Chương 127
Chờ Hoa Miên Thần và Tiểu Ly quay về động, 4 con ma thú siêu cao vốn ở trong động đã biến mất, Vu Đạt La dính vách đã không thấy đâu!
Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm cái dấu chữ 大 đại hồi lâu, con ngươi liền thu lại.
“Nguy rồi! Khanh Nguyệt!”
Tiểu Ly còn đang cau mày suy nghĩ không biết đám ma thú lão bất tử đã chết hay chưa, thì thấy Hoa Miên Thần ôm tiểu bánh bao không nói gì với mình liền quay đầu bỏ đi.
“Miên Thần, đột nhiên ngươi bị sao vậy?” Tiểu Ly đuổi theo Hoa Miên Thần, thấy khuôn mặt nàng lo lắng, nuốt xuống trách cứ liền cẩn thận hỏi.
“Ta nghĩ…. ma thú ký sinh, chắc là đi tìm Khanh Nguyệt rồi.” Hoa Miên Thần lạnh mặt, tốc độ nhanh hơn.
“… vậy đám lão bất tử theo hắn rồi…..”
“Không còn lão bất tử nữa!” Hoa Miên Thần cắt lời Tiểu Ly khẳng định nói, “ta nghĩ, chắc lúc chúng ta ra khỏi động, con ma thú ký sinh kia chắc đã hấp thu hết toàn bộ 4 con ma thú siêu cao giai rồi.”
Không sai, là hấp thu, trước đó mình đã nghe thấy Vu Đạt La nói một câu như vậy với tiểu bánh bao, mình vẫn còn nhớ trong lòng. Rất có thể, 5 lão bất tử ma thú siêu giai đã bị Vu Đạt La lợi dụng, từ lúc đầu Vu Đạt La không hề có ý để ma hạch cho đám lão bất tử kia hấp thu, mục tiêu của hắn chính là nhân lúc đám lão bất tử không để ý, tự mình nuốt hết, chờ sức mạnh tăng lên thì sẽ hấp thú đám lão bất tử kia.
Nhìn trong động không có xương của đám lão bất tử thì biết, Vu Đạt La muốn hấp thu ma thú khác, ngay cả thôn phệ!
“… ma thú ký sinh tăng sức mạnh, sao không vào Cự Ma Chi Sâm tìm ma thú cao giai khác hấp thu mà lại đi tìm Khanh Nguyệt?” Tiểu Ly khó hiểu, “Khanh Nguyệt là con người, trên người cũng không có ma hạch cho ma thú ký sinh hấp thu.”
Hoa Miên Thần dừng chân lại một chút, xoay người đặt tiểu bánh bao vào ngực Tiểu Ly.
“Là ra sơ suất, chỉ nghĩ tới Vu Đạt La muốn khống chế mộ chiến sĩ mạnh mẽ để tự mình sai bảo, không ngờ tới hắn còn có dã tâm lớn hơn. Vậy đi, bánh bao hiện tại giao cho ngươi an toàn hơn, Tiểu Ly ngươi mang theo tiểu bánh bao vào Cự Ma Chi Sâm kiểm tra các ma thú siêu cao giai khác, nếu gặp phải Vu Đạt La, thì cứ giết chết hắn, giết không chết thì tìm thêm ma thú siêu cao giai khác hợp lực giết chết hắn! hiện tại hắn chỉ mới hấp thu 4 ma thú siêu cao giai thôi, ma thú hậu kỳ thăng giai khó khăn, ta nghĩ hắn hiện tại có mạnh cỡ nào thì cũng không đánh nổi nếu các ngươi liên thủ! Tiểu Ly ngươi nhớ cho kỹ, ma thú ký sinh là thứ nguy hiểm, nó có thể hấp thu ma thú trưởng thành, nếu giữ lại nó một ngày nó sẽ hấp thu cả ngươi, thôn phệ ngươi!”
Tiểu Ly nghe Hoa Miên Thần giải thích xong, trong lòng phát lạnh. Nhìn tiểu bánh bao trong ngực đã ngủ, liền xoay người đi.
“Yên tâm, ma thú 12 giai không dễ lên đâu! ta thấy ma thú ký sinh nhất định sẽ giết chết nó đến cả bụi cũng không còn! phải đi báo cho các ma thú khác biết để phòng con ma thú ký sinh ghê tởm này mới được!” nghĩ đến mình là mục tiêu bị ma thú ghê tởm này thôn phệ, trong lòng Tiểu Ly bực bội không thôi. Con quái vật này không thể giữ lại, rất ảnh hưởng đến tâm tình mình và tiểu bánh bao sinh hài tử a!
Chờ Hoa Miên Thần vừa về quân doanh, trong quân doanh cũng đã sớm loạn tùng phèo.
