Chương 135
Đang lúc mọi người vây quanh, Hoa Miên Thần ôm tiểu bánh bao đi tới gian phòng nhốt các chiến sĩ đang bị ký sinh.
Ở bên cương phía nam này, quan hệ bằng hữu giữa các chiến sĩ vô cùng tốt, cho nên dù năm vị chiến sĩ đã bị ký sinh, nhưng mọi người vẫn luôn chăm lo cho họ ăn ngon ngủ tốt. Nên khi 5 chiến sĩ này được thả ra, Hoa Miên Thần suýt chút không nhận ra họ.
“Cái này… đây là xảy ra chuyện gì vậy?” Hoa Miên Thần nhìn 5 người to béo hỏi.
Chiến sĩ bị ký sinh sức mạnh gấp mấy lần người thường, cho nên dây thừng bình thường không thể trói họ được, Chung tướng quân đành dùng dây xích thép để xây thành vào trói bọn họ lại. Trước kia dây xích treo lên người bọn họ còn lỏng lẻo, nhưng hiện tại đã chật ních, đến nỗi Hoa Miên Thần hoài nghi mỡ của họ sắp tràn ra khỏi dây xích này.
“À.. cái này….” Chung tướng quân lúng túng xoa đầu, nhìn mấy vị chiến sĩ, rồi cười giải thích với Hoa Miên Thần: “mấy chiến sĩ bị ký sinh ăn khá nhiều, cho nên mỗi bữa cho bọn họ ăn không ít, hơn nữa bọn họ bị giam lại không có hoạt động bình thường được huấn luyện như các chiến sĩ khác, cho nên….”
Thật ra mỗi ngày đồ ăn đưa cho các chiến sĩ bị ký sinh này không phải nhiều, mà là vô cùng nhiều! các chiến sĩ này mỗi ngày ăn ba bữa cố định, thì còn có Phạm Dũng, Tạ Định Nam, và một số chiến sĩ khác vì đau lòng cho đại ca nhà mình, đau lòng bằng hữu của mình lại chạy tới thêm đồ ăn vào. Dẫn đến các chiến sĩ không có ưu điểm gì khác ngoài ăn và ăn, ăn đế dư chất trong người như là protein, đường, vitamin b, c, d cùng với calo vì vậy trong thời gian ngắn bọn họ bị béo phì.
Hoa Miên Thần đỡ trán, bất đắc dĩ nói với Chung tướng quân: “ta định mượn ma pháp băng hệ của tiểu bánh bao, trước đóng băng các chiến sĩ này lại, sau đó tìm các chiến sĩ có sức lớn kéo đống bùn đen dính trên người họ xuống, nhưng mà hiện tại….”
Mấy người béo phì nặng như vậy, cho dù nhờ các chiến sĩ giúp cũng chưa chắc kéo đi được, chỉ mỗi mỡ trên người họ thôi cũng đã kéo không nổi rồi.
“À…. hay là….” Chung tướng quân lau mồ hôi trán, cười khan hỏi Hoa Miên Thần: “hay là nghĩ các để các chiến sĩ này giảm béo trước được không?”
Hoa Miên Thần mặt không đổi hỏi lại: “mấy chiến sĩ béo phì này vô cùng nguy hiểm, làm sao mà để bọn họ giảm béo được?”
“…” hắn cũng không biết a! Chung tướng quân im lặng.
“Mà thôi, Tiểu Ly, vẫn cực khổ ngươi một chút….” Hoa Miên Thần nhắm mắt nhéo mi tâm, ngoắc Tiểu Ly tới, “sức ngươi lớn nhất, thử coi có thể kéo mấy chiến sĩ này ra không?”
“Éc…” Tiểu Ly vẻ mặt ghét bỏ, “mấy chiến sĩ này đã lâu không tắm, vừa dơ vừa thúi, hơn nữa còn dính nhớp, thật là ghê tởm mà!”
Tiểu Ly nói lời này, vì không cam lòng Hoa Miên Thần không cho Khanh Nguyệt ra phụ một tay. Nàng mỉm cười rạng rỡ cầm tiểu vuốt của bánh bao nhìn Tiểu Ly vẫy vẫy, chân thành nói: “nhưng mà, chút nữa bánh bao còn phải hỗ trợ nữa a, đây là lúc khảo nghiệm sự ăn ý của ngươi và bánh bao a! ngươi nghĩ em, nếu ngươi và bánh bao phối hợp tốt thành công khiến các chiến sĩ bị ký sinh khôi phục trở lại, thì có thể chứng minh ngươi và bánh bao rất ăn ý a~” nói xong, nàng cúi đầu gãi cằm tiểu bánh bao, hỏi: “đúng không bánh bao? ngươi muốn cùng Tiểu Ly phối hợp ăn ý cứu các chiến sĩ đúng không nè!”
