Chương 129
Đã biết được hiện tại Khanh Nguyệt mất trí nhớ, chứ không phải bị ma thú ký sinh mà trở thành quái vật không có nhân tính, Hoa Miên Thần thoáng an tâm. Cũng may là mất trí nhớ, nếu Khanh Nguyệt thực sự bị ký sinh, thì sẽ giống như những chiến sĩ kia, không còn lý trí, đó mới là kết quả khó khăn nhất!
Hoa Miên Thần liếc nhìn Khanh Nguyệt còn đang dận dỗi như hài tử, cố gắng đứng dậy, không sao a, nha đầu ngốc này mất ký ức, vậy mình sẽ giúp nàng tìm về.
“Này!” Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần không để ý tới mình, đi tới cửa động, vội vàng đi theo, “ngươi đi đâu vậy a? ngươi còn chưa nói ta có phải là chủ nhân ngươi không a?”
“Không phải!” nghe vậy Hoa Miên Thần liền tức giận, thật vất vả mới xoay người tìm được nô lệ, có thể cưỡi trên đầu xú nha đầu này tác uy tác phúc, nhưng nàng vừa mất ký ức, tiêu luôn, toàn bộ úy khuất trước đó của mình còn như công cốc! nếu không phải hiện tại Khanh Nguyệt có biểu hiện xa lạ, Hoa Miên Thần còn hoài nghi nàng vì muốn trốn tránh thân phận nô lệ của mình mà giả vờ mất trí nhớ! nhưng mà… nghĩ lại, bình thường Khanh Nguyệt cũng thích chơi trò chủ tớ với mình mà, Hoa Miên Thần nghĩ đến hai má liền nóng lên, xú nha đầu không có liêm sỉ này, làm gì biết giả vờ mất trí nhớ để trốn cái phận làm nô lệ chứ?
“Ngươi nói ma pháp công kích của ngươi cũng không đả thương người được! ngươi vô dụng như vậy, sao có thể là chủ nhân của ta được chứ?”
“Vô dụng” hai chữ này như một đao chém vào lòng mình, Hoa Miên Thần từ nhủ với chính mình, đừng để ý, đừng để ý, nha đầu kia bị đần độn, không nên so đo với nàng, nhưng vừa nhịn vừa dùng mắt liếc Khanh Nguyệt, “xú nha đầu ngươi luôn đi theo gọi ta là Hoa Miên Thần, sao lại quên chính mình suốt ngày đi theo sau ta kêu ta chủ nhân, chủ nhân chứ? tự mình nhớ lại đi, nhớ lại cảnh trước đây ngươi gọi ta là chủ nhân a!” đáng ghét, chính mình cũng muốn biết vì sao ma pháp của mình không thể tấn công lại xú nha đầu vô dụng này được, lẽ nào nha đầu này vì cắn nuốt ma thú ký sinh, nên dẫm phải phân chó thu được chế độ hack miễn dịch với mọi ma pháp công kích?”
Hoa Miên Thần tức giận thuận miệng nói, không mong chờ Khanh Nguyệt có thể nhớ được cái gì, kết quả Khanh Nguyệt tưởng thật, cúi đầu suy nghĩ, một hồi lâu nàng kéo Hoa Miên Thần lại, lực đạo lớn khiến Hoa Miên Thần va vào ngực nàng.
“Ta… ta nhớ ra rồi….” lúc này Khanh Nguyệt đỏ mặt, tiếng hít thở nặng nề, nàng ôm Hoa Miên Thần lực đạo cũng lớn hơn, “ta nhớ mang máng, Miên Miên ngươi ngồi trên chân của ta…. sau đó, ta gọi ngươi là chủ nhân…..”
“Ah…..” bất chợt Hoa Miên Thần bị Khanh Nguyệt dùng sức đẩy, lưng dựa vào vách đá, còn Khanh Nguyệt cũng dán theo vào, ghé vào cổ Hoa Miên Thần cọ cọ.
“Miên Miên, ta không nhớ rõ lắm, hay là…. chúng ta làm lại một lần, ngươi giúp ta nhớ một chút, có được không?”
Nghe giọng nói Khanh Nguyệt khàn khàn, cùng giọng nói nặng nề, mặt Hoa Miên Thần liền đỏ lên. Nha đầu chết tiệt này, cho dù mất trí nhớ thì vẫn không có chút liêm sỉ nào!
“Có phải ngươi giả vờ mất trí nhớ với ta không vậy? có phải đang giả vờ mất trí nhớ không?” Hoa Miên Thầm vỗ bép bép bép ba cái lên đầu Khanh Nguyệt, “cái gì cũng không nhớ, mà chỉ biết nhớ mỗi chuyện này!”
Khanh Nguyệt bị Hoa Miên Thần điên cuồng vỗ, cũng bối rối, nàng ôm đầu ủy khuất nói: “ta nhớ rõ ngươi ngồi trên đùi ta cọ cọ mài mài….. ah ah ah ah….”
