Chương 139: Phiên ngoại 2
“Eh ~~~~~~~~~”
Thủ vệ đứng hơn nửa ngày, thấy hán tử vào thành quen rồi, đột nhiên thấy mỹ nhân ôm triệu hoán thú khả ái, vẻ mặt liền vui vẻ. Mỹ nhân a, ai không thích ngắm chứ? không nhứng thích ngắm, mà còn muốn ăn đậu hũ nữa a!
“Tiểu mỹ nhân là triệu hoán sư sao? triệu hoán thú của ngươi thật đánh yêu a~ mau để ta kiểm tra a!” thủ vệ mắt hí nhìn Tiểu Ly nói chuyện, đưa tay mò tới trước ngực Tiểu Ly, không biết mục tiêu của hắn rốt cuộc là bánh bao hay là….
“Rắc rắc!”
Chỉ nghe tiếng vang rõ ràng, thủ vệ mắt hí ôm cánh tay vô lực của hắn gào lên, “ah — ah — tay của ta –”
Những thủ vệ này mặc dù chỉ là tên giữa cổng thành, mấy năm qua bọn họ cũng lên mặt với không ít người nghèo, đột nhiên đụng phải kẻ khó chơi như Tiểu Ly, sao có thể từ bỏ ý đồ được? huống chỉ bọn họ nhìn triệu hoán thú trong ngực Tiểu Ly, cùng với cách ăn mặc của Tiểu Ly, thì chỉ coi nàng như nữ triệu hoán sư đến từ thành nhỏ xa xôi. Người ở địa phương nhỏ nào dám ngồi lên đầu chủ được? muốn chết sao?
“Hỗn đản, con mụ thối, ngươi muốn chết hả?”
Vài tên thủ vệ bu tới bao vây Tiểu Ly, ánh mắt bọn chúng nhìn Tiểu Ly vừa hạ lưu vừa hèn mọn. Đám thủ vệ này không ai nghĩ đến, nếu là nữ triệu hoán sư bình thường, sao có thể bẻ gãy một tay người được?
Hoa Miên Thần nhếch mép, im lặng kéo Khanh Nguyệt đuổi theo. Tiểu Ly vừa đến chủ thành này đã gây chuyện cho nàng rồi a. Nhưng mà, nếu thêu dệt chủ thành thánh A La thì nàng sẽ không nể nang với bọn họ! nghĩ vậy, Hoa Miên Thần siết chặt tay Khanh Nguyệt, nhìn nàng nhíu mày nói: “mặc kệ người chủ thành cao quý thế nào, hôm nay ta phải dạy họ thật tốt mới được, đứng trước sức mạnh, bọn họ chỉ có thể quỳ gối!”
Khanh Nguyệt nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần kéo đi, trong lòng bất mãn với chủ thành của nàng đã tiêu tán hoàn toàn, hiện tại trong mắt nàng chỉ có hành động của Hoa Miên Thần, cùng với nụ cười tự tin trên mặt.
*////▽////* ai nha nha, lâu rồi không được tắm chung với Miên Miên, tối nay tìm cơ hội hầu hạ Miên Miên thật tốt a!~
Hoa Miên Thần hoàn toàn không biết tâm tư Khanh Nguyệt lúc này đang ở tận trời xanh, nàng tới phía sau Tiểu Ly, giả vờ hỏi: “Tiểu Ly, xảy ra chuyện gì? sao không cho chúng ta vào hả?”
Ah — lại tới thêm hai cái đại mỹ nhân nữa ~
Các đại gia tộc chủ thành rất nhiều, các đại tiểu thư tướng mạo xinh đẹp cũng rất nhiều, nhưng so với ba vị trước măt…. đám thủ vệ còn phải chảy nước miếng. Tuy không dám chắc ba vị mỹ nhân này đẹp hơn các đại tiểu thư trong thành, nhưng với các đại tiểu thư bọn họ chỉ có thể đứng từ xa nhìn tới, còn ba đại mỹ nhân trước mặt có thể để bọn họ được nhìn gần hơn a?
Bị đôi mắt đào hoa yêu kiều của Hoa Miên Thần nhìn lướt qua, đám thủ vệ mặc kệ đồng bọn gãy tay, toàn bộ vây lấy Hoa Miên Thần.