“Ngao ngao ~” tiểu bánh bao vui vẻ ứng tiếng.
“Nhìn đi? Tiểu Ly ngươi nhẫn tâm để bánh bao thất vọng sao?”
Tiểu Ly bĩu môi, trong lúc tiểu bánh bao tròn mắt nhìn, không dám nói gì. Sau khi Tiểu Ly bó tay gật đầu, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy mặt Hoa Miên Thần hiện lên nụ cười gian ké đã thực hiện như ý.
Cuối cùng, Hoa Miên Thần tìm chỗ đất trống, đem ma thú ký sinh tách ra khỏi người các chiến sĩ, đống bùn đen chảy xuống chân bọn họ thấm xuống đất, tiểu bánh bao nhanh chóng đông cứng hai chân họ lại. Cũng may đẳng cấp của các chiến sĩ không cao như Lôi Tông, nên dùng ma pháp băng hệ của tiểu bánh bao đông cứng bọn họ dư sức.
Còn Tiểu Ly, chỉ biết phát tiết sự bất mãn với Hoa Miên Thần lên người các chiến sĩ này. Tìm một chỗ sạch sẽ trên người bọn họ, vẻ mặt hung tợn dùng sức xé y phục họ ra, 1 chiến sĩ cứ vậy trần như nhộng. 4 vị còn lại cũng y như thế.
Đang lúc mọi người hoan hô, Tiểu Ly buồn rầu nhìn tiểu bánh bao cười ngây ngô: lão bà a, ta còn chưa giao phối với ngươi a, đã phải chạm vão dã nam nhân lõa thể rồi….
Các chiến sĩ bị kéo ra, mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy các chiến sĩ vậy quanh họ hoan hô, còn chưa kịp vui vẻ thì cảm giác trên người lạnh lẽo, nhìn lại thì thấy một thân trần như nhộng, đứng một hàng.
Lần này cứu được 5 vị chiến sĩ, theo nguyên tắc Hoa Miên Thần phát hiện ký sinh thú và bắt ra được công lao lớn nhất, nhưng mà Hoa Miên Thần rất phóng khoáng đem công lao này cho Tiểu Ly nhận hết. Tiểu Ly đau đầu tiếp nhận từng câu cảm ơn từ Chung tướng quân đến bên dưới, trong mắt Hoa Miên Thần cũng có chút hả hê.
Tối đó, khi mọi người ăn xong, Chung tướng quân nhìn 5 vị chiến sĩ đã mặc đồ sạch sẻ đỏ mặt nói cảm ơn Tiểu Ly, đột nhiên có một hộ vệ chạy tới bên cạnh Chung tướng quân. thì thào gì đó vào tai hắn, sắc mặt Chung tướng quân liền thay đổi.
“Lôi Tông kia tỉnh rồi, hơn nữa…. còn nói bậy gì đó, Hoa cô nương, ngươi… có muốn cùng ta qua xem không?”
Biểu tình trên mặt Hoa Miên Thần vô cùng thoải mái, nàng cười cười với Chung tướng quân, lắc đầu từ chối, “không cần, hôm nay cũng đã mệt mỏi rồi, ta định nghỉ sớm một chút. Còn Lôi Tông, ta tin là Chung tướng quân nhất định sẽ xử lý tốt.”
Chung tướng quân gật đầu, trịnh trọng nói với Hoa Miên Thần: “phải rồi, hôm nay đúng là nhờ Hoa cô nương, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi a, Lôi Tông bên kia cứ giao cho ta!”
Trên đường Hoa Miên Thần quay về phòng ngủ, đi ngang qua nhà tắm, nhìn thấy thân ảnh các nữ triệu hoán sư lúc ẩn lúc hiện, liền đi thẳng về phòng ngủ. Hiện tại bên trong còn nhiều người, nàng chờ tối muộn sẽ tới sau. Khanh Nguyệt luôn theo sát Hoa Miên Thần, dĩ nhiên Hoa Miên Thần đi đâu thì nàng theo đến đó.
Khi Hoa Miên Thần về phòng ngủ, Chung tướng quân cũng đã tới nơi giam Lôi Tông. Ngục giam nhìn ra tệ hơn trước kia nhốt các chiến sĩ bị ký sinh. Cũng phải thôi, Lôi Tông hiện tại là phản tặc a, mọi người đều hận không thể lột da hắn, sao có thể cho hắn ăn ngon mặc đẹp được chứ?
