tiểu…. Tiểu Ly cô nương, ngươi làm cái gì vậy?” Thẩm Chính Gia trước đó bị Tiểu Ly bẻ một tay, lúc này còn chưa lành, bây giờ đối với Tiểu Ly vừa sợ vừa hận.
Trên đường tới, Tiểu Ly cũng nghe xong chuyện đám này tính ăn mảnh, nghe thấy Hoa Miên Thần nói chuyện với Lôi Thẩm hai người, lần nữa càng thêm chán ghét sự vô sỉ của loài người. Không ngờ, con người đối với đồng loại của mình lại làm chuyện đê hèn như vậy.
“Làm cái gì?” Tiểu Ly nhìn Thẩm Chính Gia cười lạnh nói, “đương nhiên là không quen nhìn cách làm vô sỉ của các ngươi rồi, thay mọi người lấy lại công bằng a ~ Thẩm Chính Gia xem ra ta bẻ một tay của ngươi dạy dỗ vẫn không đủ đúng không? vậy thì giết ngươi luôn để ngươi khỏi đi mách lẻo được không?” nói xong, quay đầu cười cười lấy lòng Hoa Miên Thần.
“Đúng là ý hay đó!” Hoa Miên Thần tán thành gật đầu, nhìn Thẩm Chính Gia cười đầy ý xấu, “dứt khoát giết hết đám triệu hoán sư vô sỉ cướp thành quả của chúng ta đi, dù sao bình thường bầy thú đột nhập các ngươi cũng không ra tay giúp được cái gì, tới biên cương phía nam còn nguy hiểm hơn!”
Dương Hồng Dật là người hiền lành, nghe Hoa Miên Thần và Tiểu Ly nói xong, thì suy nghĩ, sau đó nghĩ cách đề nghị với Hoa Miên Thần và Tiểu Ly. Một lát sau, hắn nghiêm túc nói với Hoa Miên Thần rằng: “Hoa cô nương, ta cảm thấy vậy cũng được, cứ để đi theo đội ngũ như vậy ta cũng cảm thấy lo lắng. Còn 10 triệu hoán sư vừa rồi giúp chúng ta chống lại bầy thú cứ giữ lại, ta tin bọn họ sẽ không làm bạn với đám vô sỉ này. Hơn nữa, chúng ta có thể nhờ lời bọn họ khi tới biên cương, giải thích với người liên lạc, nói đám người kia chết trong miệng ma thú rồi.”
“Không được…. các ngươi không được làm như vậy.” Lôi Tông bắt đầu luống cuống, “chúng ta nhiều người như vậy, sẽ mang đến cho biên cương phía nam bao nhiêu chiến lực a!”
“Không phải lão chủ thành Long Châu thành các ngươi đã thỉnh cầu trợ giúp sao! hiện tại chủ thành chúng ta chi viên rồi các ngươi còn không hài lòng!” Thẩm Chính Gia bị Tiểu Ly xách cổ vùng vằng kháng nghị.
“Chúng ta không có gì là không hài lòng sự trợ giúp của chủ thành….” Hoa Miên Thần liếc nhìn Thẩm Chính Gia châm chọc, “chúng ta chỉ là không hài lòng khi chủ thành phái đám người các ngươi ra thôi!”
“Phải đó, các ngươi lợi dụng cướp ma hạch của các thành viên chúng ta, nhưng không hề bỏ sức ra chiến đấu giúp chúng ta, khi đến biên cương phía nam đầy nguy hiểm, sợ là đám người vô sỉ sợ chết các ngươi còn làm ra chuyện như vậy, không những thế còn quá phận hơn!”
“Như là…. trong lúc nguy hiểm, kéo người khác làm bia hộ thuẫn cho các ngươi?” Tiểu Ly cười bổ sung, đồng thời, siết chặt lực trên tay.
“Đừng mà…. đừng ma…. cứu….”
Thẩm Chính Gia một tay cổ gắng nắm lấy cổ tay Tiểu Ly, mặt tím tái chưa nói được vài chữ thì khó thở.
Hoa Miên Thần và Dương Hồng Dật cùng một số người lạnh lùng nhìn, hoàn toàn không có ý cản Tiểu Ly. Lôi Tông đúng một bên sợ đến hai chân run lập cập, sợ người chết tiếp theo chính là mình. Hiện tại đám triệu hoán sư chủ thành sợ đến không dám đào ma hạch tiếp.
Cứ tưởng Thẩm Chính Gia sẽ bị Tiểu Ly siết chết, không ngờ Tiểu Ly siết một hồi, đột nhiên ném Thẩm Chính Gia ra ngoài.
“Phi! đúng là ghê tởm!”
Hoa Miên Thần nhìn Thẩm Chính Gia quỳ trên đất không nhúc nhích, thì hiểu vì sao Tiểu Ly lại làm như vậy. Thì ra, Thẩm Chính Gia tè ra quần.
“Bóp chết từng tên phiền quá, Miên Thần, hay là để tiểu bánh bao hỗ trợ, thả ra một mảnh ma pháp công kích, giết hết đám này đi?”
Tiểu Ly vừa nói, liền nghe thấy phụp phụp phụ, đám triệu hoán sư đào ma hạch từng tên quỳ xuống.
“Đừng mà…. đừng giết ta, ta cầu xin các ngươi.”
“Chúng ta không muốn đào ma hạch, là Lôi đội trưởng ép chúng ta đào, chờ chúng ta đào xong thì nộp lên cho hắn!”
“Ta…. chúng ta cũng vậy, là Thẩm đội trưởng ép chúng ta đào ma hạch….”
“Xin tha cho chúng ta, chúng ta sẽ đem hết ma hạch đào được trả lại cho các ngươi….”
Lôi Tông đứng một bên run rẩy, trừng mắt nhìn các đội viên của mình, nhưng trong mắt bọn họ làm gì còn có hắn nữa, bọn họ đang sợ mất mạng trước hai vị nữ sát thủ kia thôi.
Hả? Lôi Tông này còn vẫn cứng à? Hoa Miên Thần nhìn đám người kia quỳ có mỗi Lôi Tông còn đứng, nhưng không ngờ mình liếc mắt một cái hắn liền quỳ xuống.
“Xin tha cho ta, ta đem ma hạch trả lại cho các ngươi.”
“Ah….” Hoa Miên Thần cười khẽ một tiếng, “trả lại cho chúng ta? vậy vẫn chưa đủ, các triệu hoán sư và chiến sĩ của chúng ta cũng đã đánh xong rồi, còn bị các ngươi khinh chê một hồi! cho nên, các ngươi giao hết ma hạch ra đây, sau đó cút khỏi thôn này ngay!”
“Ngươi…. thật quá đáng!”
“Bánh bao!”
Hoa Miên Thần vừa dứt lời, tiểu bánh bao trong ngực nghe lời phóng là một mảng băng trùy lớn rậm rạp đáp trước mặt đám triệu hoán sư chủ thành.
“Ực ực –” Lôi Tông nuốt một ngụm nước miếng, thấp thỏm nói: “ta…. chúng ta trả.” hắn sợ nếu mình nói không, sẽ bị đống băng trùy này đâm thủng.