Chương 117
Mọi người nghĩ đến thực lực Hoa Miên Thần, nên không ai nói gì thêm.
Hoa Miên Thần dựa theo phương hướng Bùi Chấn Sơn chỉ, tìm được gốc núi nhỏ, sau dốc núi đúng là có một bụi ớt. Nhưng mà ba người Bích Vũ An không thấy đâu! chỉ thấy bụi ớt nằm trên đất đã bị hái đi.
Nhất định là xảy ra chuyện! Hoa Miên Thần đi một vòng quanh đó, liền phát hiện dấu chân lộn xộn. Nhìn số lượng dấu chân, người không ít! trong đầu Hoa Miên Thần liền nghĩ đến Lôi Tông và Thẩm Chính Gia hai người có khuôn mặt đáng ghét kia.
Mặc kệ mình có đoán đúng hay không, Hoa Miên Thần quyết định tìm ba người Bích Vũ An là quan trọng nhất. Lúc trước khi mình còn ở trại huấn luyện, các nàng mang thức ăn đến cho mình rất nhiều.
Theo dấu chân lộn xộn, Hoa Miên Thần đến chỗ lùm cỏ cao, chỗ này cách xa nơi đến biên cương phía nam, hơn nữa dấu chân lộn xộn đã không thấy nữa. Hoa Miên Thần đành dựa vào thị lực nhạy bén của mình tìm dấu người trong bụi cỏ, tiếp tục đi cũng đền cuối bãi cỏ, phía trước xuất hiện bãi đất trống gập gềnh, còn có 10 cái lều. Thấy vậy, Hoa Miên Thần hiện tại có thể xác nhận đám triệu hoán sư chủ thành giở trò rồi.
“Ồ? đến nhanh thật!”
Trong lúc Hoa Miên Thần xem xét xung quanh, từ trong lều có một người đi ra, thấy Hoa Miên Thần liền bất ngờ, người này chính là Lôi Tông.
“Cứ tường lừa Khanh Nguyệt đến đây được, dù sao đây cũng là học viên của nàng, nhưng mà ngươi đến đây cũng được, Đại Khôi đem ba nữ nhân kia ra đây…”
Lôi Tông vừa nói xong, các nàng bị đẩy từ trong một cái lều khác ra, các nàng bị trói rất chặt, Hoa Miên Thần nhìn các nàng bước đi lảo đảo, xem ra là trúng mê dược gì rồi.
“Hoa… Hoa cô nương?” Bích Vũ An bị trúng nhuyễn cân tán, khi các nàng nhìn thấy Hoa Miên Thần thì vô cùng kinh ngạc. Các nàng nghĩ mình và Hoa Miên Thần ít qua lại, thậm chí trước kia vì Khanh Nguyệt mà còn gây sự với Hoa Miên Thần, thật không ngờ người đầu tiên tìm thấy các nàng mất tích lại chính là Hoa Miên Thần.
Nói thật, hiện tại Bích Vũ An cảm thấy hối hận vì mang Bích Thiên Thiên và Tào Văn đi hái ớt chung. Ai ngờ được, đến gần bụi ớt lại trúng khói độc, sau đó ba người các nàng hôn mê, khi tỉnh lại thì thấy đám triệu hoán sư chủ thành cứ nghĩ là đi xa rồi, lộ ra vẻ mặt thèm thuồng ghê tởm!
Bị nhiều người vây quanh, Hoa Miên Thần không chút sợ hãi. Dù sao đám triệu hoán sư chủ thành này, dưới cái nhìn của nàng chỉ là một bao cỏ, “nói đi, các ngươi chủ động thả các nàng, hay chờ ta ra tay?”
“Ha ha ha ha? Hoa cô nương nói cái gì vậy?” Thẩm Chính Gia từ trong lều khác chui ra, nghe Hoa Miên Thần nói, như nghe thấy chuyện cười, “phải rồi, bọn họ nói thực lực của ngươi rất mạnh, có thể còn mạnh hơn, ngươi sao có thể đánh lại nhiều người như chứng ta được? huống chi….” hắn còn chưa nói xong, dưới chân hắn xuất hiện ma pháp trận. Ngay sau đó, đám triệu hoán sư chủ thành còn lại cũng triệu hồi ra triệu hoán thú của bọn họ. Bãi đất vốn trống trải giờ lại chen chúc.