“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, không phải không cho các ngươi vào thành, mà do bằng hữu các ngươi nàng làm chuyện không nên làm a ~”
“Phải đó tiểu mỹ nhân, thấy các ngươi như vậy, chắc là lần đầu đến chủ thành a? nên ngoan ngoãn theo chúng ta một chuyến, hảo hảo đền bù cho chúng ta….”
Nhưng nghĩ tới nội dung ba đại mỹ nhân đền bủ cho bọn họ, đám thủ vệ mắt nổi tà dâm.
Những ánh mắt này, thật ghê tởm!
Khanh Nguyệt thấy đám người này dóm ngó Hoa Miên Thần từ trên xuống, sắc mặt lạnh xuống, siết chặt nắm tay, hận không thể móc mắt đám người này xuống.
Nhưng mà không chờ nàng động thủ, bên cạnh liền có tiếng hô quen thuộc: “Khanh giáo quan?”
Khanh Nguyệt quay đầu nhìn lại, là một triệu hoán sư chủ thành từng theo nhóm bọn họ đến doanh trại. Sau thú triều lần đó đến nay cũng đã qua mấy năm, có rất nhiều chiến sĩ và triệu hoán sư đều đã quay về thành của mình, như mà vị trước mắt này. Khanh Nguyệt nhìn y phục của hắn, xem ra vẫn sống tốt.
“Tần trung úy!”
Không chờ Khanh Nguyệt hỏi, thủ vệ đứng một bên sợ hãi đứng thẳng người, hướng về phía vị trung úy này cúi người 90 độ. Nghe thấy trung úy gọi Khanh Nguyệt, không ai là không nghe rõ. Dù sao, cái tên Khanh giáo quan này đối với một số thiên chi kiêu tử chủ thành, cũng rất có phân lượng.
Trung úy? xem ra tiểu tử này làm không tệ a! Hoa Miên Thần cũng không định gây sự ở chủ thành này, mắc công tới thành kế du ngoạn mất hết tâm tình, nhưng giờ có người tới dĩ nhiên không thể tốt hơn.
Tần Phụ Trình ban đầu cũng không định tới cổng thành, với thân phận địa vị hiện tại của hắn, căn bản không cần để ý tới việc này. Nhưng mà lại trùng hợp đội ngũ thao luyện của mình vừa kết thúc, định tới tửu quán thả lỏng một chút, sau đó thì thấy một hàng người đi vào cổng bị chặn lại. Hắn nhìn thấy ba cái gầy cao cao, cảm thấy có chút quen, liền qua xem thử, không ngờ gặp được nhóm Khanh Nguyệt.
“Đảy xảy ra chuyện gì?” Tần Phụ Trình mặc kệ đám thủ vệ, thấy Khanh Nguyệt trước kia từng dạy mình kỹ năng chiến đấu, thái độ mang theo vài phần kính trọng.
“Tần trung úy, là như vậy….” thủ vệ đứng một bên đẩy Tiểu Ly lườm một cái, vội vàng muốn nói trước,
“Ngươi câm miệng!” Tần Phụ Trình từng mắt với đám thủ vệ, khi nhìn Khanh Nguyệt thái độ lại hòa hoãn, “Khanh giáo….”
“Kêu Khanh Nguyệt là được rồi.” Khanh Nguyệt ngắt lời xưng hô của Tần Phụ Trình với mình, mình đã không còn là giáo quan trại huấn luyện rồi, cũng không nên để bị gọi là giáo quan nữa.
Tần Phụ Trình dừng một chút, cuối cùng theo ý Khanh Nguyệt, “Khanh…. cô nương, chỗ này xảy ra chuyện gì? đám thủ vệ này gây khó dể cho các ngươi sao?” nhịn nửa ngày, mặt cũng đỏ, Tần Phụ Trình cũng không dám kêu thẳng tên giáo quan mình kính trọng từng dạy dỗ mình.
“Tần trung úy, là do nữ nhân này….” thủ vệ bị Tiểu Ly bẻ tay, run rẩy cãi lại, đám thủ vệ bên cạnh đỡ lấy hắn.