“Miên Thần ngươi về rồi?” Hạ Nghênh Lâm nhìn thấy Hoa Miên Thần, như thấy được người đáng tin, cùng với những người khác vây quanh lại, “trước đó ngươi đi đâu vậy? có thấy Khanh giáo quan không? Khanh giáo quan không thấy ngươi và tiểu bánh bao nên đã ra ngoài tìm ngươi rồi!”
Nghe Hạ Nghênh Lâm nói, trong lòng Hoa Miên Thần lo lắng, trên đường về nàng không thấy Khanh Nguyệt.
“Hoa cô nương, đã xảy ra chuyện gì? chiến sĩ canh gác cửa nam….” Chung tướng quân vẻ mặt cũng lo lắng, thú triều chưa bắt đầu, sao quân doanh lại liên tục gặp chuyện không may rồi a.
“Chung tướng quân, ngươi mau cho người đi xem, có phải Lôi Tông bỏ chạy rồi hay không? lúc ta đến cửa nam, các chiến sĩ đã chết lâu rồi, cửa đá cũng bị mở, khi ta rời đi đã đóng nó lại.”
“Không cần xem….” Chung tướng quân mặt tức giận, “khi chúng ta phát hiện chiến sĩ ở cửa nam chết, thì chỗ giam Lôi Tông đã không thấy tên khốn đó, hai chiến sĩ canh hắn….”
“Lôi Tông không có sức lớn như vậy, rất có thể là ma thú ký sinh, nói đúng hơn là Vu Đạt La bị đem đi để thành chủ xử tội làm ra.”
“Vu Đạt La!” vài quan quân cùng mấy giáo quan Long Châu hãi hùng kê lên.
Các giáo quan biết Vu Đạt La, dĩ nhiên là qua những việc hắn làm trong trại huấn luyện, các quân quan biết Vu Đạt La cũng vì những chuyện kinh khủng hắn làm được truyền đến biên cương phía nam, khi đó bọn họ nghe đồn trại huấn luyện có chuyện như vậy, đều chửi ầm lên tên khốn này hại họ mất hết không biết bao nhiêu nhân tài.
“Nhưng mà…. Vu Đạt La đã đến chủ thành rồi, như tại họa hắn gây ra….. Hoa cô nương, ngươi xác định quái vật kia là Vu Đạt La sao? ngươi… chưa thấy qua Vu Đạt La mà?”
Hoa Miên Thần ngây ra một lúc, sau đó liền nói: “Vu Đạt La đã sớm không còn là hình người, cho dù là đồng liêu hay thủ hạ của hắn trước kia có thấy cũng chưa chắc nhận ra. Trong lúc ta đi tìm tiểu bánh bao, thì nghe thấy Vu Đạt ở trong động tức giận chửi tiểu bánh bao, còn nói trước kia đặt bẫy mãng xà hàn băng trong trại huấn luyện triệu hoán thú là do hắn làm….”
“Đó chính là Vu Đạt La không sai!” những triệu hoán sư trải qua huấn luyện năm đó đều xác nhận lời Hoa Miên Thần nói, “Hoa cô nương không phải người trong trại huấn luyện của chúng ta, thì không thể nào biết rõ như vậy!”
“Tên Vu Đạt La chết tiệt đó còn chưa chết, còn chạy tới biên cương phía nam này gây họa cho các chiến sĩ của chúng ta.”
“Hắn nhất định là cấu kết với ma thú!”
Âm thanh mọi người tức giận vang lên, Chung tướng quân cũng cau mày, dặn dò hộ vệ bên cạnh: “ngươi bây giờ đi viết một phong thư cho thành chủ, nói với hắn về việc Vu Đạt La, còn có Lôi Tông chủ thành đã trở thành gian tế của ma thú, phải viết ra hết rõ ràng.”
Hộ vệ rời đi, Hoa Miên Thần bị âm thanh ồn ào xung quanh làm cho thêm phiền, Khanh Nguyệt vẫn chưa quay lại, lòng nàng vẫn lo lắng. “Chung tướng quân, hiện tại quân doanh phải phòng thủ nghiêm ngặt, không được cho người nào đáng nghi hay ma thú đi vào. Vu Đạt La hắn, mới thôn phệ xong 4 con ma thú, thực lực hiện tại chắc đã mạnh hơn. Nếu để hắn vào quân doanh, hậu quả khó lường được.” Hoa Miên Thần không dám nói cho Chung tướng quân biết Vu Đạt La nuốt 4 con ma thú siêu cao giai, sợ là đến khi đó khiến mọi người hãi hùng rối loạn trận địa, “hiện tại ta đi tìm Khanh Nguyệt, các ngươi đi tuần trước, xem chỗ nào khả nghi.”
