Chương 121
Hoa Miên Thần mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Khanh Nguyệt cởi từng món y phục trên người xuống, cho đến chiếc áo trong màu trắng cuối cùng treo trên người, đứng trước mặt Hoa Miên Thần, tim nàng nhảy lên như từng hồi trống đập.
“Ngươi…” Hoa Miên Thần nhìn cổ áo Khanh Khuyệt mở rộng, thấy rõ cái khe bên trong, nuốt ngụm nước miếng, run rẩy nói, nhưng không biết nói cái gì. Nàng đưa tay lên định giúp Khanh Nguyệt kéo áo lại, nhưng tay lại run dữ dội hơn, “ngươi dừng như vậy, ta… ta muốn tắm thật nghiêm túc…” cuối cùng, Hoa Miên Thần rũ rượi nói ra lời không có sức thuyết phục này.
Khanh Nguyệt nắm chặt bàn tay Hoa Miên Thần đang để ở không trung, dán lên mặt mình, chà chà hai cái, “đúng vậy, ta cũng muốn tắm nghiêm túc với chủ nhân mà ~ ”
Nghiêm túc cái rắm! nghiêm túc mà ngươi còn liếm ngón tay ta!
Bàn tay dán trên mặt Khanh Nguyệt đã bị nắm trong lòng bàn tay nàng, chậm rãi dời đến môi, cảm nhận đầu ngón tay tê dại, Hoa Miên Thần cảm giác trong lòng cũng ngứa ngáy.
“Chủ nhân, để cho ta hầu hạ ngài a!?”
Khanh Nguyệt hạ người xuống, hơi ngẩng đầu thành thật nhìn Hoa Miên Thần. Áo trên người Khanh Nguyệt vốn lỏng theo động tác liền trượt khỏi vai.
Hoa Miên Thần nhìn chầm chằm hai mắt Khanh Nguyệt không khỏi u ám, nàng trở tay túm tay Khanh Nguyệt, kéo nàng vào trong ngực mình, “ngươi cố ý kéo dài trễ như vậy mới tắm!”
Nghe giọng Hoa Miên Thần khanfkhanf, Khanh Nguyệt chôn trong ngực Hoa Miên Thần cong khóe miệng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hoa Miên Thần cứ vậy ôm Khanh Nguyệt, một tay cứ vậy vuốt ve đầu vai bóng loáng của Khanh Nguyệt một hồi lâu rồi mới buông ra, hào phóng buông tay nhướng mày cười nói với nàng: “hừ, bây giờ ngươi lo mà hầu hạ ta cho tốt, nhớ rõ, chỉ được nghiêm túc tắm cho ta ~” hừ, xú nha đầu, dám chọc ta, xem ta làm sao chọc ngươi nghẹn chết!
“Chủ nhân ~” chờ Khanh Nguyệt cả người xích lỏa ôm lấy Hoa Miên Thần cũng đang khỏa thân ngồi gần cửa, Hoa Miên Thần mới bắt đầu hối hận.
“Khoan.. khoan đã, dừng tay! kêu ngươi tắm chứ có kêu ngươi sờ loạn đâu!”
“Chủ nhân, ta quên mang theo khăn tắm rồi, chỉ có thể dùng tay tắm cho ngài thôi, ngài nhịn một chút nha.”
“Nhịn cái rắm! không phải trong không gian của ngươi cũng có khăn tắm sao?”
“Dừng, dừng lại! tay của ngươi…. mau lấy ra a.”
“Chỗ này cũng phải tắm cho thật sạch a, chủ nhân.” Khanh Nguyệt đỏ mặt, trong mắt chỉ có người trong ngực đang xấu hộ vặn vẹo, một tay nàng chế trụ Hoa Miên Thần, tay hư hỏng còn lại sờ lung tung. Đầu ngón tay chạm đến nơi mềm mịn khiến lý trí nàng gần như sụp đổ. Đã hơn 1 năm xa cách, rốt cuộc nàng lại được lần nữa chạm vài tiểu Miên Miên chính mình mong nhớ. Người yêu thương đang ngồi trên đùi mình, nàng hiện tại sao có thể khống chế được dục vọng của mình!
“Dừng tay! Khanh Nguyệt, ta kêu ngươi dừng tay!”
