Chương 128
“Hả? ngây ngốc, không biết chạy trốn hay phản kháng sao?” người tới không có tròng trắng, chỉ có màu đen bao phủ nhìn Hoa Miên Thần, từng chút đi về phía Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần cứ vậy cứng đờ tại chỗ nhìn chằm chằm dung nhan mình từng thuộc, hiện tại đã trở nên quái dị, trong lòng nặng nề, “Khanh Nguyệt….” giọng nàng run rẩy kêu lên một tiếng.
“Khanh Nguyệt? đó là ai?” người đi tới nhíu mày, trên đuôi lông mày là đường vằn đỏ sậm run lên hai cái, “mặc kệ là ai, vật nhỏ, ngươi ngoan ngoãn làm đồ ăn của ta đi?”
Giọng nói khinh bạc như vậy, âm thanh xa lạ như vậy khiến ánh mắt Hoa Miên tối đi. Người trước mắt…. không đúng, là quái vật, đã không còn là tiểu nha đầu mà mình quen biết nữa. Ngũ quan ngoại trừ đôi mắt đen ra thì cơ bản không có gì thay đổi. Nhưng hình dáng to cao, tóc dài hơn, cùng vằn đỏ trên trán luôn nhắc nhở Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt bị ký sinh rồi. Quan trọng chính là, ánh mắt thâm tình từng nhìn mình, giờ lại đổi thành kiểu như đang hứng thú.
Có thể do hấp thụ 4 con ma thú siêu cao giai, nên quái vật cũng đã tăng giai, khiến cho cơ thể Khanh Nguyệt cũng bị ảnh hưởng, hiện tại ma thú ký sinh Khanh Nguyệt không có khó nhìn như là Vu Đạt La trước, ngược lại… có chút yêu diễm, nhưng mà cũng không cần, Hoa Miên Thần hiện tại chỉ muốn tìm về Khanh Nguyệt trước kia.
“Vậy ngươi là ai? Vu Đạt La? hay là ma thú ký sinh?” Hoa Miên Thần chân trái hơi nhếch, dời về sau một bước nhỏ.
“Vu Đạt La? là ai? còn ma thú ký sinh, chính là đống bùn đen nhão muốn cướp đoạt ý thức của ta sao? thực đáng tiếc… trước khi nó muốn hấp thu ta, ta đã cắn nuốt toàn bộ đống bùn đen nhão đó rồi, đến cả chút cặn cũng không còn ah~”
Không phải Vu Đạt La, cũng không phải ma thú ký sinh, nhưng mà… Khanh Nguyệt cũng không còn ký ức, quái vật trước mắt này rốt cuộc là cái gì?
Hoa Miên Thần mặt, nhìn “Khanh Nguyệt” lại lui về một bước, hai tay khẽ lật, nháy mắt một cái băng trùy to dài đâm về phía “Khanh Nguyệt”
“Ah…” ‘Khanh Nguyệt’ hơi khoát tay, không tốn sức túm được băng trùy, “vật nhỏ này cũng biết cắn người a?” băng trùy trên tay ‘Khanh Nguyệt’ quay đầu, lóe quang đầu nhọn nhắm về phía Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm băng trùy trong tay ‘Khanh Nguyệt’, cảm giác tâm mình lạnh như cái băng trùy này. Nàng run rẩy môi, vô lực phun ra mọt chữ: “cút…”
“Cái gì?”
Âm thanh Hoa Miên Thần quá nhỏ, ở trong miệng nghe không ra, may là thính lực ‘Khanh Nguyệt’ nhạy, cũng nghe được Hoa Miên Thần nói.
“Ta kêu ngươi…. cút!” Hoa Miên Thần mở to hai mắt, hai tay giang ra, chỉ một thoáng uy áp toàn thân thả ra, ngay sau đó, băng tiễn dày đặc đánh về phía ‘Khanh Nguyệt’. “cút, cút khỏi người Khanh Nguyệt cho ta!”
Băng tiễn dưới sự khống chết của Hoa Miên Thần, tránh chỗ quan trọng trên người ‘Khanh Nguyệt, mặc dù lúc này Hoa Miên Thần tức giận, nhưng cũng không để mất lý trí, nàng biết thân thể này vẫn là của Khanh Nguyệt, cho nên nàng chỉ muốn đánh trọng thương thứ đang ký sinh ‘Khanh Nguyệt’. Cho dù thân thể Khanh Nguyệt có bị thương, thì nàng cũng không muốn những thứ khác chiếm hữu cơ thể Khanh Nguyệt!
Đối với công kích của Hoa Miên Thần, ‘Khanh Nguyệt’ nháy mắt ngây người, bất quá nàng nhanh chóng phản ứng lại, né tránh băng tiễn lùi lại một bên. Cho dù ‘Khanh Nguyệt’ tránh băng tiễn nhanh hơn, nhưng cũng không tránh được bị vài cái băng tiễn làm trầy da, thậm chí Hoa Miên Thần còn thấy có 2 cái băng tiễn xuyên qua hai tay ‘Khanh Nguyệt’.