“Ta cho các ngươi lên tiếng sao?” Tần Phụ Trình lần nữa nhìn không được cắt lời tên thủ vệ. Đám người này đều là thuộc hạ cũ của Lôi Tông và Thẩm Chính Gia, nhưng vì Thẩm Chính Gia chết, Lôi Tông làm phản, đám người này bị đày xuống thủ cổng thành. Đối với đám người này, Tần Phụ Trình cũng không có ấn tượng tốt gì.
Hoa Miên Thần đẩy Tiểu Ly một cái, Tiểu Ly hung hăng trừng tên thủ vệ kia, đến nỗi hắn phải co mình lại, rồi mới đem chuyện hắn muốn sờ ngực mình nói ra.
“Không có! oan uổng quá Tần trung úy, ta chỉ muốn kiểm tra triệu hoán thú!” tên thủ vệ chỉ vào ánh mắt giết người của Tiểu Ly, vẫn ngoan cố không thừa nhận, “hơn nữa, nữ nhân này cũng không có gì tốt để cho ta sờ….”
Còn chưa nói xong, tiểu bánh bao trong ngực Tiểu Ly vươn một chân ra, đánh tên thủ vệ kia, xoẹt một cái trên mặt hắn xuất hiện bốn vết cào sâu.
Khi tên thủ vệ gào lên lần nữa, binh sĩ của Tần Phụ Trình đi tới chỗ này.
Tần Phụ Trình đối với việc tiểu bánh bao đả thương người làm như không thấy, chỉ xoay người kêu thuộc hạ của mình đi giữ trật tử cổng thành, sau khi xử lý mấy tên thủ vệ xong, liền thông báo vài câu, mang theo Hoa Miên Thần các nàng vào thành.
Trong tửu quán, Tần Phụ Trình theo Hoa Miên Thần ba người kể lại chuyện cũ khi còn ở biên cương phía nam, sau đó nói về tình hình của mình gần đây, cuối cùng mới nói tới Lôi gian và Thẩm gia.
“Lôi gia vì có một Lôi Tông phản đồ, nhưng dù gì hắn cũng là thế gia lớn thực lực mạnh, cho nên Lôi gia muốn giữ gia tộc lâu dài đã xóa tên Lôi Tông ra khỏi Lôi gia, đền bù không ít ma hạch và bảo vật, thì mới bảo vệ được cả Lôi gia. Cho nên Lôi gia trong thành chịu nhiều đả kích nhất, nhưng địa vị trong thành vẫn không đến mức suy bại. Còn Thẩm gia bọn họ, da mặt còn dày hơn, vì Thẩm Chính Gia chết, bọn họ liền tung tin quanh thành nói Thẩm Chính Gia là đại công vô tư trợ giúp biên cương phía nam nên mới hy sinh, đắp nặn Thẩm Chính Gia thành hình tượng anh hùng. Mặc dù chúng ta từng dưới trướng Thẩm gia đem sự thật báo về cho chủ thành, nhưng có một số dân trong thành vẫn bị lời đồn của Thẩm gia làm ảnh hưởng, coi Thẩm gia như đại gia tộc bồi dưỡng anh hùng. Điều này khiến cho việc làm ăn của Thẩm gia trong thành được nhiều người quan tâm, mặc dù chủ thành đã hủy đi chức vụ vài người trong gia tộc của họ, nhưng bọn họ hiện tại cũng đã qua được sóng gió, thậm chí gia tộc bắt đầu đổi qua mua bán làm ăn.”
Nói tóm lại hai nhà Lôi, Thẩm vẫn cơm no áo đẹp sống xa hoa như cũ.
Bất qúa Hoa Miên Thần đối với việc này không để ý, mẫu thuẫn với nàng là Lôi Tông và Thẩm Chính Gia, hai người này đã chết, gia tộc của bọn họ thế nào Hoa Miên Thần không quan tâm. Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là hai gia tộc này đừng chủ động tới kiếm chuyện với nàng!
Tần Phụ Trình cùng nhóm Hoa Miên Thần uống chút rượu, ôn chuyện cũ. Thời gian thanh nhàn kéo dài chỉ được một hồi, thuộc hạ của Tần Phụ Trình chạy vào quán nói gì đó với hắn, sau đó hắn cáo từ nhóm Hoa Miên Thần vội vàng rời đi.
Sau khi Tần Phụ Trình rời đi, nhóm Hoa Miên Thần tiếp tục ở lại thưởng thức mỹ thực trong quán. Mỹ thực này đều là món đặc biệt của chủ thành, hơn nữa khẩu vị tốt, Hoa Miên Thần xém chút ăn gần trăm dĩa nhỏ rồi.
