Chương 132
Hoa Miên Thần cùng Chung tướng quân rảnh rỗi nói vài câu, khi Chung tướng quân hỏi tới tình huống Khanh Nguyệt hiện tại, nàng chỉ nói qua loa là gặp phải ma thú ký sinh, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến mọi chuyện trước kia đều quên hết. Chung tướng quân nghe Hoa Miên Thần nói vậy, nhìn về phía Khanh Nguyệt ánh mắt đau lòng, cảm động, còn có chút tâm tình khó nói, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Cuối cùng, Chung tướng quân nhìn Khanh Nguyệt, kích động hỏi: “xin hỏi, ngoài ý muốn thế nào, mà khiến tóc người dài hơn, vóc dáng cũng cao hơn nhiều vậy?”
Hoa Miên Thần nhìn đỉnh đầu Chung tướng quân lóe sáng, cùng chiều cao không vội của mình, mặt không đổi trả lời dùm Khanh Nguyệt, “đây là nàng bị kích thích nên dậy thì lần hai, Chung tướng quân ngài thì không được nữa rồi, ngài đã qua thời gian dậy thì lần hai rồi!”
“…” tuy nghe không hiểu, nhưng cảm giác trong lòng như bị đâm một dao.
Việc Khanh Nguyệt cao hơn, tóc dài hơn cứ vậy cho qua, Hoa Miên Thần lại cùng Chung tướng quân bàn về chuyện ma thú ký sinh. Biết chuyện quân doanh qua một lần kiểm tra nghiêm ngặt, không có tra được người khả nghi hay thú nào. Nhưng sáng sớm có chiến sĩ ra ngoài săn ma thú, kết quả lại không quay về. Cho nên Chung tướng quân đoán, ma thú ký sinh này chắc đang chờ đợi bên ngoài quân doanh.
Những chiến sĩ mất tích không biết còn sống hay đã chết, cũng không biết có bị ma thú ký sinh khống chết hay không? cho nên tới tận trưa nay Chung tướng quân cũng không cho chiến sĩ hay triệu hoán sư nào ra khỏi quân doanh. Phòng ăn thì chỉ biết dùng lương thực còn dư lại để nấu.
“Cứ tiếp tục như vậy, sợ là không được….” cuối cùng Chung tướng quân thở dài bất đắc dĩ một hơi.
Hoa Miên Thần biết hắn lo lắng lương thực dự trữ trong quân doanh sắp hết, mọi người lại phải đối mặt với ma thú nguy hiểm. Nàng trầm ngâm một chút, quyết định mấy ngày tới mình phải cực khổ một chút, vì quân doanh săn một ít ma thú. Ngược lại với thực lực hiện tại của nàng, giết một con ma thú bình thường cũng rất dễ dàng.
Đương nhiên, nàng không đi một mình ~
Chờ Hoa Miên Thần mang theo Khanh Nguyệt, Tiểu Ly lần nữa ra khỏi cửa nam, Chung tướng quân nhìn Hoa Miên Thần ánh mắt như đang nhìn vị năm vị cứu thế chủ vĩ đại vô tư. Bất quá khi hắn nhìn tới bốn con ma thú siêu cao giai ngu xuẩn đang nhìn chằm chằm phòng ăn, Chung tướng quân thấy kỳ quái, vì sao Hoa Miên Thần không mang theo bốn chiến sĩ có thực lực rất mạnh này theo?
“Không thể mang theo bọn họ, bọn hon quá đần độn, nếu sơ ý một chút, sẽ bị ma thú ký sinh để ý tới, đến khi đó cho dù là bị ma thú ký sinh thôn phệ tăng sức mạnh hay là bị khống chế thì kết quả đều rất tệ hại. Hiện tại để cho bọn họ nghỉ ngơi trước đi, chờ xử lý ma thú ký sinh xong, bốn con…. bốn người này tùy ý tướng quân ngaiif sai bảo, chỉ cần…” Hoa Miên Thần giải thích nguyên nhân mình không mang theo bốn con ma thú siêu cao giai với Chung tướng quân, sau đó thì thào bên tai Chung tướng quân, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nói: “chỉ cần Chung tướng quân ngài nhớ rõ, dùng đồ ăn ngon dụ dỗ bọn họ là được.”