“Ngươi….” khi băng tiến tấn công kết thúc, ‘Khanh Nguyệt’ che hai tay mình, hung tợn trừng mắt nhìn Hoa Miên Thần. Đột nhiên, nàng che cánh tay lại, lắc lắc.
Xảy ra chuyện gì a? ‘Khanh Nguyệt’ kỳ quái không ngừng, Hoa Miên Thần cũng thấy được trên người ‘Khanh Nguyệt’ không để lại vết thương nào.
“Ah….” ‘Khanh Nguyệt’ đứng im kiểm tra thân thể. sau đó ngẩng đầu lạnh lùng cười với Hoa Miên Thần, “ta còn tưởng là ma pháp gì lợi hại, không ngờ a, không có tổn thương gì, vật nhỏ, ngươi phô trương ma pháp như vậy, ta không thích đâu a!” vừa dứt lời ‘Khanh Nguyệt’ lắc mình một cái, vọt đến trước mặt Hoa Miên Thần, bóp cái cổ mảnh khảnh của Hoa Miên Thần nói.
Vô ảnh bộ! Hoa Miên Thần còn đang khiếp sợ vì sao quái vật trước mặt biết dùng kỹ thuật đánh nhau của Khanh Nguyệt, thì cảm thấy cổ họng đau đớn, ngay sau đó thở không nổi khiến nàng phải đưa tay giữ tay ‘Khanh Nguyệt’ lại.
‘Khanh Nguyệt’ hoàn toàn không để ý những vết cào của Hoa Miên Thần trên mu bàn tay, nàng ấn Hoa Miên Thần lên vách đá, đồng thời lực trên tay càng mạnh hơn.
“Thật thơm a ~ ta rất muốn ăn ngươi, vật nhỏ ~” chóp mũi ‘Khanh Nguyệt’ cọ cọ trên cổ Hoa Miên Thần, nhịn không được vươn đầu lưỡi vẻ ra một đường ướt át trên da Hoa Miên Thần. Vết ướt đi từ cổ lên cằm Hoa Miên Thần, cắn gặm một hồi cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ hồng đang khép mở vì khó thở của Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần nhân lúc ‘Khanh Nguyệt’ đang phân tâm, hai tay chật vật đưa lên, lòng bàn tay hiện lên cầu lửa, liền vỗ xuống hai vai của ‘Khanh Nguyệt’.
Tựa như lửa không thể tổn thương được chính Hoa Miên Thần, hai quả cẩu lửa như cũ không khiến cho ‘Khanh Nguyệt’ thấy đau đớn gì. ‘Khanh Nguyệt’ bất mãn nhíu mày, nàng siết cổ Hoa Miên Thần mạnh hơn, ép Hoa Miên Thần ngửa cằm lên, còn nàng thì cắn lấy đôi môi dụ người kia. Nàng không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy, nhưng mùi vị vật nhỏ này rất tuyệt. ‘Khanh Nguyệt’ không chút khách khí liếm lấy từng giọt chất lỏng trong miệng Hoa Miên Thần, tham lam quét sạch từng tấc bên trong.
Hoa Miên Thần giãy dụa muốn phản kháng, nhưng cảm giác thiếu khí khiến nàng không còn sức, ý thức cũng dần mờ nhạt. Trước khi bóng tối bao phủ, nàng lần nữa nhìn ánh mắt mắt ‘Khanh Nguyệt’ đen kịt, nước mắt không tự chủ theo khóe mắt rơi xuống.
‘Khanh Nguyệt’ cứ vậy giữ Hoa Miên Thần, đôi môi ma sát hồi lâu, khi rời ra nàng mới phát hiện người bị nàng bóp đã xanh cả mặt, hoàn toàn hôn mê. Nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần nhắm hai mắt, trong đầu ‘Khanh Nguyệt’ đau đớn, vội vàng thu tay bóp cổ Hoa Miên Thần, đỡ lấy Hoa Miên Thần cả người vô lực.
Không thể! không thể! mình không thể tổn thương người này!
‘Khanh Nguyệt’ ôm Hoa Miên Thần, thống khổ nằm trên người Hoa Miên Thần, trán nàng nổi gân xanh, trong đầu vô cùng đau. Hai mắt nhắm lại, trong đầu hiện lên ký ức ngắn ngủi, nàng không kịp giữ lại, nhưng cảm thấy những đoạn ký ức này rất quen thuộc, rất quan trọng.
“Miên Miên…. Miên Miên….”
‘Khanh Nguyệt’ tay run rẩy lau đi lên trên khóe mắt Hoa Miên Thần, nhẹ nhàng sờ lên cái cổ Hoa Miên Thần bị mình bóp đến xanh tím, sau đó đột nhiên hung hăng tát mình môt cái.
Chờ Hoa Miên Thần tỉnh lại lần nữa, bên người đã không có ai, đến cả ‘Khanh Nguyệt’ bị ký sinh cũng không thấy. Nàng sờ cổ mình một cái, trên cổ truyền tới đau nhức nhắc Hoa Miên Thần, mình vẫn còn sống, vừa rồi phát sinh mọi thứ đều là thật.