“Nhưng…. nhưng nhưng!” Chung tướng quân không quên thân phận nữ chiến sĩ của Hoa Miên Thần, “Hoa cô nương, giờ muộn lắm rồi, ngươi ở lại đây đi, ra ngoài rất nguy hiểm!” hiện tại Vu Đạt La mạnh hơn rồi, nếu hắn khống chế được Hoa Miên Thần thực lực mạnh hơn, cùng với Khanh Nguyệt không biết tung tích, vậy thì thú triều lần này mọi người cũng không chống đỡ nổi rồi a.
“Chung tướng quân, ngài cảm thấy, ngài khuyên ta được không?” Hoa Miên Thần nghiêm túc nhìn Chung tướng quân, trong mắt tràn đầy ngoan cố.
Chung tướng quân thở dài, mất hứng không kéo tay Hoa Miên Thần lại nữa, “không khuyên được, Khanh giáo quan cũng không nghe ta khuyên, cứ vậy chạy ra ngoài rồi…. ngươi….”
“Chung tướng quân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để Vu Đạt La khống chế!” Hoa Miên Thần biết, mình là một con triệu hoán thú, chỉ cần chết đi thì sẽ hóa thành huỳnh quang chôn vùi ở đại lục này, hoàn toàn không có ma hạch để Vu Đạt La hấp thu sức mạnh. Cho nên, Vu Đạt La muốn thôn phệ mình hấp thu sức mạnh là không thể nào. Còn khống chế mình…. “nếu như ta bị Vu Đạt La không chết, ta sẽ tự xử trước khi mình mất đi lý trí!”
“Ai nha! Hoa cô nương, ngươi cái gì vậy? phi phi phi là điềm gở mà!” Chung tướng quân khoát tay, để cho Hoa Miên Thần đi, “nhớ đó, nhất định phải tìm Khanh giáo quan về, an toàn quay về a!”
Hoa Miên Thần dùng sức gật đầu, nhìn mọi người xung quanh, dưới những ánh mắt quan tâm đầy lo lắng, liền xoay người đi.
“Tất cả các chiến sĩ và triệu hoán sư nghe lệnh, bây giờ chia ra 20 người một đội, bắt đầu tuần tra quân doanh, nếu có tình huống khẩn cấp liền thổi kèn hiệu lệnh!”
“Dạ!”
Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Hoa Miên Thần đi dọc theo Cự Ma Chi Sâm, qua lại hồi lâu không thấy dấu chân Khanh Nguyệt để lại. Xú nha đầu này chắc lại dùng kỹ năng đánh nhau rồi, không có việc gì lại xài vô ảnh bước a! giờ mình nàng lại thêm khó khăn hơn, chỉ mong vô ảnh bước của nàng tránh được Vu Đạt La a.
Cứ vậy một đường đi vào Cư Ma Chi Sâm, Hoa Miên Thần hít sâu một hơi, lần nữa đi vào cánh rừng u ám. Nàng quyết định vừa đi tìm Khanh Nguyệt vừa thử xem có gặp được Tiểu Ly hay không. Mặc kệ thế nào, nhiều người thì có thể giúp nhau được, mà mình cũng không chắc Vu Đạt La thôn phệ 4 con ma thú siêu cao giai xong thì sức mạnh tăng lên như thế nào?
Khi Hoa Miên Thần lại đến cái động Vu Đạt La bắt tiểu bánh bao lần nữa, nàng qua lại trước cửa động một hồi, quyết định vào kiểm tra một hồi. Có khi nào Vu Đạt La thôn phệ đám ma thú kia xong thì trốn đâu đó để thăng giai không?
Đi vào động phóng hai tiểu hoa cầu chiếu sáng, Hoa Miên Thần nhảy xuống hầm dưới. Nhìn vết chân để lại, Hoa Miên Thần chậm rãi tới cửa động ban đầu Vu Đạt La trốn. Đến trước cửa động, Hoa Miên Thần kiểm tra một lần không thấy có thứ gì, thất vọng lắc đầu, quay người định rời đi, thì trước cửa động xuất hiện cái bóng người.
“Ai nhô ~ con mồi tự động đưa tới cửa sao?”
Âm thanh không chói tai như Vu Đạt La, mà là giọng nữ hơi khàn khàn.
Hoa Miên Thần nhìn người kia chậm rãi ra khỏi bóng tối, khi toàn thân lộ ra trước ánh sáng cầu lửa, tim đập như muốn dừng lại. Gạt… gạt người sao? chuyện mình lo lắng nhất, không ngờ…..
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Hoàn thành đăng chương _(:з” ∠)_
Tác giả biểu thị không phải mỗi một lần đều là cố ý thẻ được tốt như vậy
Có thể là… Kèm theo thiên phú? (trốn chạy…