Chương 123
Khanh Nguyệt đang cùng Chung tướng quân thương lượng làm sao bắt được ma thú siêu cao giai đứng sau Lôi Tông, thì Hoa Miên Thần lại mang theo tiểu bánh bao đi dạo trong quân doanh. Hết cách rồi, điểm tâm buổi sáng ở doanh trại đối với nàng và tiểu bánh bao vẫn quá ít, ăn không đủ no bụng phải làm sao đây? chỉ thể tự mình ra tay thôi ~
Doanh trại biên cương phía nam tồn tại là để đề phòng ma thú bạo động từ trong Cự Ma Chi Sâm, nên không thể không xây dưng doanh trại đối diện Cự Ma Chi Sâm được, nếu không lỡ có một ngày ma thú không báo trước mà tấn công, sẽ khiến các tướng sĩ trong doanh trại bị tiêu diệt hết. Cho nên doanh trại biên cương phía nam được xây dựng cách Cự Ma Chi Sâm chừng 20km ở trong một cái trấn nhỏ gần đó, trấn nhỏ này bị thú triều tấn công nên đã bị bỏ hoang. Các tướng sĩ đem trấn nhỏ này sửa lại thành quân doanh hiện tại.
Mất công nhiều nhất chính là tường thành bên ngoài doanh trại. Tường được đúc dày và cao, dùng đá cứng và kim loại, để xây dựng tường thành, ngoài độ dày 10 thước thì bề ngoài nhìn kiên cố kia mỗi năm đều được sửa sang lại không ngừng.
Hoa Miên Thần ôm tiểu bánh bao leo lên tường thành cao, tìm được chiến sĩ đang gác cửa quân doanh. Được vị chiến sĩ gác cửa chỉ dẫn, đi về phía nam quân doanh. Để bảo đảm an toàn cho doanh trại, bình thường cửa trại luôn được đóng, và ở phía nam có một cánh cửa nhỏ được mở, bình thường mọi người hay ra vào ở chỗ này, đi tới cánh rừng cách đó không xa để thu hoạch đồ ăn. Sáng nay đã có rất nhiều đội viên Long Châu thành và Kim Hổ thành ra ngoài thu hoạch đồ nấu ăn.
Khi Hoa Miên Thần vừa ra cửa, thì gặp nhóm Hạ Nghênh Lâm đi về.
“Miên Thần dậy rồi hả? sáng thấy ngươi ngủ ngon quá, nên không thức ngươi dậy đi hái nguyên liệu nấu ăn, nhưng mà chúng ta đi hái không ít, hay là Miên Thần ngươi….”
“Không cần.” Hoa Miên Thần liếc qua đống đồ nhóm Hạ Nghênh Lâm hái được, cảm thấy số lượng này không đủ cho mình ăn một ngày, “các ngươi cũng biết ta ăn nhiều mà, ta mang tiểu bánh bao đi săn thêm vài con ma thú là được.”
“Cũng được,” Hạ Nghênh Lâm suy nghĩ một chút, không cản Hoa Miên Thần lại, “nhưng mà Miên Thần ngươi cẩn thận một chút a, trong rừng tuy có nhiều tiểu ma thú đẳng cấp không cao, nhưng mà nó cũng đến từ Cự Ma Chi Sâm, ngươi đừng đi xa quá đó!”
“Ừ, ta sẽ cẩn thận. Phải rồi, ngươi có thấy Tiểu Ly không?” sáng sớm không thấy Tiểu Ly quấn lấy tiểu bánh bao, đúng là có chút không quen.
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư nhìn nhau lắc đầu, “không có, lúc sáng chúng ta dậy, đã không thấy Tiểu Ly ở trong phòng rồi, không biết nàng đi đâu nữa.”
“Ah, vậy được rồi, các ngươi mau đem ma thú về làm thịt đi, ta đi đây.” Hoa Miên Thần tạm biệt nhóm Hạ Nghênh Lâm, tiếp tục đi vào rừng, đồng thời suy đoán có thể Tiểu Ly chạy về Cự Ma Chi Sâm.
Khi Hoa Miên Thần ôm tiểu bánh bao biến mất sau rừng cây, thì có một khối cự nham từ phía sau một thân cây khổng lồ chui ra. Nó nhìn hướng Hoa Miên Thần đi, trong miệng phát ra âm thanh cười ha ha ha quái dị.
“Tiểu súc sinh! hơn 1 năm, ta không tin mạng ngươi vẫn cứng như vậy! hừ!”
Tên quái vật người không ra người, thú không thú vừa dứt lời, liền có mấy cái bóng đen vọt ra ngoài, đuổi theo hướng Hoa Miên Thần chạy đi. Tên quái vật đứng một chỗ chờ hôi lâu cảm thấy không yên lòng nên đuổi theo.
