Chương 125
Khi Hoa Miên Thần ôm tiểu bánh bao cùng Khanh Nguyệt và Tiểu Ly quay về quân doanh, thì các quân quan đã ăn trưa xong rồi, đang định đi thẩm vấn Lôi Tông trong y sở. Chung tướng quân nhìn thấy Khanh Nguyệt, liền kéo nàng đi thẩm vấn. Khanh Nguyệt lo lắng nếu Hoa Miên Thần đi theo, sẽ bị Lôi Tông sẽ ép Hoa Miên Thần công khai thân phận, liền để Hoa Miên Thần phòng nghỉ trước, còn mình theo mọi người đến sở y.
Hoa Miên Thần ôm tiểu bánh bao về phòng nghỉ, cả phòng không có ai, ngoại trừ Tiểu Ly bám theo lù lù. Các nàng ngồi một hồi, sau đó đi xem các chiến sĩ và triệu hoán sư huấn luyện.
Chờ đến bữa tối, Khanh Nguyệt mới về phòng nghỉ, chuẩn bị gọi Hoa Miên Thần đi ăn cơm tối, Hoa Miên Thần cũng đã sớm ở trong phòng chờ.
Hiện tại trong quân doanh lương thực không đủ, nên ai tới nhà ăn thì cũng phải đem tới một phần nguyên liệu đưa cho đầu bếp, để đổi lấy phần ăn. Đương nhiên, kế bên nhà ăn là một cái sảnh lớn, ở đây các chiến sĩ và triệu hoán sư có thể thoải mái dùng đồ nấu nướng, nấu đồ ăn cho mình, Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt cùng nhau đến chính là chỗ này.
“Sao rồi, cả một buổi chiều, các ngươi tra được gì chưa?” trên đường tới sảnh nấu ăn, Hoa Miên Thần tùy ý hỏi một câu.
Khanh Nguyệt giang tay lắc đầu trả lời: “hắn không nói gì cả, cũng không biết ma thú nào hết. Nhưng mà, kỳ quái, hắn không có nói thân phận của ngươi với Chung tướng quân.”
“Ah….” Hoa Miên Thần cười trào phúng, “tính hắn thù dai, nếu hắn không nói ra bí mật thân phận của ta tức là con quái vật kia ra lệnh sau lưng hắn. Chậc, tên nay muốn làm cái gì a?” nghĩ đến sau lưng các nàng còn có một con quái vật nhắm vào Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần lại thấy lo lắng.
“Không sao, không sao, ngươi cũng nói rồi, thực lực quái vật kia cũng không cao, chúng ta không cần phải sợ nó. Phải rồi, Miên Thần, ngươi nói ta biết cái này dùng thế nào a?! tối nay ta dùng nó nấu cho ngươi ăn.” Khanh Nguyệt nói, nhân lúc mọi người không để ý, lấy ra một cái túi, trong túi đựng thứ lần trước Khanh Nguyệt bị Hoa Miên Thần hất một người bùn, đó chính là cây nghệ.
“Cây nghệ!” hai mắt Hoa Miên Thần liền sáng lên, sau đó nàng có chút ngại ngùng liếc Khanh Nguyệt, im lặng lấy cái túi, nhỏ giọng nói: “đem nghệ phối với tiêu trắng, hồi hương, ớt cùng mài thành bột cà ri….” mặc dù ngại ngùng, nhưng nàng vẫn rất muốn ăn cơm cà ri.
“Được, để ta thử một lần.” Khanh Nguyệt thấy bộ dạng Hoa Miên Thần ngại ngùng, giống như trước kia thấy cục bông nhỏ làm chuyện sai, tính phản xa đưa tay nhéo nhéo mặt Hoa Miên Thần một cái, nhưng tay đưa lên một nửa liền dừng lại rụt về, đổi thành gãi gãi mặt mình.
Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt lúng túng thu tay về gãi mặt, đột nhiên đưa tay ra, xoa đầu Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần cao so với Khanh Nguyệt không bao nhieu, cho nên nàng không cần tốn sức. Vội vã xoa vài cái trên đầu Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần đỏ mặt để lại một câu, đi trước.
“Bữa tối nấu ngon, ta hài lòng…. sẽ thưởng.”
Khanh Nguyệt nhìn theo bóng lưng Hoa Miên Thần một lúc, sau đó cong môi cười đuổi theo Hoa Miên Thần, “được, chủ nhân của ta ~”
Hoa Miên Thần nắm chặt tay, nhớ lại cảm xúc vừa rồi, khóe miệng cong lên. Rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trước đây Khanh Nguyệt thích xoa đầu mình rồi, cảm giác này thật thích a.
Vì đã có đối tượng hoài nghi, lại lo lắng trong quân doanh có chiến sĩ bị ký sinh, cho nên trong trại tăng cường canh gác nhiều hơn, cả Lôi Tông thương thế chưa lành cũng bị mang ra khỏi y sở, bị quản thúc riêng. Nhưng mà đến ngày thứ tư vẫn xảy ra chuyện.