Khanh Nguyệt…. có thật là bị ký sinh rồi không?
Hoa Miên Thần mím chặt môi, hai tay chống đất đứng dậy. Trên môi truyền tới cảm giác sưng đau, khiến chân mày Hoa Miên Thần nhíu chặt hơn.
“Cộp cộp cộp…” phía sau truyền tới tiếng bước chân nặng nề, người đến tựa như cố ý phát ra âm thanh để Hoa Miên Thần nghe thấy.
Hoa Miên Thần nghe tiếng bước chân, vội quay đầu lại. Vẫn là vóc người cao gầy, mái tóc dài, nhưng mà…..
Hoa Miên Thần nhìn khuôn mặt quen thuộc hồi lâu, cánh mũi đau xót, do dư kêu một tiếng: “Khanh Nguyệt?”
Vằn đỏ trên mặt ‘Khanh Nguyệt’ đã rút đi, đôi mắt đen đã khôi phục lại bình thường, trên má trái còn có dấu tay. Cái này… không lẽ trước khi mình hôn mê đã tát một cái? Hoa Miên Thần cũng không nhớ, nhưng dù cũng không nhớ được cái gì.
‘Khanh Nguyệt’ không trả lời Hoa Miên Thần, chỉ chậm rãi tới gần Hoa Miên Thần ngồi xuống, “ngươi… hiện tại vẫn tốt a?”
Khi nghe ‘Khanh Nguyệt’ nói vậy, ánh mắt Hoa Miên Thần liền tối đi. Mặc dù âm thanh ‘Khanh Nguyệt’ đã không còn khàn khàn, nhưng mà thái độ của nàng đối với mình không còn giống tiểu nha đầu lúc trước.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta… ta không biết….” ‘Khanh Nguyệt’ nhìn hai mắt Hoa Miên Thần tức giận, sửng sốt một chút, gục đầu xuống, “nhưng mà….” dường như nghĩ đến cái gì, Khanh Nguyệt lại vội vàng ngẩng đầu, “ta biết, ngươi…. tên là Miên Miên.”
Miên Miên, lại lần nữa nghe tiếng gọi quen thuộc, Hoa Miên Thần suýt chút nhịn không được trào nước mắt.
“Ngươi đúng là Miên Miên!” ‘Khanh Nguyệt’ thấy Hoa Miên Thần có phản ứng với tiếng gọi của mình, khẳng định gật đầu, “ngươi đối với ta nhất định rất quan trọng, nếu không vì sao ta không thể ra tay giết ngươi được?”
Nghe lời ‘Khanh Nguyệt nói xong, trong mắt Hoa Miên Thần lại lần nữa sáng lên có hy vọng. ‘Khanh Nguyệt’ trước mắt biểu hiện so với đổi thành người khác thì chẳng qua chỉ có thể nói là…. mất trí nhớ?
“Trừ cái này ra, ngươi…. còn nhớ cái gì nữa?” vì chứng thực suy đoán của mình, Hoa Miên Thần nhịn không được tới gần Khanh Nguyệt dò hỏi một chút.
Khanh Nguyệt rất thích Hoa Miên Thần gần mình, nàng lấy ngón trỏ để lên cằm, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, sau đó mở mắt nhưng vẫn mờ mịt, “hết rồi, ta chỉ nhớ, ngươi là Miên Miên.”
“Đến cả tên ngươi là Khanh Nguyệt, ngươi cũng không nhớ sao? Hoa Miên Thần thì sao?”
“Khanh Nguyệt không nhớ, Hoa Miên Thần….. không phải là Miên Miên ngươi đó sao?” Khanh Nguyệt nghiêng đầu, không vui nói “ta không muốn gọi ngươi là Hoa Miên Thần, ta thích gọi ngươi là Miên Miên!”
Khẩu khí bá đạo tùy hứng, xém chút chọc Hoa Miên Thần bật cười, xú nha đầu này quả nhiên chỉ mất trí nhớ! nhưng mà mất trí nhớ thôi sao còn dám lớn lối như vậy? Hoa Miên Thần túm áo Khanh Nguyệt tức giận nói: “đến cả chuyện ngươi là nô lệ của ta cũng quên rồi sao?”
“Ta….. ta là nô lệ của ngươi?” Hoa Miên Thần như nổi cơn thịnh nộ, đem Khanh Nguyệt lắc lư nửa ngày, chờ nàng cứng cổ nhìn Hoa Miên Thần từ trên xuống một lần, sau đó không cam lòng phản bác, “không thể nào a? thực lực của ngươi so với ta yếu như vậy, ta làm chủ nhân của ngươi còn tạm được a!”
Trước đây đúng là vậy….
Hoa Miên Thần tức giận liếc mắt, nha đầu chết tiệt này! chờ ngươi nhớ lại, ta cho ngươi biết tay!