Dùng đồ ăn ngon dụ dỗ, xem ra…. bốn người này đúng là ngốc thật. Chung tướng quân phức tạp nhìn bốn con thú đang nhìn chằm chằm nhà ăn.
Ban đầu Hoa Miên Thần chỉ định mang theo Khanh Nguyệt và Tiểu Ly, nhưng Tiểu Ly nói phải dẫn theo tiểu bánh bao, còn cam đoan bảo vệ tốt cho nó. Hoa Miên Thần đau lòng nhìn tiểu bánh bao vui vẻ nằm trong ngực Tiểu Ly, suýt chút để lộ hai hàng lệ mẹ già đau khổ.
Có Khanh Nguyệt và Tiểu Ly giúp đỡ, ma thú bị các nàng săn kéo dài từ nam tới đây cũng đã gần 100 con, thậm chí mùi máu dụ ma thú trung giai kéo tới không ít, vừa đến liền bị các chiến sĩ và triệu hoán sư tiêu diệt.
Số ma thú này hẳn là đã đủ cho cả quân doanh ăn hai ngày rồi. Còn phần của bốn con ma thú siêu cao giai thì để Tiểu Ly đi săn giúp bọn họ.
“Vì sao ta phải săn ma thú giúp mấy con ma thú ngu xuẩn này?” Tiểu Ly bất mãn trước quyết định của Hoa Miên Thần.
“vậy được thôi, để bọn chúng đi săn ma thú đi, sau đó ngu xuẩn bị ma thú ký sinh thôn phệ, giúp ma thú ký sinh thăng cấp lên 12 giai, ngang hàng với ngươi! hơn nữa, Cự Ma Chi Sâm chỉ còn lại 5 con ma thú siêu giai các ngươi, ngươi thực sự nhẫn tâm để ma thú siêu giai tiệt chủng hả? chờ đến khi ma thú siêu cao giai mới xuất hiện, mượn sức tiểu bánh bao mà nói, không biết chờ tới bao lâu a!”
“…” Tiểu Ly không thể phản bác, đành phải đi săn dùm bốn tên ma thú ngu xuẩn kia.
Đến giờ ăn, trong phòng ăn tỏa ra mùi đồ ăn thơm ngon khiến bốn con ma thú siêu cao giai vui vẻ, đủ mọi loại đồ ăn bọn họ cũng không kịp nhìn. Vì Tiểu Ly đi săn giúp bọn họ, lượng ma thú quá nhiều, nên bọn họ cứ vậy ở trong phòng ăn giãn cái bụng ăn đến thống khoái.
Qủa nhiên, bọn họ chọn vào quân doanh loài người, là quyết định sáng suốt nhất đời này của bọn họ! bốn con ma thú siêu cao giai vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt. Cuộc sống này so với ở trong Cự Ma Chi Sâm tự mình nấu nồi rau tất thúi quả thực còn hạnh phúc hơn?! bây giờ có kêu bọn họ phản lại ma thú bọn họ cũng đồng ý.
Mặc dù Khanh Nguyệt được Hoa Miên Thần mang về an toàn, nhưng vì bị mất trí nhớ, nên không thể huấn luyện học viên. Buổi tối, nhóm Bích Vũ An hoàn thành huấn luyện, vội đến tìm Hoa Miên Thần hỏi tình hình Khanh Nguyệt. Khanh Nguyệt sau khi mất trí nhớ ai cũng không quan tâm, chỉ dán lấy Hoa Miên Thần, đến cả bằng hữu của nàng cũng mang địch ý, đúng là khiến người ta đau lòng.