“Nữ nhân là là siêu ma thú siêu cao giai Lôi Tông nói, để ta xem thực lực của nàng thế nào?”
“Grừ–” một con ma thú khổng lồ ngã xuống, Hoa Miên Thần định tới đào ma hạch của ma thú, đột nhiên bước chân dừng lại, sau đó nhìn tiểu bánh bao đang ngoan ngoãn theo sau kêu một tiếng: “bánh báo!”
“Ngao ngao ngao ~” tiểu bánh bao nãi thanh nãi khí kêu, chợt quay đầu, nhảy lên một cái, móng vuốt cào vô cái bóng đen kia, “roẹt!” bóng đen bị đập vào mặt.
“…” quái vật im lặng trốn say gốc câu nhìn cục bông mình hận tới nghiến răng nghiến lợi, đánh đổ toàn bộ người mình mang tới ngã xuống đất, không thể nhúc nhích được, tức giận nhổ ra một cục đờm.
“Là ai?” Hoa Miên Thần nghe thấy âm thanh quái vật trốn sau gốc cây, ngay sau đó vài cục băng xoay tròn phóng về phía cái cây kia.
“Ah–” tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó một cái bóng đen lòi ra khỏi cây. Con quái vật dùng tay phải cầm cái tay trái bị băng hoàn chặt đứt, hung tợn nhìn Hoa Miên Thần, giọng nói khàn khàn: “không hổ là ma thú siêu cao giai, thực lực đúng là không bình thường!” nói xong nó hét lớn một tiếng, tay trái vỡ ra biến thành nhiều cái xúc tua, giao thoa nối nhau, hình thành cánh tay mới.
Hả? ma thú nào có lực tái sinh mạnh như vậy? Hoa Miên Thần trừng mắt cảnh giác quáy vật cháy đen đang biến đổi, lại phóng thêm cái băng châm.
“Ah–”
Băng châm không chút trở ngại xuyên qua cánh tay trái mới mọc.
“…”
Con quái vật này thực lực yếu hơn mình tường a! không phải ma thú siêu cao gì cả, nhưng lại biết nói tiếng người… Hoa Miên Thần suy nghĩ, định phóng thêm mấy cái băng châm thì lúc này tiểu bánh bao ngao một tiếng, vui vẻ phóng cho con quái vật thêm một hàng băng thứ chằng chịt, nháy mắt toàn thân con quái vật ghim đầy băng thứ, nó tru lên đầy khủng bố.
“Đáng ghét! ta phải giết chết các ngươi!” quái vật hét thảm một hồi lâu, đột nhiên há to miệng, hướng về phía Hoa Miên Thần…. khạc một bãi đờm.
“Ai nha… thật là kinh tởm!” Hoa Miên Thần lắc mình tránh cục đờm to đen thui, nhưng khi cục đờm rơi trên đất, Hoa Miên Thần thấy nó nhúc nhích!
Không phải đờm, là trùng! toàn thân mềm nhũn ướt át không xương giống như con sên!
“Ngao~” lần đầu thấy sinh vật kinh tởm như vậy a, tiểu bánh bao kêu một tiếng, tới gần con sên kia.
“Bánh bao! quay lại!”
Hoa Miên Thần vừa nói xong, con quái vật lại nhổ thêm 3 con sên đen nữa, nhưng mà con sên này không có lực sát thương gì, Hoa Miên Thần và tiểu bánh bao dễ dàng tránh được nó, sau đó chúng nó đáp đất tiếp tục ngọ nguậy. Thứ trùng này…. Hoa Miên Thần quay đầu nhìn tiểu bánh bao dẫm bẹp 5 con sên vào trong đất, chúng cố sức giãy dụa, khác với quái vật hình người, giữa hai bên chắc là có liên hệ gì đó.
Nhân lúc Hoa Miên Thần đang quan sát con sên, quái vật xoay chây chạy vào rừng sâu. Lúc gần đi, nó còn để lại một câu vai ác hay nói: “đáng ghét! các ngươi hãy đợi đó! ngày nào đó ta sẽ giết các ngươi, đem các ngươi….”
Âm thanh đi xa quá, giọng nói quái vật khó nghe, nên Hoa Miên Thần cũng không nghe rõ.
Nhưng mà, Hoa Miên Thần cũng không để ý quái vật kia gào cái gì, nàng quay đầu nhìn con sên đang ngọ nguậy, nhìu mày, nói với tiểu bánh bao: “bánh bao, đông lạnh mấy con trùng này lại đi, chúng ta mang về quân doanh.”
Hoa Miên Thần mang sên về, mang theo đám người hình thù quái vật về quân doanh. Đối với những người hình thù giống quái vật này, Hoa Miên Thần cảm giác không thể giết bọn họ. Cho nên, nàng chỉ đông cứng tứ chi bọn họ lại, lấy một bó thừng trong không gian ra, trói 5 con quái vật hình người này lại, kéo về quân doanh.
