Chương 137
Hoa Miên Thần chờ Chung tướng quân rời đi sắp xếp chuyện khác, vội vàng quay đầu nhìn Tiểu Ly bên cạnh đang sững sờ.
“Xảy ra chuyện gì vậy? ma thú siêu cao giai ở Cự Ma Chi Sâm ngoại trừ số đã chết, không phải còn lại đều ở trong quân doanh sao? sao lại có thể phát động thú triều được?”
Tiểu Ly cũng không hiểu, “không biết a! theo lý thì đám lão bất từ chết rồi, thì sẽ hết a? sao lại như vậy….”
Hoa Miên Thần nhìn chằm chằm Tiểu Ly hồi lâu, cảm thấy vẻ mặt nàng không giống giả vờ, đành bỏ lại nghi ngờ trong lòng, theo Khanh Nguyệt đến sân huấn luyện. Cũng may nàng và Khanh Nguyệt không có nói ra chuyện ma thú siêu cao giai chết gần hết, năm nay không có thú triều. Cho nên mọi người không có ai là không cảnh giác, hơn nữa mọi người không ngừng giao lưu thực lực tăng nhanh.
Còn có… lúc Hoa Miên Thần đi ngang qua căn tin nhìn thấy bốn con xuẩn thú đang ngồi trước cửa nhà ăn chờ cơm trưa. Liền gạt bọn họ đến để có thêm chiến lực a!
Hoa Miên Thần nháy mắt với Khanh Nguyệt, ý bảo nàng tiếp tục đến sân huấn luyện giúp cho các học viên, còn mình đi lừa bốn con thú ngu xuẩn này. Khanh Nguyệt tiếp nhận ánh mắt Hoa Miên Thần, chần chờ một chút, sau đó ngoan ngoãn đi tới sân huấn luyện. Lúc này cũng không phải thời điểm mình dính lấy Miên Miên.
“Này, bốn tên các ngươi!”
Đối với bốn con ma thú không thông minh này, Hoa Miên Thần cũng không cần khách khí gì.
Bốn con ma thú đưa mắt nhìn Hoa Miên Thần, sau đó lại nhìn vào nhà ăn. Đồ ăn của loài người thật là ngon a! ăn lâu như vậy rồi, sao mình vẫn không ngán a, đương nhiên ăn thế nào cũng không đủ….. vì nguy cơ ma thú ký sinh đã kết thúc, cho nên mấy ngày qua bọn họ tự mình đi săn ma thú đến đổi thức ăn. Nhưng bốn con không có con nào là ma tú hệ tốc độ, khi bọn họ gặp các ma thú khác thì không kịp phóng uy áp bọn ma thú trung giai đã cỏ chạy gần hết. Mặc dù bọn họ vẫn có ma thú để đổi thức ăn, nhưng mà bọn họ vẫn cảm thấy ăn không đã!
Ai nha, nếu như nhà ăn có thể cho bọn họ ăn thoải mái thì tốt rồi…
Bốn con ma thú không nhìn đến, Hoa Miên Thần cũng không giận, nàng biết được tâm tư của bốn con ma thú ngu ngốc này, không phải đang lo ăn uống thì còn cái gì nữa a?
“Các ngươi, có biết thú triều sắp ập tới quân doanh chưa? các ngươi cũng nên thực hiện lời hứa trước kia với ta đi?”
Thú triều sắp ập đến? bốn con ma thú ngu ngốc rốt cuộc cũng phản ứng, bọn cùng ngẩn ra, sau đó hỏi Hoa Miên Thần: “hả? không phải các trưởng lão đều chết hết rồi sao? sao còn có thú triều được?”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?” Hoa Miên Thần liếc mắt, “mặc kệ nói thế nào, thú triều lần này đoán chừng đồng tộc các ngươi sẽ xuất hiện, các ngươi trước đó đã hứa hỗ trợ canh giữ biên cương phía nam rồi….”
“Không phải hiện tại biên cương phía nam rất tốt sao….” Hoa Miên Thần còn chưa nói xong, thì bị ma thú đầu xù cắt lời, “yên tâm đi, nếu biên cương phía nam có chuyện gì, chúng ta sẽ giúp một tay, hiện tại còn mấy tiếng nữa là tới giờ cơm trưa rồi, ngươi đừng quấy rầy chúng ta nữa.”
Hoa Miên Thần sắp bị lý luận vô lý làm cho tức cười. Ah, xem ra đám ma thú siêu cao giai này cũng không ngu hoàn toàn? còn biết lật lọng a.
“Thú triều tới rồi! các ngươi nghĩ chiến sự hôm nay có thể kết thức rồi nấu cơm tối cho các ngươi ăn à?”
