Chương 134
“Miên Miên –” trong con ngươi phóng đại của Khanh Nguyệt, phản chiếu cái bóng đen đánh úp về phía Hoa Miên Thần, sau đó…
Một gã nam nhân lõa lồ bị Hoa Miên Thần vô tình đá bay trên đất.
“Ngươi muốn chết hả? dám ở truồng chạy trước mặt ta? muốn ta đui mắt hả?”
Hoa Miên Thần vẻ mặt hung tợn đạp cái đít bóng loáng của Lôi Tôi đang bày ra trước mặt nàng, cứ đạp một cước là một đường máu bắn tung tóe. Khối băng nhốt Lôi Tông vẫn còn như cũ, nhưng bên trong còn có một khối bùn đen. Không biết có phải ảo giác của Khanh Nguyệt hay không, nàng cảm giác một lần Hoa Miên Thần gầm lên một tiếng, chân đạp mạnh xuống, đống bùn đen kia kia liền teo nhỏ lại một lần.
Tiểu Ly quay lại trễ hơn cũng thấy một màn máu tanh này, chọt nhẹ Khanh Nguyệt một cái: “nữ nhân hung dữ như vậy, sao ngươi dám chơi lưu manh với nàng vậy?”
Khanh Nguyệt vỗ lên móng vuốt của Tiểu Ly hất ra, lườm một cái bất mãn phản bác: “không cho phép ngươi nói xấu Miên Miên! Miên Miên rất tốt! ngươi xem đi bộ dạng nàng có biết bao mê người!”
Tiểu Ly che mu bàn tay bị vỗ đỏ của mình, quyết định không nên tính toán với kẻ đần độn.
Chờ Hoa Miên Thần hết giận, Lôi Tông nằm trên đất hít vào nhiều thở ra ít. Hoa Miên Thần thu hồi cái chân đi giày dính máu lại, cảm giác Lôi Tông bị mình đánh có gì đó sai sai, khi nàng nhìn kỹ lại, thì có bàn tay che mắt nàng.
“Không cho phép Miên Miên nhìn mông kẻ khác!” âm thanh tức giận của Khanh Nguyêt vang bên tai Hoa Miên Thần.
Tiểu Ly nhìn Khanh Nguyệt che mắt Hoa Miên Thần, kéo nàng rời khỏi người Lôi Tông, tự mình một cước đạp lên cái mông lấp lánh kia, để lại dấu giày. Hoa Miên Thần khó khăn mở tay Khanh Nguyệt ra, đối diện với nàng là đống bùn đen nàm trong đồi băng.
“Khoan… khoan đã, hiện tại…. Lôi Tông và ma thú ký sinh tách nhau ra rồi sao?”
“Phải đó! Miên Miên thật lợi hại ~”
Đến cả Tiểu Ly lòng không phục cũng phải khen: “đúng là ngươi làm a, chúng ta mới đi săn ma thú được một chút, ngươi đã tìm được con ma thú ký sinh khác, còn thành công tách nó ra khỏi cơ thể loài người.”
Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm đống bùn đen một hồi lâu, quay đầu nhìn lại Lôi Tông bên kia, thì bị Khanh Nguyệt cưỡng chế quay lại, “không được phép xem!”
Được rồi, không xem thì không xem! khiến đồ ngốc này mất hứng, không biết còn dày vò mình thế nào a! Hoa Miên Thần mặc kệ nhún vại, ra lệnh với Tiểu Ly: “ngươi, phụ trách kéo Lôi đại thiếu gia này về quân doanh. Ta nghĩ để Chung tướng quân mọi người thấy hắn, chắc chắn sẽ rất vui. Ta và Khanh Nguyệt cực khổ một chút, kéo đống ma thú này về là được rồi.”
Cực khổ cái rắm a!
Tiểu Ly bực bội từ chối: “không muốn, ta cùng tiểu bánh bao còn chưa giao phối, không thể tiếp xúc với dã nam nhân lộ mông được!”
“Ngươi lấy tấm da thúc bọc hắn lại, tìm sợi dây cột đại, sau đó kéo đi, như vậy sẽ không tiếp xúc với dã nam nhân lộ mông a?” Hoa Miên Thần không tha cho Tiểu Ly, “ngươi không làm, thì quay về ta sẽ đem chuyện ngươi ve vãn ta kể cho tiểu bánh bao nghe. Ha ha…. hiện tại tiểu bánh bao chỉ mới có hảo cảm với ngươi thôi a!? nghe ta nói vậy…..”
“Ta làm, ta làm, ta làm!” sợ tiểu bánh bao nghe xong tình sử của mình, sẽ không cho mình ôm nữa, Tiểu Ly hoảng hốt đi làm.