Hoa Miên Thần kéo 5 quái vật hình người về doanh trại, khiến cho nhiều tướng sĩ kinh động, mọi người vây quanh mấy thứ này, “ngao!” trong lúc mọi người không ngừng suy đoán là sản phẩm mới của ma thú, thì Phạm Dũng đột nhiên từ đâu xông vào đẩy mọi người ra, nhìn một trong số các quái vật hình người kia.
“Đại — đại ca –”
Ngay sau đó, Tạ Định Nam cũng lo lắng đi tới một quái vật hình người khác, “đại ca –”
Mấy quái vật hình người này đều là những chiến sĩ mất tích? mọi người kinh ngạc nhìn nhau, sau đó nhìn chằm chằm bọn họ, muốn nhìn ra cái bóng chiến sĩ trước kia trên người bọn họ. Nhưng vừa nhìn liền có người nhận ra thân phận ba người còn lại.
Hoa Miên Thần cản Phạm Dũng và Tạ Định Nam lại gần, may là mình không giết chết mấy quái vật hình người này, “các ngươi đứng xa ra một chút, mấy thứ…. chiến sĩ này, bọn họ không có trí lý.”
Phạm Dũng nhìn chằm chằm đại ca của mình hoàn toàn thay đổi, hồi sau liền đấm vào cái khiên của chiến sĩ đứng bên cạnh, “khốn nạn, rốt cuộc là ai? hại đại ca ta thành như vậy?”
“…” chiến sĩ cầm khiên vô cớ bị đấm hé miệng, thấy viền mắt Phạm Dũng đỏ bừng, rồi nhắm lại. Ai… bỏ đi, để hắn trút giận một chút cũng tỉnh táo lại cũng tốt.
“Đại ca, đại ca, ta là tiểu Dũng đây a! ngươi không nhớ rõ ta sao?” Phạm Dũng lại đấm ầm ầm thêm mấy cái vào khiên.
“…” chiến sĩ cầm khiên bị chấn tay có chút tê, im lặng nắm chặt khiên của mình.
“Đủ rồi! kéo hắn lại đi, để hắn bình tĩnh một chút!” Tạ Định Nam cũng khó chịu lạnh lùng liếc Phạm Dũng liền nhờ hai triệu hoán sư khác của Long Châu thành đến kéo hắn ra.
“Miên Thần, cái này… đã xảy ra chuyện gì? sao ngươi tìm được mấy chiến sĩ này?” Khanh Nguyệt tốn sức chen vào bên cạnh Hoa Miên Thần, nhỏ giọng hỏi.
Hoa Miên Thần chỉ chỉ về phía bên trái 5 quái vật hình người, có một đống sên bị đông lạnh mà mọi người không ai chú ý, liền nói ra suy đoán của mình: “ký sinh thú.”
“Ký sinh thú?” lần đầu Khanh Nguyệt nghe thấy tên loại ma thú này.
“Không phải, ý ta nói là mấy thứ này có thể là ma thú ký sinh trên người, ta nghĩ 5 vị chiến sĩ này đang bị chúng ký sinh.”
Có thể khiến con người mất đi lý trí đồng thời biến thành quái vật không còn là mình, Hoa Miên Thần trên đường trở về cũng có liên tưởng đến ký sinh trùng trong kiếp trước mình từng thấy. Cho nên nàng hoài nghi có thể mấy con sên này chính là ký sinh thú, ký sinh trên cơ thể con người để khống chết họ.
“Ký sinh thú?” Chung tướng quân cũng nghe thấy Hoa Miên Thần nói vậy, hắn nghĩ một hồi sau đó lắc đầu, “hình như trước đây từng nghe qua ma thú như vậy, nhưng mà…. thôi kệ, chút nữa ta quay về lấy sách ra xem coi có loại ma thú đột biến này không?”
“Đi thôi, vì an toàn, trước tiên phải nhốt các chiến sĩ này lại, còn có đống nước mũi này…. không phải, ký sinh trùng này, ta không biết đông lạnh chúng lại như vậy thì chúng có chết hay không, nhưng mà phải cẩn thận một chút, không những đóng kỹ bọn chúng, còn phải để ý tình huống của bọn chúng.”
Sau khi thu xếp xong đống sên khống chế chiến sĩ, cùng phái người đến bảo vệ đống sên, mọi người liền giải tán, tiếp tục công việc của mình. Nhưng mà, tâm tình mọi người đều nặng nề, chiến hữu ngày xưa giờ lại thành như vậy, người không ra người, thú không ra thú, còn có vài chiến sĩ mất tích không có tin tức, sau lên chiến trường lỡ gặp phải chiến sĩ biến thành quái vật như vậy bọn họ chỉ có thể dùng bi thương mà chiến đấu với họ, thậm chí là giết chết bọn họ!