Chương 116
Khanh Nguyệt và Tiểu Ly lấy lòng Hoa Miên Thần rõ ràng như vậy khiến cho nhiều người khác để ý, nàng thực sự cũng không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, trở thành đề tài cho mọi người bàn tán. Cho nên đặt tam thân ngũ lệnh với Khanh Nguyệt và Tiểu Ly, không cho các nàng buổi tối mò vào lều của mình. Còn ban ngày…. thì để Khanh Nguyệt nấu cơm canh nướng thịt ăn, còn Tiểu Ly tránh qua một bên a.
Vì lúc trước Hoa Miên Thần mất nhiều ma lực, Khanh Nguyệt biết rõ lai lịch của Hoa Miên Thần, nên sau hai ngày uy thật nhiều đồ ăn cho Hoa Miên Thần, thì ma lực trong người cũng khôi phục được một nửa. Trong hai ngày qua, Hoa Miên Thần đi đâu cũng cầm đồ ăn trên tay, ăn không ngưng, nếu đồ ăn hết Khanh Nguyệt cũng sẽ mang tới đúng lúc. Mọi người cũng có chút mở mang với sức ăn khủng của Hoa cô nương. Khanh Nguyệt quấn băng vải hai ngày sau đã tháo, nàng tự khôi phục sức khỏe rất mạnh, hơn trong không gian còn rất nhiều thuốc trị thương Hoa Miên Thần lấy từ nhà Khanh Khiếu cho nàng, còn có thảo dược Hoa Miên Thần lấy từ bí cảnh về, vết thương không khép lại mới lạ. Chỉ hai ngày, vết thương bị dây leo cào rách giờ chỉ còn là 4 vết sẹo, những vết cắn trên cổ đã hoàn toàn biến mất.
Vì 4 cái sẹo này, mỗi ngày Hoa Miên Thần kiên trì giã nát Hoàn Nhan hoa đắp cho nàng, theo như Đồng Thư nói cái này có tác dụng trị sẹo rất tốt. Khanh Nguyệt đối với mấy cái sẹo này không để ý tới, nhưng mà chỉ cần Hoa Miên Thần muốn nàng đều làm, nàng đương nhiên sẽ không phản đối gì.
Vì cuộc chiến lần này mọi người bị thương nhiều, các giáo quan và Dương đoàn trưởng sau khi thương lượng, nhất trí chờ mọi người bị thương lành hẳn rồi mới đi. Thứ nhất tiến độ mọi người đi theo dự liệu đã nhanh hơn nhiều, thứ hai các chiến sĩ và triệu hoán sư vẫn còn chưa hồi sức kịp, nếu trên đường gặp phải bầy thú như vậy nữa thì cho dù có bốn người Hoa Miên Thần, Tiểu Ly, Khanh Nguyệt, tiểu bánh bao sức chiến mạnh đến đâu thì cũng không thể ỷ lại bọn họ được.
Bất quá, ít nhiều cũng nhờ Hoa Miên Thần cung cấp thảo dược bí cảnh, mọi người khôi phục cũng nhanh hơn bình thường, dự định nghỉ bốn ngày mới lên đường, nhưng không ngờ qua ngày thứ hai mọi người liền giục nhau thu dọn đồ lên đường, cho dù còn một hai người bị thương chưa khỏi nhưng cũng không ảnh hưởng đến hoạt động.
Cho nên, mọi người dừng lại trong cái thôn hoang này hai ngày, rốt cuộc lần thứ hai lên đường.
“Với tốc độ như vậy, thì chúng ta đi thêm ba ngày nữa là đến biên cương phía nam a?!”
“Ta cảm thấy vậy, nhưng mà hơi kỳ quái chút, trước kia nghe mọi người nói, càng gần biên cương phía nam thì ma thú sẽ rất nhiều, nhưng sao chúng ta gặp ma thú càng lúc càng ít đi vậy?”