“Hiện tại Hoa cô nương ngươi nên tự giác chút đi, để chúng ta trói ngươi lại, hay là chờ chúng ta động thủ hả?” Thẩm Chính Gia đắc ý nhìn Hoa Miên Thần.
“Ngươi đang hiểu lầm thực lực của ta hả?” Hoa Miên Thần nhìn Thẩm Chính Gia như nhìn thằng ngu.
“Hiểu lầm? hiểu lầm cái gì? ngươi không định nói với ta là 200 con triệu hoán thú ở chỗ này đều không phải đối thủ của ngươi đó chứ?”
“Hừ! ngu xuẩn! tối đó gặp phải bầy ma thú, các ngươi bỏ chạy dĩ nhiên là không biết, Hoa cô nương của chúng ta đã đánh một trận với ma thú siêu cao giai, còn an toàn quay về!” Bích Thiên Thiên bị giữ chặt mắng Thẩm Chính Gia.
“Chát!” Thẩm Chính Gia vung tay tát Bích một cái, khuôn mặt trắng nõn của Thiên Thiên hiện lên dấu bàn tay năm ngón, “muốn chết hả? chỗ này không phải cho ngươi nói chuyện!”
“Thiên Thiên…”
” Thẩm Chính Gia ngươi…”
Bích Vũ An và Tào Văn cũng bị trói không thể nhúc nhích liền nóng nảy.
“Câm miệng! còn ồn áo ta sẽ tát cả các ngươi!” Thẩm Chính Gia mặt độc ác rống lên.
Còn Lôi Tông như nghe thấy chuyện cười, cười điên dại không ngừng “ha…. ha ha ha ha….. các ngươi nghe thấy không? ma thú siêu cao già à? chỉ lừa được đám nông dân kia thôi, ngươi tưởng chúng ta tin à?”
Hoa Miên Thần im lặng nhìn dấu bàn tay trên mặt Thiên Thiên, lửa giận trong mắt càng sâu, “nghe giọng Lôi đại thiếu gia nói, thì không tin ta từng đánh nhau với ma thú siêu cao giai?”
“Ha ha ha ha? ngươi cho rằng ma thú siêu cao giai là ma thú bình thường à? đầy rẫy thò đầu ra cho các ngươi đánh sao? ta thấy tối đó 3 người các ngươi rời đi cũng chỉ muốn trốn đánh nhau nên tìm cớ thôi! chậc chậc chậc, ba nữ nhân, hơn nửa đêm, lén lút rời đi, ai mà biết làm chuyện bẩn thỉu gì?”
Nhìn bộ dạng Lôi Tông như vậy, bình thường chắc cũng hóng chuyện của Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt Tiểu Ly khá nhiều.
“Phải, cuộc sống như vậy sao không tìm nữ nhân được!” Thẩm Chính Gia cùng hùa theo khinh bỉ.
“Các ngươi, cứ ráng khơi mào? định chọc giận ra làm thịt các ngươi à?” trên trán Hoa Miên Thần nổi gân xanh, nắm tay siết chặt.
Thấy sát ý trên mặt Hoa Miên Thần rõ ràng, Lôi Tông thấy lúng túng. Hắn ấp úng hai tiếng, ỷ mình nhiều người liền gào lên với Hoa Miên Thần: “Hoa cô nương, ngươi đùng có manh động. Ngươi nói xem một mỹ nhân thuần khiết như ngươi, sau là kêu đánh giết là đánh giết được chứ? vậy đi! hay là chúng ta thương lượng, ngươi mang con ma thú thập giai kia tới, chúng ta trao đổi 3 nữ nhân này với ngươi, thế nào?”
“Ngươi điên rồi hả? đó là ma thú thập giai đó! ngươi tưởng mình thu phục được à?” Thẩm Chính Gia ở bên cạnh nhắc nhở, “kêu nàng giết chết ma thú thập giai, mang ma hạch thập giai đổi lấy 3 nữ nhân này!”
Nghe Thẩm Chính Gia nhắc nhở, Lôi Tông cũng nhớ đến tối đó, băng trùy chằng chịt, trong lòng sợ hãi, liền đổi giọng: “phải đó! ngươi giết con ma thú kia đi, dùng ma hạch thập giai đổi lấy ba nữ nhân này. Ngươi là chủ nhân con ma thú đó, muốn giết nó cũng dễ dàng! Hoa cô nương yên tâm, trước khi ngươi đem ma hạch đến, chúng ta sẽ không đụng đến sợi tóc của ba nữ nhân này!”