Lôi Tông quấn trên người tấm vải rách, miễn cưỡng che được chỗ riêng tư, toàn thân run cầm cập. Khi hắn thấy Chung tướng quân tới liền hét to: “tướng quân — Chung tướng quân, ta nói đều là thật! Hoa Miên Thần kia là ma thú, nàng là ma thú siêu cao giai! nàng xâm nhập vào quân doanh là có mưu đồ lớn! ta nói ra chuyện quan trọng như vậy, ta có công, các ngươi không thể ngược đãi ta như vậy!”
“Xuy –” Chung tướng quân lạnh lùng nhìn Lôi Tông, bình thường thấy hắn luôn cười ha ha, nhưng dù sao cũng là lão tướng quân ở chiến trường đổ máu nhiều năm, một khi đã phát khí thì những chiến sĩ đứng cạnh hắn còn nhịn không được sợ hãi a, “Hoa cô nương là ma thú siêu cao giai? nàng xâm nhập vào quân doanh là vì có âm mưu lớn? còn ngươi là đại công thần vạch trần mọi chuyện?”
Lôi Tông nhìn Chung tướng quân đầy sát khí, cả người run rẩy, “đúng…. đúng vậy.”
“Ha ha ha ha!” Chung tướng quân trừng hai mắt, đạp một cước cái bàn gỗ bên cạnh nát thành 5 miếng. “ta thật tò mò a, Hoa cô nương thân là ma thú vì sao còn tận tình giúp cho quân doanh của chúng ta, còn ngươi thân là đại công thần, sao lại phản bội chúng ta? thậm chí.. còn hại chết các chiến sĩ của ta?” Chung tướng quân nói xông tới xách Lôi Tông lên, không quan tâm mảnh trên người hắn tuột rớt, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hỏi: “nói cho ta biết, những chiến sĩ ngươi dùng ma thú ký sinh khống chế đã đi đâu rồi?”
“Ta… ta…” Lôi Tông hoảng loạn, hắn sao dám nói, những chiến sĩ kia không cho ma thú ký sinh khống chết, toàn bộ đều nổ tung chết hết, sau đó bị mình ăn hết!
“Bọn họ không về được, đúng không?” biểu tình Chung tương quân bình tĩnh, nhưng nắm tay hắn run rẩy tức giận vì lúc này.
“…” Lôi Tông không dám trả lời, hắn tránh ánh mắt của Chung tướng quân, nghĩ cách lấy cớ.
“Rầm –” Chung tướng quân không chờ đáp án của Lôi Tông, trực tiếp ném hắn vào góc nhà, “không phải ngươi nói chúng ta ngược đãi ngươi sao? xem ra ngươi còn hiểu lầm hai chữ ‘ngược đãi’ này, vậy giờ ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ngược đãi a!!”
Bóng đêm dày hơn, Hoa Miên Thần chờ mọi người đều ngủ hết, một mình tới nhà tắm. Khanh Nguyệt bị nàng mắt, không cam lòng quay về giường của mình ngủ, hiện tại cũng đã ngủ say. Trên đường tới nhà tắm, Hoa Miên Thần còn nghe thấy tiếng kêu thê thảm truyền tới từ ngục giam.
“Chậc chậc, đúng là thảm a~” Hoa Miên Thần nhếch miệng, cước bộ thêm nhẹ nhàng.
Nhưng mà, tâm tình của nàng chỉ kéo dài cho đến khi cửa vách ngăn đóng lại.
“Miên Miên… ta cũng muốn tắm cùng ngươi….” Khanh Nguyệt bĩu môi, tội nghiệp đứng ở cửa cách gian nhìn Hoa Miên Thần.
“…” Hoa Miên Thần bình tĩnh nhìn lu nước sôi cho thêm vài khối băng giảm nhiệt, sau đó tùy ý hỏi: “nói đi, khôi phục ký ức từ khi nào?”
“…”
“Còn giả vờ đáng yêu như vậy làm gì? ngươi không thấy mắc cở hả? ngược lại ta cảm thấy hiếm khi thấy được bộ dạng ngây thơ của ngươi như vậy a.”
“…” Khanh Nguyệt mím môi lén lén khôi phục tại chỗ, tai cũng đỏ lên.
Hoa Miên Thần thấy hai má Khanh Nguyệt đỏ lên, nghiêm túc trêu chọc: “hả? thì ra ngươi cũng biết xấu hổ a? còn định xem một chút ngươi định vứt mặt mũi đến khi nào a!”