Hoa Miên Thần đơn giản an ủi Bích Vũ An các nàng, dấu tình trạng Khanh Nguyệt phát điên, chỉ nói Khanh Nguyệt trong cái rủi có cái may, thực lực lại thăng cấp. Còn thực lực chân chính của Khanh Nguyệt, hiện tại không ai thấy được, cho nên ba người Bích Vũ An không ai biết Khanh Nguyệt đã thăng cấp thành nữ chiến thần có một không hai rồi.
Nói tới Khanh Nguyệt thăng cấp, Hoa Miên Thần nghĩ tới ma pháp mình công kích Khanh Nguyệt vô hiệu. Mặc dù tự nhủ trong lòng Khanh Nguyệt là nữ chính được tỏa sáng sẽ mang kỳ ngộ, thu được bàn tay vàng miễn dịch với mọi loại ma pháp, nhưng trong lòng nàng vẫn muốn thử một lần, tủy ý hỏi Bích Vũ An.
“Hả? Miên Thần ngươi không biết sao?” Bích Vũ An ở cùng Hoa Miên Thần một hồi, sau đó theo nhóm Hạ Nghênh Lâm gọi Miên Thần, vậy cũng không có gì lạ, cũng không có cướp xưng hô riêng của Khanh Nguyệt dành cho Hoa Miên Thần. Nàng nghe Hoa Miên Thần hỏi xong, hiển nhiên là sợ hãi, mà Tào Văn cùng Bích Thiên Thiên vẻ mặt cũng không thể tin nổi, tựa như Khanh Nguyệt có thể miễn dịch với ma pháp là một vấn đề thưởng thức, “vì ngươi là triệu hoán thú của Khanh Nguyệt a, ma pháp triệu hoán thú công kích chủ nhân là vô hiệu!”
“…” nghe Bích Vũ An nói vậy, Hoa Miên Thần mới nhớ tới, trong truyện hình như có giả định như vậy, vì không để cho triệu hoán thú phản lại triệu hoán sư, làm tổn thương đến chủ nhân của mình, nên chỉ cần khế ước linh hồn còn tồn tại, thì triệu hoán thú có dùng ma pháp gì công kích thì đối với chủ nhân đều vô hiệu, “vậy công kích vậy lý có hiệu lực không?”
“Công kích vật lý là gí?”
“Thì là ta dùng dao chém, dùng nắm đấm!”
“Ah, có hữu hiệu a….”
Vậy bảo hộ triệu hoán sư cái rắm a!
“Miên Thần ngươi và Khanh Nguyệt cãi nhau hả?”
Không có, chỉ là hơi bực bội muốn đánh này một trận!
Tối đến, Khanh Nguyệt lấy lí do sợ khó chịu, sống chết bò lên giường Hoa Miên Thần. Cũng may hiện tại tiểu bánh bao đã ngủ chung với Tiểu Ly, Hoa Miên Thần cũng sợ Khanh Nguyệt không chế không được, giết mọi người trong phòng ngủ, đành mở mắt nhắm một mắt, mặc kệ Khanh Nguyệt bò lên giường.
Đáng tiếc, Hoa Miên Thần đánh giá thấp Khanh Nguyệt rồi, khi cả phòng ngủ say, Khanh Nguyệt bắt đầu giở thói xấu động chân động tay.
“Khanh Nguyệt ngươi điên rồi! đây là phòng ngủ a, ngươi tưởng chỉ có hai chúng ta thôi sao? ngươi còn như vậy thì cút về giường mình đi!” Hoa Miên Thần nhỏ giọng nói, ngăn Khanh Nguyệt làm xằng bậy.
“Miên Miên ta thấy khó chiujm ngươi giúp ta giống như hôm qua được không?” Khanh Nguyệt chôn bên gáy Hoa Miên Thần, dùng âm thanh tội nghiệp, kéo tay Hoa Miên Thần mò mẫm dưới người mình.
Âm thanh làm nũng hợp cùng ánh mắt cầu khẩn của Khanh Nguyệt trong bóng tối, cho dù Khanh Nguyệt không phải khó chịu thật, thì Hoa Miên Thần lúc này cũng đã mềm lòng.