Ba người Bích Vũ An nghe xong yêu cầu của Lôi Tông, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận. Các nàng một bên liều mạng giãy dụa, một bên nhìn Hoa Miên Thần hô: “Hoa Cô nương, đừng nghe bọn chúng! không được tổn thương tiểu Miên Miên, ngươi mau tìm Khanh Nguyệt tới….”
Các nàng còn chưa nói xong, trên mặt lại “chát chát” thêm vài bàn tay.
“Chậc, các ngươi không sợ chết à?” Lôi Tông ghét bỏ phủi tay mình, quay đầu nhìn Hoa Miên Thần nói: “Hoa cô nương, ta nhắc ngươi một câu, chỉ cần ngươi tìm người khác đến, ta sẽ giết ba nữ nhân này ngay lập tức!”
“Không phải lúc nãy nói không đụng đến sợi tóc các nàng sao? nhưng hiện tại thế nào? mặt các nàng bị ngươi đánh sưng lên rồi!” Hoa Miên Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Lôi Tông, giống như là đang nhìn một người chết, “các ngươi yên tâm, ta sẽ không mang người khác đến đâu, bởi vì…”
“Một mình ta đối phó đám phế vật các ngươi, cũng đủ rồi!” Hoa Miên Thần khom lưng rút chủy thủ trên chân ra, nhanh chóng dùng tốc độ, phóng về phía ba người Bích Vũ An.
Tên triệu hoán sư khống chế ba người Bích Vũ An không kịp đề phòng, chỉ cẩm cổ họng mát lạnh, thân thể không thể khống chế lui về sau ngã xuống. Hoa Miên Thần mượn cơ hội hộ tống ba người Bích Vũ An sau lưng.
“Các ngươi mau về trước, chỗ này giao cho ta được rồi!”
“Nhưng Hoa cô nương ngươi….”
Bích Thiên Thiên muốn triệu hồi triệu hoán thú của mình ra giúp, nhưng lại bị Bích Vũ An kéo đi.
” Thiên Thiên, chúng ta nhanh về thôi, đừng cản trở Hoa cô nương.”
“Đúng đó, chúng ta ở đây cũng chỉ cản trở mà thôi, không bằng đi về gọi người.” Tào Văn cũng biết cho dù ba người có gọi triệu hoán thú ra giúp thì cũng không đánh lại đối thủ số lượng là 200, mặc dù tin tưởng triệu hoán thú của mình, nhưng cũng không dám liều. Hơn nữa, nàng tin thực lực của Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần nghe bước chân sau lưng dần đi xa, ánh mắt nhìn Lôi Tông dẫn đầu đám triệu hoán sư, chủy thủ siết chặt trên tay, lần thứ hai lao đến.
Đám triệu hoán chủ thành bị ánh mắt Hoa Miên Thần làm cho rối loạn trận tuyến, đến cả triệu hoán thú cũng quên gọi ra, chỉ lo tránh chủy thủ của Hoa Miên Thần, điều giúp Hoa Miên Thần trong nháy mắt làm bị thương vài con triệu hoán thú, giết được vài tên triệu hoán sư!
200 tên triệu hoán sư, Hoa Miên Thần không định giết hết bọn chúng, nàng để ý triệu hoán thú của Lôi Tông đang trốn sau lưng mình, chỉ muốn giải quyết kẻ cầm đầu độc ác này, phủ đầu đám triệu hoán sư còn lại, sau này không lo bọn chúng kiếm chuyện.
Trong lúc Hoa Miên Thần tìm được kẽ hở, một bước lẻn tới bên cạnh Lôi Tông, chủy thủ trong tay vừa giơ lên, thì âm thanh Thẩm Chính Gia từ phía sau truyền đến: “Hoa Miên Thần! hiện tại ta muốn xem, chủy thủ trong tay ngươi nhanh hơn hay là đoản đao của ta tốc độ nhanh hơn!”
Hoa Miên Thần trong lòng giật mình, tránh được vài triệu hoán thú công kích. Sau đó liếc mắt phía sau, nàng thấy hai tên triệu hoán sư túm lấy Bích Thiên Thiên, Thẩm Chính Gia đang dùng tay không bị thương cầm đoản đao bén nhọn để trên cổ Bích Thiên Thiên, vài giọt máu đang rỉ xuống lưỡi đao, còn Bích Vũ An và Tào Văn cũng bị trói lại lần nừa.