Hoa Miên Thần liên tục hô to vài tiếng, nhưng đổi lại hành động trên tay Khanh Nguyệt càn thêm to gan, nhìn thấy mình sắp bị xú nha đầu chọc cho động tình, Hoa Miên Thần nhịn xuống cảm giác run rẩy dưới thân, khó chịu nhíu chặt mày, độc ác cắn mu bàn tay Khanh Nguyệt.
Dừng tay!!!
Đột nhiên đau đớn, cùng bên tay vang lên tiếng giận dỗi, khiến Khanh Nguyệt có chút thanh tỉnh, dừng lại hành động trên tay.
“Chủ nhân.”
Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần ngoại trừ dục vọng trong mắt còn có chút ủy khuất,
“Ah, ngươi còn biết kêu ta là chủ nhân à?”
Hoa Miên Thần chuyển mình, tách hai chân ngồi trên đùi Khanh Nguyệt, đối diện với Khanh Nguyệt. Hai tay nàng túm chặt cổ Khanh Nguyệt, ép nàng nâng cằm, đồng thời tăng lực đạo.
“Khanh Nguyệt, ngươi đừng quên thân phận hiện tại của ngươi! ngươi hiện tại chỉ là nô lệ của ta thôi, ngươi dựa vào cái gì dám cãi lại mệnh lệnh của ta?” Khanh Nguyệt khó chịu ngẩng đầu, cố gắng thở, hai tay ôm hông Hoa Miên Thần, không dám cử động. Nàng muốn mặc kệ như vậy làm tiếp, nhưng nàng sợ Hoa Miên Thần giận hơn.
“Thực xin lối,chủ nhân, ta sai rồi….”
“Ngoan….” Hoa Miên Thần bóp cổ Khanh Nguyệt buông ra, chuyển đến sau cổ Khanh Nguyệt, vén mái tóc dài sau gáy nàng lên, Hoa Miên Thần ấn cổ Khanh Nguyệt chậm rãi gần sát mình.
“Hiện tại, ngươi chỉ được ngồi im, không được nhúc nhích biết chưa?”
“Dạ biết, chủ nhân.”
Hoa Miên Thần hài lòng cong khóe miệng, hôn môi Khanh Nguyệt.
Khanh Nguyệt cứ vậy đơ người để Hoa Miên Thần tùy ý cạy khớp hàm mình ra, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng tìm tòi từng chỗ bên trong, sau đó cùng đầu lưỡi của mình dây dưa với nhau tùy ý, chỗ mềm mại kia của Hoa Miên Thần, chậm rãi ma sát trên đùi mình, cảm giác kích thích như từng dòng điện chạy trong cơ thể mình. Miên Miên nàng đang….
Khanh Nguyệt mở to hai mắt, đôi tay ôm chặt eo Hoa Miên Thần, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nàng gian nan khống chế chính mình, đồng thời hướng thụ sự tra tấn thống khổ ngọt ngào này.
Cánh môi hai người đã sớm tách ra, Hoa Miên Thần vô lực nằm trên vai Khanh Nguyệt, tiếng thở dốc nhẹ nhàng truyền vào tai Khanh Nguyệt. Nàng ôm cổ Khanh Nguyệt, dừng sức, cái mông vặn vẹo tốc độ càng lúc càng nhanh, cho đến khi Hoa Miên Thần phát ra tiếng ngâm dài, cả người liền mềm nhũn nằm trên người Khanh Nguyệt. Tay Khanh Nguyệt đỡ Hoa Miên Thần lại dùng thêm chút sức.
Hai người kéo ra khoảng cách, nàng tham lam chăm chú nhìn Hoa Miên Thần động tình, đuôi mắt phiếm hồng, hai má diễm lệ, cùng ánh mắt mê ly. Hai mắt Khanh Nguyệt càng thêm sâu thẳm, trong lòng nàng đang kêu gào, muốn Hoa Miên Thần. Muốn dùng sức hôn nàng, mạnh mẽ tiến vào nàng, khiến nàng vì mình phát ra âm thanh rên rỉ động tình dâm đãng! nhưng khi đôi mắt Hoa Miên Thần hàm chứa mị ý nhìn lướt qua Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt sợ tới mức không dám nhúc nhích.