Hoa Miên Thần vừa nói những lời này, thì thấy bốn tên xuẩn thú cũng lộ ra biểu tình hoảng sợ, “cơm tối…. không ăn được?”
“Ha ha, ăn cái rắm á! nếu quân doanh không phòng thủ được, thì các đầu bếp trong nhà ăn chúng ta cũng phải ra chiến trường đánh! các ngươi ở đây không biết lo còn chờ ăn, bên kia các đầu bếp mà chết rồi, ta xem còn có ai làm cơm cho các ngươi ăn?”
“Ta…. chúng ta….”
“Nhưng mà, nếu bây giờ các ngươi tham gia chiến đấu, không những chống được thú triều, còn có thể săn được một đống ma thú trong lúc chiến đấu. Bình thường các ngươi cũng đâu săn được nhiều ma thú như vậy đâu a? cơ hội khó có được, nghĩ thử xem, ở trên chiến trường các ngươi thu hoạch được một đống thi thể ma thú, rồi kéo đến nhà ăn, đổi lấy thật nhiều đồ ăn ngon, thịt ma thú còn thừa có thể cho đầu bếp chế biến thành nhiều món ngon cho các ngươi ăn a…..”
Bốn con ma thú siêu cao giai chỉ nghe Hoa Miên Thần miêu tả thôi, bản mặt đã hiện nụ cười ngớ ngẩn rồi. Đúng vậy, thú triều a, nhiều ma thú đến như vậy, cũng không có con nào thấy bọn họ là bỏ chạy, bọn họ có thể săn thú trong thú triều thoải mái, chờ rút quân về doanh trại, thì có thể ăn một nữa no nê rồi a!
“Ta, ta, ta…. chúng ta đi làm! bây giờ ra ngoài quân doanh giết ma thú chứ gì?”
“Chưa, theo ta trước đã. Thú triều còn chưa tới, gấp cái gì?”
Sau đó, Hoa Miên Thần bình tĩnh mang theo bốn ma thú siêu cao giai nóng nảy đi tới sân huấn luyện tìm Khanh Nguyệt.
Khi các chiến sĩ và triệu hoán sư cảm nhận mặt đất dưới chân chấn động mạnh, thì trên mặt họ đều lộ vẻ kiên nghị. Nhất là các chiến sĩ và triệu hoán sư năm nay mới tham gia vào quân doanh, trên mặt bọn họ không hề sợ hãi. Đã trải qua huấn luyện cùng hành trình khắc nghiệt, trong lòng bọn họ đều có một tín nhiệm đó là tử thủ biên cương phía nam!
Cửa quân doanh từ từ mở ra, từng đoàn chiến sĩ và triệu hoán sư theo thứ tự xông ra ngoài. Theo tiếng lệnh của Chung tướng quân, mọi người động loạt tiến tới, đánh về phía thú triều đang đi tới.
Cuộc chiến này so với tưởng tượng đơn giản hơn nhiều. Cũng phải, ngoại trừ Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt, lần này còn có thêm bốn ma thú siêu cao giai hỗ trợ, không đúng, không đúng, là năm con, còn có một con 12 giai Tiểu Ly a. Lúc đầu Tiểu Ly cũng không muốn tham gia vào trận này, nhưng tiểu tức phụ tương lai nhà nàng lại hứng chí đòi ra chiến trường, nàng sao lại không theo tiểu tức phục được a?
Nhìn bầy thú rậm rạp kéo đến, nhưng đối mặt với Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt dẫn đầu, tình hình công kích liền nghiêng hằn về một bên. Trọng kiếm của Khanh Nguyệt lướt qua chỉ còn tàn huyết của ma thú, Hoa Miên Thần âm thầm ném băng tiễn trong rừng thú. Tiểu Ly thì cẩn thận che chở tiểu bánh bao, bốn co ma thú siêu cao giai như phát điên, lao vào giữa bầy thú, không chút kiêng nể phóng ra ma pháp mạnh nhất. Các chiến sĩ và triệu hoán sư cũng không ai dám liều mạng như vậy, bọn họ kết hợp có tổ chức, phía sau giao phó cho chiến hữu của mình, từng chút công kích thú triều. Trong lúc hỗn chiến không ai đề ý tới Hoa Miên Thần và bốn ma thú siêu cao giai đã vọt vào giữa đám thú triều, cho nên cũng không ai phát hiện ra bọn họ không phải con người.
“AH hú hú hú ú ú ú –”
Trong lúc ma thú bỏ mạng từng lượt, ma thú phía sau đạp xác ma thú phía trước không quan tâm lao đến, đột nhiên truyền tới tiếng hú chói tai. Nghe thấy tiếng tru này, toàn bộ ma thú dừng công kích, quay đầu bỏ chạy.