Tối hôm đó, Khanh Nguyệt vẫn còn trong sân huấn luyện các học viên của mình và một số triệu hoán sư khác, Hoa Miên Thần nhân lúc này, đi tắm trước. Chờ nàng quay về, tiểu bánh bao vốn ở trong phòng chờ mình lại không thấy, Hoa Miên Thần liền nghĩ tới trước tiên có phải Tiểu Ly bế tiểu bánh bao ra ngoài chơi rồi không? nhưng khi thấy Tểu Ly về phòng, Hoa Miên Thần thấy bên cạnh nàng không có cục bông nhỏ quen thuộc.
“Tiểu Ly… ngươi có thấy bánh bao không?” dự cảm không hay xảy ra, nhưng Hoa Miên Thần vẫn ôm hy vọng hỏi Tiểu Ly một câu.
Nhưng Tiểu Ly nghe Hoa Miên Thần hỏi liền nhíu chặt chân mày, “không có, không thấy tiểu bánh bao hả?” bản thân ăn tối hơi nhiều nên về trễ một chút, sao tiểu bánh bao đã mất tích đâu rồi? không chờ Hoa Miên Thần nói, Tiểu Ly quay đầu đánh hơi trong phòng một lần, ngửi mấy cái chân mày nhíu chặt hơn, “nguy rồi, có ma thú siêu cao giai đã đến!”
Tiểu Ly nói ma thú siêu cao giai, không phải là ma thú quái vật người không phải người thú không phải thú ký sinh trên người kia.
Hoa Miên Thần cũng ngửi mấy cái, quả nhiên trong không khí có mùi thối nhàn nhạt, “đây là….”
“Miên Thần! chúng ta đi thôi!” Tiểu Ly không cho Hoa Miên Thần cơ hội nói chuyện, kéo nàng ra khỏi phỏng liền đi ngay.
“Đi đâu?” Hoa Miên Thần theo sau Tiểu Ly.
“Cự Ma Chi Sâm, ta nghi tiểu bánh bao bị ma thú siêu cao giai mang tới Cự Ma Chi Sâm!”
Hoa Miên Thần cũng không do dự gì, cứ vậy đi theo Tiểu Ly chạy về phía nam. Nhưng nghĩ đến Khanh Nguyệt liền dừng bước, rồi lại đuổi theo Tiểu Ly. Nàng không nghĩ là Tiểu Ly bày mưu hại mình, vì nếu Tiểu Ly muốn hại mình, từ lúc đó ở trong động, có thể nhẹ nhàng giết chết mình rồi. Hơn nữa, Hoa Miên Thần thấy được, Tiểu Ly lo lắng cho tiểu bánh bao không thua gì mình.
Ma thú siêu cao giai, bắt đi một con ma thú 10 giai, như vậy….
Hoa Miên Thần càng nghĩ càng lo lắng, trong lòng loạn cả lên. Nàng lo lắng tiểu bánh bao bị thương, lo lắng hơn là tiểu bánh bao sẽ trở thành đồ ăn của ma thú siêu cao giai.
“Tiểu bánh bao nhất định sẽ không sao!” Tiểu Ly đang an ủi Hoa Miên Thần, vừa an ủi chính mình, thình lình nói một câu, “nhưng lần này chúng ta đến Cự Ma Chi Sâm, chắc là sẽ có âm mưu gì đó đang chờ chúng ta!”
Nghe Tiểu Ly nói vậy, Hoa Miên Thần cũng đã nghĩ tới gì đó, “trước đây Tiểu Ly ngươi nói, ma thú siêu cao giai ở Cự Ma Chi Sâm rất ngu, không biết âm mưu, cho nên… có khi nào là con quái vật ký sinh kia đến bày chiêu cho đám ma thú siêu cao giai lão bất tử kia không?”
“Có thể là như vậy!” Tiểu Ly siết chặt nắm tay, trong mắt có lo lắng và hận ý, “đám lão bất tử kia, tốt nhất đừng để cho ta có lý do giết hết bọn hắn.”
Đi tới cửa phía nam, thì thấy bốn cái chiến sĩ đã chết, cửa đá mở rộng, Hoa Miên Thần không kịp báo với mọi người, chỉ có thể tạm thời đóng cửa đá lại, sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Ly 12 giai, khứu giác so với Hoa Miên Thần nhạy hơn nhiều, cho nên cứ vậy theo khí vị một đường chạy sâu vào Cự Ma Chi Sâm. Rừng cây rậm rạp thưa dần, Hoa Miên Thần theo Tiểu Ly lượn trái rồi lượn phải, tới trước một ngọn núi nhỏ.
“Chính là chỗ này, chỗ này có mùi thối nhất, hơn nữa chính là cái thứ thối hoắc ở kế nhà chúng ta!”