Hoa Miên Thần đi sau cùng đội ngũ, nghe thấy hai cái triệu hoán sư vừa đi vừa nói chuyện với nhau, liếc mắt một cái liền lấy cọng rau ra chọc tiểu bánh bao trong lòng ngực Tiểu Ly. Không biết thuyết phục Tiểu Ly để nàng đi khuyên đám lão bất tử ở Cự Ma Chi Sâm kia dừng phát động thú triều khả năng bao nhiêu lớn.
Trong lúc Hoa Miên Thần đang suy nghĩ cách, các triệu hoán sư phía trước vẫn nói tiếp.
“Không biết đám triệu hoán sư chủ thành đến biên cương phía nam chưa?”
“Ngươi lo bọn họ làm gì?”
“Không có, ta sợ là nếu bọn họ đến biên cương phía nam trước, sẽ chơi xấu cáo trạng với các quan quân đóng quân ở đó về chúng ta, đến khi chúng ta tới, không biết bị xử thế nào nữa….”
“…”
Nói vậy, triệu hoán sư kia trầm mặc, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng chuyện này.
“Các ngươi a, nghĩ nhiều làm gì? mặc kệ bọn chúng nói gì về chúng ta đi, mục đích chúng ta đến là chống thú triều mà. Ở trên chiến trường, ta muốn các quân quan vui vẻ nhìn thấy chúng ta liều mạng giết ma thú, chứ không phải nghe những lời đồn không hay kia.” một chiến sĩ khác cười khoác vai hai triệu hoán sư kia, những lời này của hắn khiến cho hai người cũng không còn lo lắng gì.
“Phải, chúng ta nghĩ nhiều như vậy làm gì? cho dù triệu hoán sư chủ thành nói xấu chúng ta, thì các quân quan nghe xong cũng không thể đánh đuổi chúng ta được, hiện tại biên cương phía nam đang thiếu người mà.”
“Phải đó! chúng ta phải giữ ý chí chiến đấu, đề phòng đám triệu hoán sư chủ thành làm chơi xấu, mặc kệ những chuyện khác đi.”
Ba người hi hi ha ha, bị vị chiến sĩ kia kéo nhanh tốc độ đi theo lượt với đồng đội. Hoa Miên Thần đi sau không nhanh không chậm vần còn đang suy nghĩ. Với tính cánh nhỏ mọn của Lôi Tông và Thẩm Chính Gia, thì sẽ nói xấu bọn họ trước mặt các quân quan ở biên cương phía nam sao? Nàng cảm thấy, hai người này có khi còn giăng bẫy ác hơn để chờ hãm hại bọn họ.
Hôm nay tuy khí trời lạnh như trước, nhưng lại có mặt trời ló ra, bầu trời cũng không âm u như hai ngày trước.
Khi Hoa Miên Thần đi trước đội ngũ, thì phát hiện mọi người đều đã dừng lại.
“Được rồi, gần trưa rồi, chúng ta dừng lại nghỉ một chút đi, ăn trưa xong thì tiếp tục đi.”
Dương Hồng Dật phía trước sắp xếp thành viên chuẩn bị nguyên liệu và nhóm lửa nấu ăn, nhưng mà trước đó ở trong thôn kia nghỉ hai ngày mọi người dự trữ đồ ăn cũng vừa đủ. Cho nên hiện tại chỉ cần sắp xếp vài người đi gần đây săn vài con ma thú và tìm chút rau dại trái rừng ăn.
“Miên Miên, ngươi muốn ăn gì? hay là ta đi săn bốn con bò răng bự nha, làm thịt bò bít tết với khoai tây cách thủy, bò nạm cho ngươi ăn được không?” Khanh Nguyệt theo sát Hoa Miên Thần không bỏ bất luận thời cơ nào nịnh nhót nàng.
“…” Tiểu Ly theo sau Hoa Miên Thần bị chê, trừng mắt hận hận nhìn Khanh Nguyệt, đáng ghét, biết nấu cơm thì giỏi sao? mặc dù ta không biết nấu cơm, nhưng ta biết đi săn ma thú a! nghĩ vậy, ánh mắt Tiểu Ly sáng lên, “Miên Thần, tiểu bánh bao, ta có sức mạnh lớn lắm, thịt ăn trưa của các ngươi để ta lo cho!! bốn con ma thú sao đủ cho các ngươi ăn, để ta giết 10 con ma thú mang về, đến lúc đó nướng chiên xào nấu các kiểu đều được nha ~”
Khanh Nguyệt liếc Tiểu Ly một cái, trong miệng không cam lòng nói: “10 con ma thú chuyện nhỏ thôi mà, nếu muốn ta giết 20 con cũng được!”