Đây là đợt thú triều đầu tiên không kéo dài quá một giờ đã rút lui. Nhưng mà nghe tiếng hú này, cũng khiến Hoa Miên Thần biết được, ở nơi không biết của Cự Ma Chi Sâm, còn giấu một con ma thú siêu cao giai dã tâm bừng bừng. Chắc là ma thú mới thăng cấp siêu cao giai, cho nên Tiểu Ly bọn họ không biết, còn có vài lần kinh nghiệm tha gia thú triều, là một lão ma thú, cho nên nó mới có thể phát động thú triều.
Mặc kệ thế nào, lần đầu phát động thú triều của nó, đã hoàn toàn thất bại.
Thấy đám ma thú rút lui, các chiến sĩ và triệu hoán sư ngưng công kích, để chúng nó rời đi. Trong số bọn họ cũng có người bị thường cần đưa về quân doanh chữa trị, không níu kéo đám ma thú nữa. Ngược lại bốn con ma thú siêu cao giai kia cảm thấy giết chưa đủ nhiều, còn chưa đã nghiền, liền đuổi theo sau đám ma thú, giết thêm vài chục con nữa cam tâm.
Hoa Miên Thần định theo tiếng hú này, tìm ma thú siêu cao giai đứng sau, nhưng mà nghĩ lại rồi cho qua. Cho dù nàng có giết con này, thì sau này cũng sẽ xuất hiện con thứ hai, thứ ba có dã tâm hơn con này. Thú triều có thể kéo dài thời gian phát động, nhưng không thể dừng lại. Chống thú triều là cách tốt nhất, cũng là cho con người tự đề cao thực lực bản thân.
Đừng thấy thú triều lần này nhân vật chính là đều là Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt, thật ra các chiến sĩ và triệu hoán sư đều chiến đấu vô cùng tốt! các chiến sĩ phối hợp cùng đồng đội vô cùng tốt, triệu hoán sư phối hợp cùng triệu hoán thú của mình cũng rất ăn ý, tất cả mọi người đều có thứ tự trong loạn cuộc, không có gì mà không xử lý được. Chiến hữu bên cạnh ngã xuống thì có người bên cạnh bù vào, người phía sau hỗ trợ kéo chiến hữu ngã xuống vào nơi an toàn. Phòng tuyến gió thổi không lọt này, khiến đám ma thú không thể tìm cửa phá được.
Chờ mọi người kéo thân mệt mỏi quay về quân doanh, thì Chung tướng quân sau khi kiểm lượng người xong, trong mắt lóe lên kích động, “báo cho mọi người tin tốt, năm nay chúng ta chống thú triều cũng là trận đầu tiên không có người chết!”
Mọi người còn chưa kịp hoan hô, trong nhóm liền có người kêu rên: “khi nào ăn cơm a?”
“Ha ha ha ha –”
Sau một hồi vui vẻ cười cười, Chung tướng quân lau khóe mắt, đưa tay hạ lệnh: “hôm nay cực khổ cho các đầu bếp trong trại rồi, phải thỏa mãn cái bụng của các chiến chúng ta a. Cuộc chiến này thu hoạch được rất nhiều, thịt dư đủ, mọi người muốn ăn cái gì thì cứ nói bọn họ làm a!”
Nhưng mà nhiều ngươi cơm ít, Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt phải qua bên cạnh tự mở bếp nấu, bốn con ma thú siêu cao giai cũng không chờ nổi mặt dày đi ăn chực. Hoa Miên Thần nghĩ tới sau này còn cần bọn họ giúp chống thú triều, nên cho bọn họ ăn ngon một chút, không hề từ chối.
Bốn ma thú siêu cao giai làm đúng như lời hứa với Hoa Miên Thần, hỗ trợ quân doanh chống thú triều, bọn họ được chia phần ma hạch, còn được ăn thống khoái một bữa. Bữa cơm này bọn họ ăn tới dạ dày không chứa nổi, chính bọn họ cảm thấy nấc một cái như muốn nôn ra ngoài.
Bốn con xuấn thú mang cái bụng căng phồng, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Thật tốt a, sau này bọn họ đều sẽ cố gắng chống thú triều.
Một đêm trôi qua, khác với năm trước, thú triều ngày thứ hai không đến, ngược lại chờ năm ngày, một nhóm thú tiều nhỏ chạy tới dò xét. Có thảo dược đặc biệt của Hoa Miên Thần, các chiến sĩ và triệu hoán sư bị thương cũng đã sớm lành, khí thế hăng hái bắt đầu ra trận đánh cho đám ma thú thêm chật vật. Lần này ngoại trừ bốn con xuẩn thú không thể khuyên được thì Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt và Tiểu Ly không tham gia chiến đấu. Đây cũng là điều Chung tướng quân ngầm đồng ý, hắn muốn thấy thực lực chân chính của các chiến sĩ và triệu hoán sư, có thể chống lại thú triều được không?