Chờ Tiểu Ly tâm bất cam tình bất nguyện kéo Lôi Tông rời đi, Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm đống bùn nằm trong đồi băng nghiên cứu. Quanh đồi băng là ba lớp băng dày. Hoa Miên Thần để ý ma thú ký sinh không cùng Lôi Tông để cùng phá băng, bản thân nó vốn như dịch thể, nên khi nhiễu xuống liền dính vào đất cho nên Hoa Miên Thần đóng băng thì nó liền dính chùm với mặt đất không thoát ra được, cuối cùng chỉ còn một mình Lôi Tông trần truồng chạy ra ngoài, để lại ma thú ký sinh bị cố định bên trong.
Với tốc độ vừa rồi Lôi Tông vọt tới trước mặt Hoa Miên Thần, cũng có thể đoán được, hắn cùng ma thú ký sinh đã vất vả cùng nhau gánh vác ăn ma thú siêu cao giai để có sức mạnh. Dù sao, nếu là phế vật Lôi Tông trước kia, thì hoàn toàn không có được tốc độ như vậy. Sở dĩ là gánh vác không phải là độc chiếm vì…. Lôi Tông có sức mạnh 11 giai đỉnh phong thì không thể nào bị Hoa Miên Thần đá một cái nằm bẹp dưới đất bị dẫm cho ngất xỉu a!
“Ah, hiện tại chỉ còn thứ này đang rút về thành ma thú trung giai!” Hoa Miên Thần nhìn đống bùn trong gò băng teo lại cười nhạt.
“Miên Miên định mang nó về sao?” Khanh Nguyệt ở một bên tò mò hỏi.
Hoa Miên Thần một tay đặt lên gò băng, nhìn chằm chằm ma thú ký sinh nhát mắt tràn đầy sát ý, “sao có chuyện giữ mạng cho súc sinh này được? đừng quên một mình nó đã ăn hết mấy con ma thú siêu cao giai! Khanh Nguyệt, ngươi giúp ta coi chừng nó, không được cho một giọt chất lỏng đen nào chạy trốn khỏi chỗ này!”
“Được! Miên Miên, ta nhất định sẽ coi chừng nó thật tốt!”
Khanh Nguyệt vừa dứt lời, bên ngoài gò băng xuất hiện ngọn lửa màu lam, lớp băng với tốc độ bình thường cũng có thể thấy được đang tan đi, dịch thể bắt dầu tràn về một bên.
Ma thú ký sinh biết được ý định của Hoa Miên Thần, hoảng sợ đồng thời đang tìm cách chạy trốn. Bất quá, Hoa Miên Thần cũng không cho nó cơ hội, nàng khống chế lửa vây quang gò băng, đồng thời tăng nhiệt độ lên cao.
Trong mắt Hoa Miên Thần phản chiếu ngọn lửa xanh lam bao lấy gò băng, ma thú ký sinh bị nung trong nhiệt độ cao, phát ra âm thanh gào thét rợn người, từng chút tiêu tán. Thấy ma thú ký sinh tiêu tán, Hoa Miên Thần không dừng ma pháp lại, ngược lại càng tăng thêm lửa, thiêu hủy toàn bộ mặt đất nơi ma thú ký sinh bám dính, sau đó mới từ từ thu lửa lại.
Nhìn mặt đất đen thui, không còn vết dịch nhầy của ma thú ký sinh, Hoa Miên Thần yên tâm thở dài một hơi. Nhưng vì nàng dùng ma pháp nhiều, thân thể mệt mỏi không còn sức, cho nên vừa làm xong trước mắt tối om, cả người lảo đảo hai cái, Khanh Nguyệt sợ hãi vội chạy tới đỡ nàng.
“Miên Miên, không sao chứ?”
Hoa Miên Thần dựa vào Khanh Nguyệt, sau một hồi tức giận mắng Khanh Nguyệt: “không sao! đúng là nhờ phúc của ngươi a!”
Khanh Nguyệt tự biết đuối lý, cúi đầu không dám cãi lại, chỉ im lặng đỡ Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần rút tay mình ra, không thu lại mà giơ lên gõ đầu Khanh Nguyệt một cái, “đi, chân ta mỏi rồi, mau giúp ta xâu đống ma thú kia lại kéo về!”
Bên này Hoa Miên Thần nhàn nhã nhìn Khanh Nguyệt dùng dây thừng mình đưa tốn sức xâu lại từng con ma thú, bên kia Tiểu Ly cũng đã kéo Lôi Tông lòi mông quay về quân doanh, tạo nên tiếng vang lớn. Phải a, Tiểu Ly dùng da và dây cột Lôi Tông lại, trên đường kéo về không biết đã mất đi đâu rồi.
“Đây… đày phản tặc Lôi Tông? Tiểu Ly cô nương, sao ngươi tìm được hắn vậy?” Chung tướng quân không dám tin xoa xoa mắt, hỡn nữa cũng không tin nổi gã nam nhân lộ mông bọc da thú này là Lôi Tông mới gặp mấy hôm trước.