“Đáng ghét, có dám thi với ta không? xem ai giết được nhiều ma thú hơn, đừng quên ta có ưu thế trời phú nha!”
“Ngươi có ưu thế trời phú? đừng có mà hù chạy ma thú khác, chúng ta đến cả ăn cũng không còn.”
“Bớt xàm đi, có dám thi với ta không? chỉ cần ta thắng, mấy ngày tới ngươi cũng phải nấu cơm miễn phí cho ta!” hừ, mỗi lần nướng thịt thơm thơm xong cũng không chia cho mình, hứ!’
“Thi thì thi! ngươi thua, sau này không được phép dính lấy Miên Miên!”
“Đi! ngươi chờ nấu cơm cho ta ăn đi!”
Chờ Khanh Nguyệt đồng ý, Tiểu Ly dần đầu đi vào rừng, Khanh Nguyệt nhìn hoa Miên Thần một chút sau đó cũng đi theo.
Hoa Miên Thần đau đầu nhìn bóng lưng hai người, quyết định mặc kệ các nàng. Ngày nào cũng ồn ào, đầu cũng muốn choáng luôn rồi. Ôm tiểu bánh bao, Hoa Miên Thần hỏi thăm vài người tìm được nhóm Hạ Nghênh Lâm đang nhóm lửa.
“Nghênh Lâm, thức ăn của các ngươi còn đủ không? chút nữa ta kêu Khanh Nguyệt và Tiểu Ly chia cho các ngươi một ít.”
Hạ Nghênh Lâm buồn cười nhìn Hoa Miên Thần, vỗ vỗ bên cạnh ý bảo nàng ngồi xuống.
“Ngươi a, nếu không hiểu ngươi, người không biết còn tưởng ngươi đang lấy lòng a!”
“Phải đó! khoe khoang trắng trợn! nữ nhân có hai tiểu lão bà chăm sóc!” Đồng Thư đến gần thêm một đao.
“Cái gì với cái gì a? ta và Tiểu Ly không có liên quan gì cả!” Hoa Miên Thần im lặng liếc mắt, nếu như coi là thật thì mình và Tiểu Ly chỉ là quan hệ mẹ vợ con rể thôi a, nhưng con rể Tiểu Ly này nhìn không ưa nổi mà.
“Vậy ngươi và Khanh giáo quan thì sao?” Hạ Nghênh Lâm vẻ mặt tò mò hỏi.
“…” trước kia nàng là chủ nhân của ta, hiện tại ta là chủ nhân của nàng, quan hệ này nói thế nào bây giờ?
Vừa nhắc đến Khanh Nguyệt thì Hoa Miên Thần liền im lặng và thẹn thùng, Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư liền hiểu rõ gật đầu, “ah~ chúng ta hiểu rồi. Đúng là theo như chúng ta thì Khanh giáo quan so ra tốt hơn Tiểu Ly cô nương nhiều, tính khí Tiểu Ly cô nương rất cổ quái.”
Các ngươi hiểu cái rắm! Hoa Miên Thần không muốn tiếp tục đề tài này, đành gượng gạo dời lực chú ý của các nàng.
“Các ngươi còn chưa nói, trưa nay các ngươi ăn gì? nguyên liệu nấu ăn đủ không?”
“Chắc là đủ a?!” Hạ Nghênh Lâm thêm củi vào đống lửa, “Chấn Sơn, Cảnh Phi và Phạm Dũng cùng đi săn ma thú rồi, Vũ An, Thiên Thiên và Tiểu Văn cùng đi hái rau rồi, chỉ còn lại hai chúng ta ở lại nhóm lửa nấu nước thôi. Bọn họ đi nhiều người vậy, chắc mang đủ nguyên liệu về nấu. Miên Thần gần đây ngươi ăn rất nhiều a, Khanh giáo quan và Tiểu Ly cô nương đi săn ma thú cho ngươi, ngươi ăn cũng rất tốt. Ăn no bụng rồi mới có sức đi tiếp a.”