“Ah…” Hoa Miên Thần thở dốc, chậm rãi ngồi thẳng dậy, chân tâm lại ma sát một hồi, cảm giác ma sát khiến Hoa Miên Thần xém chút mỏi eo, “Bây giờ, còn muốn tắm rửa cho ta không?”
Khanh Nguyệt gồng mình gật đầu. Muốn , dĩ nhiên là muốn rồi! Cho dù không ăn được Miên Miên, nàng vẫn muốn sờ điên cuồng thân thể Miên Thần một lần a.
“Được rồi ~ vậy bây giờ ngươi tắm cho ta đi!! tắm cho nghiêm túc, không chó phép sờ loạn!” nói xong, Hoa Miên Thần nằm trong ngực Khanh Nguyệt, không hề báo trước liền biến thành đại phì cầu.
“…” Khanh Nguyệt nhìn hai mắt Hoa Miên Thần đắc ý, mím chặt môi. Nàng nhớ rõ lời trước kia nói với Miên Miên, cho dù Miên Miên là thú hình thì nàng vẫn có dục vọng với nàng a! trong lúc Khanh Nguyệt run rẩy hai tay, muốn ấn lên cái bụng nhỏ của Hoa Miên Thần, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
“Oa, hôm nay nhiều chiến sĩ và triệu hoán sư đến như vậy, chúng ta ở đây lại thiếu củi nấu nước nóng rồi.”
“Không phải ngươi cũng đã dự đoán tình huống này, nên kêu ta đi cùng đó sao?”
“Đương nhiên rồi ~ triệu hoán thú của ngươi là thủy hệ, triệu hoán thú của ta là hỏa hệ, chúng ta…. ah? lu nước sao lại thiếu hai cái rồi?”
“Nhìn chỗ này, cách gian bên kia hình như có người đang tắm?”
Một lát sau, cách gian Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt đang tắm bị gõ, “xin hỏi, là bằng hữu Long Châu thành hoặc Kim Hổ thành phải không? nước nóng của ngươi có đủ dùng không?”:
Hoa Miên Thần lúc nghe hai người nói chuyện liền trở mình từ trên đùi Khanh Nguyệt trượt xuống, nhưng mà tứ chi ngắn ngủn vừa chạm đất liền mềm oặt ngã trên sàn, Khanh Nguyệt hoảng sợ vội khom lưng đỡ Hoa Miên Thần dậy, để nàng dựa vào vách gỗ cách gian. Khanh Nguyệt đỡ Hoa Miên Thần xong liền hắng giọng một cái, nhìn ra ngoài nói: “vẫn còn nước nóng, ta nấu hai lu, cảm ơn các ngươi.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta không quấy rầy ngươi nữa. Nếu cần giúp, thì cứ nói với chúng ta là được.”
Sau đó, cách gian lại có âm thanh.
Trong nhà tắm lại có thêm hai người, mặc dù có tấm gỗ ngăn cách, nhưng Khanh Nguyệt vẫn là mất hứng, ngược lại ôm Hoa Miên Thần, tách vài chỗ mẫn cảm trên người nàng, nghiêm túc tắm rửa cho nàng. Cả quá trình, Hoa Miên Thần chỉ nhắm hai mắt hưởng thụ Khanh Nguyệt phục vụ, khi lu nước nóng sắp hết, thì mới giúp nấu thêm một lu khác. Hứ! do mình mệt nên mới nhắm mắt thôi nha, chứ không có sợ cái thân hình của xú nha đầu này nha! không đúng, mình cần gì phải sợ chứ! nếu không phải sai địa điểm, sai thời gian, mình sẽ khiến cho xú nha đầu này phải kêu cha gọi mẹ!
Chờ Khanh Nguyệt tắm cho Hoa Miên Thần xong, thuận tiện tắm cho chính mình, thì ôm Hoa Miên Thần bọc trong cái khăn chỉ để lộ cái đầu nhỏ, mở cửa cách gian ra, đúng lúc đụng phải hai nữ triệu hoán sư cũng vừa tắm xong đi ra.
“Oa, đây là tiểu ma thú của ngươi sao?! lúc này chúng ta mới thấy ở bữa tiệc, đúng là tròn tròn đáng yêu quá đi à!”
“Chúng ta nghe một triệu hoán sư Long Châu thành nói, tiểu ma thú này rất lợi hại, hình như là thập giai thì phải?”