“Câm miệng! ngươi!” Hoa Miên Thần tức giận, nàng đưa hai tay ép má Khanh Nguyệt không cho nàng nói tiếp.
Khanh Nguyệt bị Hoa Miên Thần ép như vậy, trong lòng càng thêm ủy khuất. Nàng nhẹ nhàng giữ hai tay Hoa Miên Thần đơn giản liền thoát ra, sau đó trừng hai mắt nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần không cam lòng nói, “sao lại không cho ta nói? ngươi thật bất công! trước kia ta có thể cùng ngươi làm được, sao bây giờ ta lại không được?”
Hoa Miên Thần nghe Khanh Nguyệt hờn dỗi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt lạnh dần. Nàng hất tay Khanh Nguyệt đang nắm tay mình ra, chỉ vào cổ mình hỏi Khanh Nguyệt, “ngươi hỏi mà không thấy ngại hả? trước kia ngươi tình nguyện để bản thân bị thương, cũng không nỡ làm tổn thương ta, nhưng còn bây giờ thì sao? vừa rồi chúng ta mới gặp mặt, ngươi đã muốn bóp chết ta rồi a?”
Trên làn da trắng mịn hằn nguyên vết xanh tím khiến hai mắt Khanh Nguyệt đau nhói, mỗi câu nói của Hoa Miên Thần như mũi tên nhọn đâm vào ngực nàng, nhất là câu cuối của Hoa Miên Thần, đau đến Khanh Nguyệt không thở nổi.
“Xin…. xin lỗi….” Khanh Nguyệt che ngực lại, tránh ánh mắt của Hoa Miên Thần, cúi đầu, trong chốc lát chỉ vô lực nói ba chữ.”
Hoa Miên Thần nhìn Khanh Nguyệt giống như tiểu lang cẩu mới làm sai chuyện, lắc đầu thở dài. Đối với việc Khanh Nguyệt biết chuyện công kichsm nàng thực sự rất tức giận, nhưng nàng làm được gì chứ? nha đầu kia bị đần độn a! mình sao có thể tính toán với kẻ đần độn được chứ? hơn nữa sau đó nha đầu ngốc này cũng không có giết mình! có thể từ trong tiềm thức không muốn tổn thương mình, chỉ do ban đầu không thể khống chế được mà thôi!
Hoa Miên Thần cũng không để ý tới, nàng cũng tin tưởng Khanh Nguyệt không làm tổn thương tới mình, cho nên theo bản năng biện minh cho Khanh Nguyệt.
“Vậy sao này ngươi còn công kích ta không?”
“Sẽ không!” Khanh Nguyệt lắc đầu giống như trống bỏi. Vừa làm tổn thương Hoa Miên Thần xong thì đầu nàng rất đau, hiện tại có được chút ký ức trân quý, thì càng không thể công kích Hoa Miên Thần được, “sau này ta tuyệt đối sẽ không tổn thương Miên Miên một chút một phân nào cả.”
“Kêu chủ nhân!” Hoa Miên Thần tức giận liếc mắt.
“Dạ, chủ nhân!” Khanh Nguyệt hô vang, “chủ nhân, vậy ngươi có thể tiếp tục giúp ta nhớ lại….”
“Ngươi nằm mơ đi!”
Cuối cùng Hoa Miên Thần không rời động đi tìm Tiểu Ly và tiểu bánh bao, ngược lại tai họa ngầm mình đã tìm thấy, mặc dù còn đần đần, nhưng mình vẫn có thể khống chế được. Nhìn bộ dạng nha đầu ngốc hiện tại, cũng không đến nỗi khùng điên giết người tùm lum. Huống hồ, mình cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút cho khỏe, chờ trời sáng rồi đi tìm Tiểu Ly vậy.
Nhưng mà, Hoa Miên Thần không ngờ, chính mình yên tâm với Khanh Nguyệt quá sớm.
Nàng ngủ không biết bao lâu mơ màng tỉnh lại, thì nghe thấy tiếng thở nặng nề, kèm theo tiếng rên khó nén.
Khanh Nguyệt!!!
Đây là phản ứng đầu tiên của Hoa Miên Thần. Nàng vội xoay người ngồi dậy, khi thấy Khanh Nguyệt im lặng cuộn mình ngủ bên cạnh nàng, một tay dùng sức cào đất, trong lòng liền thắt lại.
“Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt ngươi bị sao vậy?”
Tay Hoa Miên Thần vừa chạm lưng Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt liền mở hai mắt đen kịt, vồ lấy Hoa Miên Thần, vằn đỏ trên mặt vừa biến mất lại nổi lên.
Khanh Nguyệt đè lên người Hoa Miên Thần, tay theo thói quen bóp cổ Hoa Miên Thần, nhưng mà trong lúc nàng muốn dùng sức bóp con mồi dưới thân, thì thấy hai mắt Hoa Miên Thần lo lắng, động tác khựng lại, sau đó nằm trên người Hoa Miên Thần, nhỏ giọng rên rỉ.