Tiểu Ly ôm tiểu bánh bao nhìn trên bàn chồng một đống dĩa, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lo lắng nhìn tiểu bánh bao trong ngực hỏi: “tiểu bánh bao, ngươi có khó chịu chỗ nào không? sao lại ăn ít như vậy? chỉ ăn có 20 dĩa…”
Tiểu bánh bao chuyên tâm muốn giảm cân, một bên hít mùi thơm của mỹ thực, một bên chật vật đấu tranh với con sâu thèm ăn, hiện tại nghe Tiểu Ly quan tâm, cái mũi liền đau xót ủy khuất không thôi. Ta ăn ít như vậy không phải là vì ngươi sao?
Tiểu Ly cũng không biết trong lòng tiểu bánh bao nghĩ cái gì? nàng cầm một khối bánh ngọt, đưa tới trước mặt tiểu bánh bao, nhỏ giọng dụ dỗ, “ăn ít vậy sao chịu nổi, hay là chúng ta ăn thêm chút nữa nha?”
Tiểu bánh bao ngửi mỹ vị gần trong gang tấc, cảm thấy sắp không kiên trì nổi định há mồm thì, Hoa Miên Thần đột nhiên nói một câu: “bánh bao gần đây đang giảm béo, cho nên phải ăn ít lại.” sau khi nghe Hoa Miên Thần nói, tiểu bánh bao gục đầu xuống.
“Giảm béo? tiểu bánh bao đáng yêu như vậy, sao lại muốn giảm béo a?” Tiểu Ly không hiểu xoa đầu tiểu bánh bao, tiếp tục uy bánh ngọt cho tiểu bánh bao, “bánh bao của chúng ta có ăn nhiều hơn cũng rất khả ái a! không sao, ăn nhiều một chút, ta thích tiểu bánh bao mập mạp ~”
“Nếu như tiểu bánh bao biến hình người, cũng mập thì sao?” Hoa Miên Thần nhìn Tiểu Ly, hỏi tiếp.
Tiểu Ly mặc kệ cười nói: “ta cũng sẽ thichs~”
Tền lừa đảo! tiểu bánh bao lén nhìn Hoa Miên Thần, ngũ quan nàng xinh đẹp, cùng vóc người thon thả, ánh mắt liền trở nên u ám. Tiểu Ly nhất định là thích kiểu mỹ nhân gầy gầy như vậy a, nếu không…. trước đây cũng sẽ không quấn lấy nương đòi nàng sinh hài tử rồi.
Lời Tiểu Ly nói, tiểu bánh bao cũng không tin, Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt cũng không tin. Cái tên nhan khống chết tiệt này, trước đây luôn để ý soi mói bề ngoài đám ma thú siêu cao giai, sao có thể thích một tiểu bánh bao biến hình người mập mạp được chứ?
Tiểu Ly thấy tiểu bánh bao không chịu ăn bánh ngọt mình đút cho nàng, thở dài liền cho vào miệng mình. Nàng vuốt ve bộ lông trên người tiểu bánh bao, nói tiếp: “bánh bao ngươi còn nhỏ, vẫn đang tuổi lớn, không ăn nhiều vào, sau này sao biến hình người được? có thể do ngươi ăn ít quá, cho nên bây giờ mới không thể biến hình người được.”
Không phải…. ta có thể biến hình người được rồi, nhưng mà….
Tiểu bánh bao không dám nói sự thật với Tiểu Ly, chỉ ngẩng đầu nhỏ, dùng âm thanh nho nhỏ hỏi: “Tiểu Ly, ngươi thấy thú hình của ta mập như vậy, sau này biến thành người cũng mập như vậy thì sẽ làm sao a?”
“Làm sao cái gì?” Tiểu Ly bị âm thanh sữa manh đến tận tâm, lực đạo vuốt ve tiểu bánh bao không ngừng gia tăng, “ngươi nhìn Miên Thần hiện tại hình người đi, khi nàng biến thú hình không phải cũng mập đó sao? thậm chí còn mập hơn bánh bao của chúng ta a? chạy tới nỗi mỡ cũng rung rinh a!”