Khanh Nguyệt gật đầu đại, đáp lại hai câu, vội vàng rời đi. Để lại hai nữ triệu hoán sư lại si mê một hồi, rồi nhìn hai cái lu trống trong cách gian kế bên nói, “nước trong lu này làm sao đây?”
“Lu nước to như vậy ta mang không nổi, nhưng nàng làm sao mang vào được! khoan đã, vừa rồi không phải là nữ chiến sĩ Khanh Nguyệt giáo quan duy nhất của Long Châu thành đó sao?”
“Thì ra là nàng! đúng là như lời đồn, vóc dáng đẹp a! nhưng mà nàng ôm trong ngực là triệu hoán thú của nàng hay là ma thú của nữ chiến sĩ khác của Kim Hổ thành vậy?”
“Không biết, kệ đi, dù sao có thêm lực chiến cho biên cương phía nam chúng ta là tốt rồi.”
Hai người trò chuyện, cùng nhau dùng sức đỡ lu nước lên, cuối cùng dọn về bếp nấu nước.
Còn Khanh Nguyệt, ôm Hoa Miên Thần rón rèn về phòng nghỉ ngơi. Khi nàng mở cửa, thì thấy Bích Vũ An còn chưa ngủ đang ngắm trăng ngoài cửa sổ, thấy trong ngực Khanh Nguyệt ôm cục bông bự, lại nhìn sang tiểu bánh bao đang làm ổ ngủ say ở cuối giường, biểu tình suy tư.
Khanh Nguyệt cẩn thận đặt Hoa Miên Thần lên chăn mềm, tự mình leo lên theo.
“Ngao!” Hoa Miên Thần trong hình thái triệu hoán thú không thể nói được tiếng người, bực bội kêu một tiếng.
“Hả? khuya rồi, chúng ta ngủ sớm một chút a!” Khanh Nguyệt làm ngơ cởi áo khoác ra.
Ngủ muội ngươi á! Hoa Miên Thần chui vào chăn bông, lần nữa biến thành hình người, che kín chăn đá Khanh Nguyệt một cước. “Mau quay cút về giường ngươi đi!”
Tiếc quá, định ôm tiểu Miêm Miên mềm mại mới tắm thơm tho xong ngủ một giấc thật ngon a! Khanh Nguyệt tiếc nuối thở dài, dưới cái nhìn uy nghiêm chằm chằm của Hoa Miên Thần, đành phải về giường của mình. Sau đó, nàng lại nhớ lại cảnh ở trong nhà tắm, làm cái mộng đẹp khó tả.
Còn Hoa Miên Thần, nhắm mắt một hồi, đột nhiên kéo chăn che kín mình, đụng trúng cái gối. Hoa Miên Thần a, ngươi mất hết liêm sỉ rồi, vừa rồi còn dám làm chuyện như vậy! tuy nói không muốn phát sinh quan hệ trong nhà tắm với xú nha đầu này. Nhưng cũng không thể vì dục vọng mà cứ như vậy a! vừa rồi còn làm đến tự nhiên như vậy, giờ nghĩ lại, đúng là xấu hổ muốn chết a! tiêu rồi, tiêu rồi, mình bị Khanh Nguyệt mất hết liêm sỉ ảnh hưởng quá sâu rồi!
Hoa Miên Thần đỏ mặt, cuối cùng trong cơn xấu hổ và hối hận liền mơ màng ngủ.
Cùng lúc đó, Lôi Tông nằm trong phòng y liệu quân doanh đang ngủ, đột nhiên trước giường có thêm cái thân ảnh khổng lồ. Lôi Tông mơ màng, đột nhiên ngửi thấy mùi tanh, liền giật mình tỉnh lại. Nhìn lại đầu giường của mình, quả nhiên….
“Đại…. đại nhân….”
“Hôm nay, bọn họ đều tới?”
“Đúng vậy đại nhân.”
“Có một người là chiến sĩ Khanh Nguyệt, còn có một tiểu súc sinh lông trắng a?”
“Đúng vậy đại nhân.”
“Ah, ha ha ha ha ha — tốt, rất tốt! ha ha ha ha ha!”
Ánh trăng ngoài cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt kinh dị của hắn, hòa cùng tiếng cười của hắn khiến cho Lôi Tông nổi da gà.