“Chỗ này?” Hoa Miên Thần nghi ngờ kiểm tra trên dưới, sau đó không thấy cửa động nào.
“Đi theo ta.” Tiêu Ly theo mùi, đi vòng ra sau núi, qua nhiên tìm thấy cái động. Cửa động chỉ dùng cỏ khô che đại, trước cửa động còn lấp một phiến đá, Tiểu Ly dùng sức kéo phiến đá ra, nhảy xuống động. Nàng không lo lắng nhiều như Hoa Miên Thần, sơ dưới đó có bẫy chờ mình, trong đầu nàng chỉ có tiểu bánh bao. Hơn nữa, cho dù có bẫy cũng không cản được nàng.
Hoa Miên Thần thấy Tiểu Ly xuống rồi, cũng đi theo xuống. Không còn cách nào, hiện tại Tiểu Ly cũng không nghe mình khuyên, ma thú bắt tiểu bánh bao đi đang ở gần đây, nàng cũng không còn tâm tình lên kế hoạch với mình.
Trong động rất tối, Hoa Miên Thần phóng ra hai tiểu hỏa cầu, phiêu phiêu đi tới, soi đường cho mình và Tiểu Ly. Trong động uốn lượn quanh co, nhưng Tiểu Ly rất quả quyết chọn đường cho mình. Lần nữa đi vào nhánh rẽ khác, cuối cùng từ cái đường động nhỏ hẹp này truyền tới âm thanh.
“Ngao ngao ngao ngao ~” Nãi thanh nãi khí kêu to, mang theo phẫn nộ, mang theo ủy khuất, còn mang theo không cam lòng.
Là tiểu bánh bao! Tiểu Ly nghe tiếng tiểu bánh bao kêu thảm, trong lòng căng thẳng lao tới, Hoa Miên Thần theo sát phía sau.
“Ha ha ha ha! tiểu súc sinh, không phải ngươi rất mạnh sao? ở trong trại huấn luyện không ngừng hại ta, ta còn không quên ngươi để lại sẹo trên đùi ta đâu! đây a! giờ đã quai lại a!” âm thanh khàn khàn, mỗi câu vang thì âm thanh nãi thanh nãi khí cũng vang lên theo, cuối cùng càng lúc càng nhỏ.
“Đủ rồi, không phải ngươi nói giữ lại tiểu súc sinh này để uy hiếp chủ nhân của nó sao? bây giờ ngươi đánh chết nó, chờ chút nữa sao mà uy hiếp được?” một giọng già nua vang lên theo.
“Súc sinh! súc sinh, hiện tại tha mạng cho ngươi trước, chờ chút nữa ta hấp thu chủ nhân của ngươi, xem mạng ngươi còn lớn hay không? hừ! hàn băng mã xà trước đây ta chuẩn bị ngươi, nhưng ngươi vẫn thoát được….”
Nghe đến đó, Hoa Miên Thần liền biết thân phận thực sự của quái vật này, mà nàng cũng đã theo Tiểu Ly đi vào tận bên trong ngã ba của động.
“Vu Đạt La, dừng tay!”
“Hỗn đản, coi ta giết ngươi đây!”
Âm thanh Hoa Miên Thần và Tiểu Ly đồng thơi vang lên.
Một con quái vật cùng năm sáu con ma thú siêu cao giai kinh ngạc nhìn Hoa Miên Thần và Tiểu Ly.
“Tiểu Ly! sao ngươi lại qua đây!” một con ma thú lông bạc trắng run rẩy chỉ Tiểu Ly hỏi.
Tiểu Ly không thèm nhìn đám quái vật và ma thú kia, vung tay lên, sợi dây leo nhanh chóng cuốn lấy tiểu bánh đang cuộn mình trên dất, sau đó sợi còn lại tàn nhẫn quất bay con quái vật hình người kia, hắn văng vào vách đá, trên vách đá để lại dấu ấn chữ 大 (đại) khá sâu.
Tiểu Ly ôm tiểu bánh bao vào trong ngực, nhỏ giọng kêu ngao ngao, sau đó vùi đầu vào khuỷu tay Tiểu Ly, toàn thân run rẩy. Tiểu Ly vuốt ve bộ lông của tiểu bánh bao, đau lòng không thôi. Khi nàng thò tay xuống bụng nhỏ của tiểu bánh, chợt rút tay về. Trên đầu ngón tay trắng nõn, máu tươi đỏ chói mắt. Nàng vội lật tiểu bánh bao lại, thì thấy cái bụng tiểu bánh bao phần lông daaif bên dưới đã nhiễm đỏ.
“Lão bất tử, các ngươi đang cố tình chọc tới giới hạn của ta hả? nếu vậy, hôm nay các ngươi để mạng đây cho ta a!!”
Tiểu Ly ôm chặt tiểu bánh bao, mặt bắt đầu hiện vằn đen.