“Thật khó chịu….. hu hu…. Miên Miên…. giúp ta….”
Hoa Miên Thần bối rối ôm Khanh Nguyệt, một tay chậm rãi vỗ lưng nàng.
“Khanh Nguyệt ngươi bị sao vậy? đừng dọa ta a, ta… ta phải làm sao a?”
Khanh Nguyệt dùng đầu cọ tới cọ lui trên cổ Hoa Miên Thần, đầu tóc cũng bù xù. Hoa Miên Thần ôm đầu Khanh Nguyệt, cả người Khanh Nguyệt run rẩy, không biết nên làm gì. Bất chợt, Khanh Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt nhìn Hoa Miên Thần.
“Miên Miên, … ta … ta thật muốn uống máu, ăn thịt, ah….. không được, ta không thể tổn thương Miên Miên…. không thể…..” Khanh Nguyệt ban đầu còn kích động, sau đó âm thành càng luc càng nhỏ, “Miên Miên, ta muốn tìm một con ma thú, xé nát nó, ăn sống nó…..”
“Ngoan…. không sao đâu, ta giúp ngươi đi bắt một con ma thú lại đây được không? ta nướng thịt cho….”
“Không muốn –” âm thanh Khanh Nguyệt đang nhỏ xuống chợt cao lên, “ta muốn tự tay xé nát nó! ah — ta muốn giết ma thú, người cũng vậy! Miên Miên giúp ta….” Khanh Nguyệt gào xong, tay phải lại đào mặt đất, mặt đất vốn bằng phẳng cũng bị nàng đào thành gồ ghề.
Hoa Miên Thần nghe Khanh Nguyệt hồ ngôn loạn ngữ, trong lòng cũng kinh hãi. Dáng vẻ Khanh Nguyệt như vậy, đưa về quân doanh liệu khống chế được không? đang là con người tốt đẹp, sao lại…. giống như dã thú thế này?
“Không được, Khanh Nguyệt ngươi không được!” Hoa Miên Thần dùng sức giữ mặt Khanh Nguyệt, túm đầu nàng nhìn mình, hai trán dựa nhau, Hoa Miên Thần nghiên túc nói, “Khanh Nguyệt, nhớ cho kỹ, ngươi là chiến sĩ, ngươi là nữ chiến sĩ ưu tú nhất! ngươi phải ngăn lại dục vọng nguy hiểm này của mình lại!”
“Nhưng mà…. ta khó chịu….” nước mắt theo khóe mắt Khanh Nguyệt từng giọt chảy xuống, cuối cùng Khanh Nguyệt gào khóc lớn hơn, “ta muốn giết người…. giết ma thú…. giết hết mọi thứ còn sống…..”
“Vậy còn ta thì sao?” âm thanh Hoa Miên Thần nhẹ nhàng, nàng chưa từng thấy dáng vẻ Khanh Nguyệt như vậy, tùy hứng, bừa bãi, không chút nào che dấu chính mình.
“Không thể, ta không thể tổn thương Miên Miên…”
“Ngoan… vậy nhịn xuống. Ta không hy vọng thấy ngươi thành một con quái vật mất lý trí giết người vô tội.”
“Nhưng mà khó chịu quá, nhịn không được…..”
Âm thanh của Khanh Nguyệt sau đó bị Hoa Miên Thần chặn lại, lưới nàng ma sát qua lại trên khớp hàm Khanh Nguyệt, cuối cùng quấn lấy đầu lưới cứng ngắc của Khanh Nguyệt. Theo Hoa Miên Thần nhẹ gặm và khiêu khích, Khanh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó giữ lấy cái gáy của Hoa Miên Thần, điên cuồng cướp lấy mật dịch từ trong miệng nàng.
Hai người thở phì phò tách ra, Hoa Miên Thần tức giận kiếm sợi chỉ bạc mỏng trên khóe môi mình.
“Còn khó chịu nữa không?”
“Còn…. còn rất khó chịu….”
“Không sao, ta giúp ngươi….” Hoa Miên Thần lần nữa ghé vào người Khanh Nguyệt, dọc theo vằn đỏ trên mặt, hôn từ trên mặt xuống đến cái cổ thon dài, “vậy được chưa….”
“Hu hu…. còn…. còn muốn…..” Khanh Nguyệt thoải mái nheo mắt lại, mặc cho Hoa Miên Thần chậm rãi cởi áo ngoài của mình.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Miên Miên: ai nha…. thật vất vả mới được ở cùng lão bà, nàng lại bị đần độn!
Khanh Nguyệt: … ta chỉ mất trí nhớ.
Miên Miên: mất trí nhớ đối với ta chính là bị đần độn! ngươi dám cãi ta hả?
Khanh Nguyệt: xin lỗi chủ nhân, ta bị đần độn.