Không biết có phải vì ma thú ký sinh tự tách rời Lôi Tông không, từng vết bẩn trên người Lôi Tông hiện tại đã không còn, có thể nói là trắng ngọc a. Đương nhiên còn thiếu dấu chân trên cái mông của hắn.
Tiểu Ly liếc mắt thì thấy tiểu bánh bao đanh chen trong đám người nhìn khắp nơi, bỏ lại câu hỏi của Chung tướng quân, nhanh chóng tới chỗ tiểu bánh bao, sau đó ôm tiểu bánh bao lên, để đầu nhỏ của nó chôn trong ngực mình, “tiểu bánh bao, ngoan, có vài thứ không nên nhìn, sẽ bị đau mắt a.”
“Ngao ~” tiểu bánh bao rúc rúc vào khuỷu tay Tiểu Ly, ngoan ngoan kêu.
Chung tướng quân nghiêm túc nhìn Tiểu Ly dạy tiểu bánh bao, ho hai tiếng, lần nữa hỏi. Đám người vây xem cũng im lặng, chờ Tiểu Ly trả lời. Dù sao lúc này Lôi Tông cũng đã là phản tặc của quân doanh rồi, khiến cho rất nhiều người tức giận.
“Ah…. cái này…..” Tiểu Ly lúc này mới phát hiện mình quên mất Chung tướng quân bên cạnh, cười áy náy với hắn mới nói, “hắn chính là Lôi Tông, trước đó bị ma thú ký sinh, thực lực tăng mạnh, sau khi ăn hết mấy con ma thú ở Cự Ma Chi Sâm, thì nhắm đến các chiến sĩ ở quân doanh. Cho nên chúng ta phải chờ Lôi Tông tỉnh lại, thì mới có thể hỏi được tin tức các chiến sĩ mất tích.”
Còn chuyện Khanh Nguyệt bị ký sinh, hôm qua Hoa Miên Thần chưa nói, Tiểu Ly cũng theo đó tự che dấu. Dù sao, mẹ vợ hung dữ như vậy, mình cũng không dám cãi nàng a.
“Hừ! đúng là Lôi Tông! đệch, bị ma thú ký sinh xong giờ thành tiểu bạch kiểm luôn sao?”
“Chậc chậc chậc, nhìn người hắn xem, so với nữ nhân còn trắng trẻo nhẵn nhụi hơn a!”
Các nam nhân nhìn Lôi Tông lõa thể chỉ trò, các nữ nhân tay che mắt cũng tức giận hé tay nhìn trộm.
Chung tướng quân cau mày hồi lâu, mới chú ý tới một vấn đề quan trọng, “Tiểu Ly cô nương, ngươi nói…. Lôi Tông này trước đó bị ma thú ký sinh, nhưng hắn hiện tại….”
“Hắn đã khôi phục thành con người rồi.” Tiểu Ly nói giúp Chung tướng quân.
“Thật a!” Chung tướng quân nghe Tiểu Ly nói, thì kích động vỗ tay, hai mắt sáng lên hỏi tiếp: “vậy xin hỏi, Tiểu Ly cô nương, ngươi dùng cách gì để Lôi Tông khôi phục nguyên dạng vậy? có thể dùng cách đó với các chiến sĩ để bọn họ khôi phục lý trí không?”
“Cái này….” Tiểu Ly lắc đầu, nàng chỉ biết săn ma thú, lúc quay lại gặp Hoa Miên Thần, thì ma thú ký sinh đã rời người rồi, cụ thể tách ra thế nào nàng cũng không biết, “cái này phải hỏi Hoa Miên Thần rồi, ta chỉ giúp nàng kéo phản tặc này về thôi, còn lại đều là Miên Thần làm.”
Cho nên khi Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt cùng quay về quân doanh, thì đối mặt với vô số ánh mắt chờ mong. Trong đó có cả Phạm Dũng và Tạ Định Nam.
Khi Hoa Miên Thần nghe xong Chung tướng quân hỏi, trầm ngâm một chút, sau đó trả lời: “cái này ta không chắc, nhưng có thể thể thử một lần. Khi đó Lôi Tông định ăn một con ma thú băng hệ, sau đó bị đóng băng trên mặt đất, hắn tự mình chui ra, nhưng ma thú ký sinh thì bị đóng băng lại chỗ, cho nên chúng ta mượn ma pháp băng hệ của tiểu bánh bao dùng một chút.”
Hoa Miên Thần nói vài câu, đem mọi chuyện gạt khỏi mình không còn cái gì. Đồng thời, với thân phận phản tặc hiện tại của Lôi Tông, cho dù hắn có nói mình là ma thú siêu cao giai đi nữa, thì cũng không còn ai tin hắn nữa.