“Vũ An các nàng?” Hoa Miên Thần nhíu mày, “khi nào các ngươi thân thiết như vậy rồi?”
Là từ lần trước sau khi điên cuồng vuốt ve tiểu bánh bao….
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư liếc nhau, có chút ngại ngùng mỉm cười.
Hoa Miên Thần cũng không định muốn biết lý do vì sao các nàng thân thiết, nàng nhìn mấy đội ngũ đằng xa lại hỏi tiếp, “Vũ An các nàng có đi chung với Chấn Sơn bọn họ không?”
“Chắc có a!” Đồng Thư thử vị canh, lại thêm chút muối vào nồi, “ta thấy bọn họ đi cùng nhau.”
Hoa Miên Thần gật đầu, không hỏi gì thêm.
Khi mọi người ra ngoài kiếm nguyên liệu nấu ăn dần trở về, Bùi Chấn Sơn và Phạm Dũng cũng kéo hai con ma thú về.
“Ah? Vũ An các nàng không về cùng các ngươi à?” Hạ Nghênh Lâm hỏi dò nhìn sau lưng Bùi Chấn Sơn, không thấy ba người kia.
“Ah, các nàng hả? khi chúng ta quay lại, thì các nàng thấy một bụi ớt, nên qua đó hái rồi. Ta nhớ các nàng nói là đi nhanh rồi về mà.” Phạm Dũng không để ý, kéo ma thú ra chỗ trống bắt đầu xử lý.
“Thật là, các nàng vẫn còn trẻ người non dạ, các ngươi cũng không chờ các nàng.” Đồng Thư có chút bất mãn lầm bầm.
“Nhưng thực lực các nàng so với ba nam nhân chúng ta mạnh hơn nhiều! hai con ma thú này, trong đó một con là Vũ An hỗ trợ giết chết đó, nàng không triệu hồi triệu hoán thú của mình đâu a!”
“Nói cũng phải, dù sao các nàng đều được Khanh giáo quan huấn luyện mà.” Hạ Nghênh Lâm tán thành gật đầu, cũng bắt đầu hỗ trợ xử lý ma thú.
Khi nồi thịt ma thú chín rồi, ba người Bích Vũ An vẫn chưa mang theo ớt và rau dại về.
“Xảy ra chuyện gì rồi? bọn họ về chưa? sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hoa Miên Thần đứng dậy, có chút nóng lòng hỏi.
Hạ Nghênh Lâm nhìn xung quanh, không chắc chắn hỏi lại: “Khanh giáo quan và Tiểu Ly cô nương cũng chưa về!”
“Không cần lo cho các nàng!” Hoa Miên Thần mặc kệ khoát tay, hai tên điên này chắc thi giết ma thú tới điên rồi, “Chấn Sơn, ngươi nói ta biết Vũ An các nàng đi hái ớt chỗ nào, để ta tới xem thử.”
“Ừ….. chỗ đó xa cánh rừng một chút, thấy cái cây bự bự màu đỏ đằng đó không? từ chỗ đó đi vào, rồi đi thêm một đoạn nữa, thì có cái dốc núi nhỏ, ngay sườn núi có một bụi ớt, các nàng đi qua chỗ đó đó.” Bùi Chấn Sơn chỉ đường cho Hoa Miên Thần xong, sau đó lại hỏi: “có cần chúng ta dẫn ngươi qua không?”
“Không cần.” Hoa Miên Thần thả tiểu bánh bao rảnh rỗi xuống, “các ngươi trông tiểu bánh bao giúp ta, nếu đói bụng thì cho nó ăn trước cái gì đó đi nha. Hôm qua ta mới tắm cho nó xong, nên không thể mang nó vào rừng tắm đất được.”
“Được, cứ giao cho chúng ta a ~”