Chết tiệt, quên mất Thẩm Chính Gia!
“Hoa cô nương! đừng lo cho ta! giết hắn đi, triệu hoán thú của ta bị bọn chúng giết rồi!”
Bích Thiên Thiên mặc kệ đao trên cổ mình, khóc thét với Hoa Miên Thần.
Thì ra, trong lúc ba người Bích Vũ An rời khỏi chỗ này, quay về doanh trại, thì Thẩm Chính Gia quen thuộc địa hình hơn, nhân lúc Hoa Miên Thần đang đánh đám người kia, dẫn theo vài tên triệu hoán sư đi đánh lén các nàng. Ba người còn dính thuốc mê chưa hết, trong tay không có vũ khí, vào đường bị đám triệu hoán sư kia bắt đi. Triệu hoán thú của ba người lực công kích không tệ, qua một năm được huấn luyện, thực lực mạnh hơn nhiều. Trong lúc các nàng tưởng là chống lại được đám người Thẩm Chính Gia, xoay người rời đi đột nhiên có 4 con triệu hoán thú trung giai lao ra bao vây triệu hoán thú của Bích Thiên Thiên lại. Ngay sau đó, Bích Thiên Thiên chỉ có thể trừng to mắt nhìn triệu hoán thú của mình biến thành vô số ánh huỳnh quang, Bích Vũ An và Tào Văn không kịp cản Bích Thiên Thiên gần như nổi điên muốn liều mạng với Thẩm Chính Gia, cuối cùng Bích Thiên Thiên bị hai tên triệu hoán sư khác khống chế các nàng cũng vội thu lại triệu hoán thú của mình, Bích Vũ An và Tào Văn cũng không phản kháng để đám triệu hoán sư kia áp giải mình đi.
Vì Hoa Miên Thần bận chiến đấu, xung quanh có nhiều tiếng gào thét lẫn lộn, nên nàng không biết được Bích Thiên Thiên các nàng đã xảy ra chuyện.
Hoa Miên Thần lạnh lùng nhìn Thẩm Chính Gia cầm đao mặt cười càn rỡ, hai tay cầm hai cái chủy thủ cứ vậy trước mặt mọi người ném đi.
“Được rồi, ta ném.”
Thấy trong tay Hoa Miên Thần không có vũ khí, đám người kia liền yên tâm, nữ chiến sĩ này thật đáng sợ, cứ vậy có một chút đã giết mười mấy người bọn họ cùng thú rồi.
“Ha ha ha! Hoa cô nương như vậy mới đúng chứ! ngươi cần gì phải lật mặt với chúng ta chứ? nói chuyện như vậy có tốt hơn không?”
Lôi Tông vừa rồi còn tưởng mình chết chắc, cũng may số mình còn hên! hắn lượm hai cái chủy thủ của Hoa Miên Thần lên, tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Hoa cô nương, ngươi đừng vì vì thể diện mà không cần gì, chúng ta cũng không định tổn thương ngươi, nhưng ngươi giết nhiều đội viên của chúng ta như vậy, nên hiện tại chúng ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giết ma thú của ngươi, mang ma hạch đến đổi ba nữ nhân này!”
Thẩm Chính Gia cầm đao kéo Bích Thiên Thiên ra một khoảng, cười cười nói: “Hoa cô nương, ngươi cũng biết rồi đó, chúng ta giết chết một con triệu hoán thú rồi, ta không ngại giết thêm một người cho ngươi xem đâu. Đừng có mà tỏ vẻ, mang ma hạch đến đây ngay, chúng ta sớm gặp sớm tan, còn không…” Thẩm Chính Gia cầm đoản đao đâm vào vai Bích Thiên Thiên.
“Ah–”
Nhưng khiến cho đám triệu hoán sư không ngờ chính là, giọng nữ như dự đoán không có vang lên, ngược lại Thẩm Chính Gia che bàn tay của hắn, không ngừng la hét. Đoản đao của hắn rơi xuống đất, lòng bàn tay hắn bị băng thứ xuyên thủng.
“Ngươi…. ngươi…. ma pháp…. ma….” Lôi Tông nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần, cả người run rẩy, hắn chỉ chỉ không nói nên lời.