“Được rồi, được rồi! ngươi không được phép phát ra âm thanh nào đó!” Hoa Miên Thần cũng không muốn bị cả phòng ngủ phát hiện, nàng và Khanh Nguyệt nửa đêm ngủ không được, làm chuyện xấu hổ. Giọng nói của nàng vô cùng sốt ruột, nhưng khóe miệng cong lên lại lộ ra tâm tư của nàng.
“Miên Miên hôn thì sẽ không có âm thanh nữa.” Khanh Nguyệt phối hợp nói nho nhỏ, chủ động úp sấp trên người Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần một tay ôm cổ Khanh Nguyệt áp nàng về phía mình, ngăn lại đôi môi nàng, một tay sờ soạng bên trong.
Thật vất vả bên tai mới truyền tới tiếng Khanh Nguyệt rên nhỏ, Hoa Miên Thần thu hồi tay mình, vuốt ve Khanh Nguyệt đang nằm cạnh mình không ngừng run rẩy. Ừm, mình uy Khanh Nguyệt nhiều như vậy chắc no rồi, hiện tại nàng có thể ngủ rồi a?
Khanh Nguyệt vẫn nằm dính bên cạnh Hoa Miên Thần, thở hổn hển, chóp mũi chạm gáy Hoa Miên Thần, ngửi hương thơm mát trên người Hoa Miên Thần, ánh mắt lại nóng lên.
“Được rồi, mau xuống đi, ngày mai chúng ta còn phải…”
“Miên Miên, ta muốn…”
Nghe Khanh Nguyệt thì thào nói xong, Hoa Miên Thần trừng lớn hai mắt. Nha đầu thúi này! mình vậy mày không uy no được nàng?
“Ta muốn Miên Miên!” Khanh Nguyệt không chờ Hoa Miên Thần trả lời, hai tay bắt đầu thò vào trong áo mò mẫm.
“Khanh Nguyệt! ngươi dừng tay!” tư thế này của Hoa Miên Thần không thể phản kháng, hai tay muốn ngăn Khanh Nguyệt lại bị nàng vững vàng khóa lại.
“Ta muốn Miên Miên!” giọng Khanh Nguyệt khàn khàn lần nữa truyền vào tai Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần cũng không dám gây tiếng động lớn, thấy Khanh Nguyệt bắt đầu sờ chỗ dưới cổ, nàng nhích người dùng giọng ra lệnh nói: “dừng tay! Khanh Nguyệt, ngươi đừng quên hiện tại ta là chủ nhân của ngươi!”
“Mặc kệ! cho dù là chủ nhân ta cũng muốn Miên Miên!” Khanh Nguyệt bất mãn lầm bầm lên tiếng, tăng lực đạo trên tay.
“Nha đầu… chết tiệt….”
Một đêm này, Hoa Miên Thần bị Khanh Nguyệt dày vò trên giường, cắn ngón tay của mình cố gắng không phát ra âm thanh, mặc cho Khanh Nguyệt dày vò một đêm.
Ngày thứ hai, Hoa Miên Thần ôm cái hông rã rời xuống giường, còn gặp phải ánh mắt khinh bỉ của Tiểu Ly.
“…”
Cho dù Tiểu Ly không nói gì, nhưng Hoa Miên Thần cũng bị xấu hổ để đỏ mặt.
Khanh Nguyệt mất trí nhờ cứ thích bốc đồng trêu chọc, lúc này vô cùng quan tâm chăm sóc đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm rửa mặt và điểm tâm cho Hoa Miên Thần. Tiểu Ly chờ mọi người ra khỏi phòng ngủ, sau đó nhìn Hoa Miên Thần hừ lạnh một câu: “phi! cả đêm ở đây chơi lưu manh! không biết xấu hổ! khiến ta và tiểu bánh bao mất ngủ! nếu không phải ta ôm tiểu bánh bao, nó còn tưởng ngươi bị khi dễ, muốn xông ra giúp ngươi rồi!”
“…” xong rồi, thanh danh một đời của ta! Hoa Miên Thần ôm cái hông của mình, nằm lại lên giường, thuận tiện lấy chăn che mặt mình.