Sự thật chứng minh, mọi ngươi không những chống được thú triều, còn đánh tới lối vào của Cự Ma Chi Sâm, thiếu chỗ tới tận nhà ma thú. Ma thú siêu cao giai đứng sau sợ đến nỗi chỉ dám hú một tiếng ngắn, liền không đáp lại cái gì. Khiến cho Chung tướng quân thêm vui chính là, các chiến sĩ và triệu hoán sư mới tham gia vào quân doanh chiến đấu không thua các chiến sĩ cũ trước đó, nếu cứ như vậy tương lai thú triều cũng không có gì đáng sợ nữa.
Cuộc chiến lần ba mãi không thấy đến, cho đến khi mọi người phòng tới một tháng sau, thì mới phát hiện thú triều năm nay vội vàng đã kết thúc. Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt còn đi thăm dò Cự Ma Chi Sâm, lượng ma thú thưa thớt, cũng xác nhận thú triều đúng là kết thúc. Dù sao ma thú cũng còn ít, nếu mà đánh lẫn nữa sợ là Cự Ma Chi Sâm không còn ma thú ra đời nữa.
“Miên Miên, thú triều kết thúc rồi, các học viên còn phải ở quân doanh rèn luyện thêm, chúng ta rời quân doanh trước được không?”
Dưới cái nắng sau giờ ngọ, Khanh Nguyệt nắm tay Hoa Miên Thần, chậm rãi dạo quanh quân doạnh. Chỉ tiếc quân doanh này nàng đã sớm đi hết, lúc này cũng không còn gì mới lạ nữa.
“Được a!” Hoa Miên Thần cũng không thích ở phòng ngủ tập thể, huống hồ, ở trong phòng ngủ có vài việc không tiện làm a. “vậy ngươi định đi đâu?”
“Miên Miên đi đâu, ta theo đó ~”
“Kêu chủ nhân!” Hoa Miên Thần gãi lòng bàn tay Khanh Nguyệt, cười cười nói ra kế hoạch của mình: “ta muốn đi du lịch hết cái đại lục này một lần, ăn hết mỹ thực ở khắp nơi, đến khi chán không còn chỗ đi nữa, thì tìm chỗ yên tĩnh an hưởng tuổi già.”
“Ta đây liền theo chủ nhân, hầu hạ ngươi cả đời!” Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần trong mắt đầy thâm tình.
Nghe Hoa Miên Thần nói rời đi, Chung tướng quân cũng không từ chối. Hắn luyến tiếc Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt, nhưng cũng biết với sức mình không thể giữ hai người này ở lại được. Hoa Miên Thần đi dĩ nhiên là dẫn theo tiểu bánh bao đi, còn có Tiểu Ly luôn dính lấy tiểu bánh bao, không thể bỏ xuống được. Quân doanh liền có bốn chiến lực rời đi, khiến cho Chung tướng quân khủng hoảng một hồi, sau đó hắn lại thoải mái. Sợ gì a? cả trăm năm đều như vậy rồi, không phải quân doanh bọn họ luôn thủ chỗ này đó sao? huống hồ cũng không thể để các chiến sĩ ỷ lại Hoa cô nương các nàng được.
Lúc Hoa Miên thần sắp đi, cũng tiết lộ thân phận chân thật về bốn con ma thú siêu cao giai với Chung tướng quân, còn Khanh Nguyệt thì để lại một sấp giấy do chính mình sao chép, đều là kỹ năng đánh nhau có được từ trong căn phòng nhỏ vàng kim.
Nếu Chung tướng quân giỏi quản bốn con xẩn thú kia, và biết dùng ký thuật đánh nhau của Khanh Nguyệt để lại, thì cả lục này sẽ không còn phải sợ thú triều tập kích nữa!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
_(:з” ∠)_ xin lỗi hôm nay đăng trễ….. vừa tan làm thì bị gọi đi ăn, về vội mới kịp đăng.
Chính văn coi như kết thúc, sau đó là đăng phiên ngoại, về tiểu bánh bao và Tiểu Ly.
Không chắc ngày đăng, _(:°з” ∠)_ vì tác giả có chút thay đổi, nếu sau này mọi người thấy chỗ nào không ổn, thì nhấn vào thân phận tàn bạo của Miên Miên từ trước ~
Cuối cùng, văn mới cũng đã đăng, tác giả cũng nuốt không nổi văn trường thiên, cho nên dự định mở văn xuyên nhanh chậm nhiệt ~
*////▽////* dùng để thỏa mãn đam mê kỳ quái của tác giả ~