“…” Hoa Miên Thần tức giận cắn một miếng bánh lớn, tức đến nỗi răng kêu ken két. Phi, lão nương là do lông dài a! là mập giả! mình không nên để nữ cặn bã này nhìn thấy thú hình của mình!
“Nhưng mà, nương là triệu hoán thú, còn ta là ma thú a…” Nãi thanh nãi khí tiểu sữa âm từ từ nhỏ xuống.
“Có gì khác đâu ~ hơn nữa, báo bao của chúng ta khi mang hình người có mập đi nữa, thì nhất định là một tiểu cô nương mập mạp đáng yêu a~”
Không có a, mập tới nỗi thịt che cả mắt luôn a….
Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt nhìn nhau, tiếp tục im lặng ngồi ăn. Nhìn tiểu bánh bao, đạp tứ chi ngắn ngủn, quay lại, đem mặt rúc vào khuỷu tay Tiểu Ly, một mình buồn rầu. Qủa nhiên, nói cho cùng, Tiểu Ly vẫn thích tiểu cô nương đáng yêu a!
Tối đó, trong lữ điếm tại chủ thành xa hoa, Hoa Miên Thần bị Khanh Nguyệt bị trêu đùa tới toàn thân vô lực, mồ hôi chảy ròng ròng thở hổn hển nằm trên giường, đột nhiên nói một câu, “không đúng a! vì sao bánh bao biến thú hình còn có quần áo, còn ta thì trần truồng không có y phục a?”
Khanh Nguyệt vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục sờ mó trên người Hoa Miên Thần, đồng thời trả lời Hoa Miên Thần: “đừng nghĩ nhiều quá, ngươi là triệu hoán thú, tiểu bánh bao là ma thú.” hơn nữa, bộ dạng này của ngươi càng tiện hơn a! nàng âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.
Mọi người đều đánh giá sự chấp nhất muốn giảm cân của tiểu bánh bao.
Đây là nơi phồn hoa nhất đại lục, nhóm Hoa Miên Thần quyết định phải ở lại lâu một chút. Không chỉ vậy, mà ở chủ thành cách là mỹ thực có rất nhiều. Nhưng mà, mấy sau đó Tiểu Ly đút đồ ăn ngon cho tiểu bánh bao thế nào, nàng cũng chỉ ăn có một chút, đủ cho bụng vừa no, sau đó thì nói kiêng ăn cái gì cũng không ăn thêm. Đồng thời nàng cự tuyệt không cho Tiểu Ly và Hoa Miên Thần ôm, nghe lời Hoa Miên Thần dạy, nàng cần phải vận động nhiều hơn.
Kết quả, người đi đường thấy ba người Hoa Miên Thần đi trước thật xinh đẹp, theo sau còn có một cá tiểu chân ngắn cố gắng.
Tiểu Ly cũng không nỡ để tiểu bánh bao tự ngược, nàng khuyên tiểu bánh bao nhiều lần, nói mình không để ý cân nặng của tiểu bánh bao, không để ý tiểu bánh bao hóa hình người có mập hay không. Nhưng mà tiểu bánh bao cảm giác không an toàn, căn bản không nghe lọt lời Tiểu Ly nói, hiện tại trong lòng nàng, chỉ có một mục tiểu, chính là giảm cân!
Mục tiêu này càm thêm mãnh liệt khi tiểu bánh bao gặp một nhóm đang bàn về thi hoa hậu ở chủ thành!
So với thành ngoài bị ma thú tấn công thì thời gian ở chủ thành thật quá an nhàn. Khi ở trong hoàn cảnh an nhàn như vậy thì đủ kiểu ăn chơi sẽ phát sinh. Mà lúc này trọng tâm câu chuyện mọi người đều bàn tới chính là bình chọn đệ nhất mỹ nhân đại lục tháng sau.
Không giống quan niệm của mọi người trong thế giới của Hoa Miên Thần, đối với cuộc thi của mỹ nhân nhà giàu quý tộc cũng không thích tham gia, cảm giác hạ thấp thân phận của mình. Nhưng ở đại lục dị thế, đối với những gia tộc lớn lại càng hy vọng nhà mình có nhiều đệ tử tham gia tranh tài, như vậy gia tộc lại có thể thêm được mấy cái danh hiệu.
Tỷ như, là đệ nhất mỹ nhân đại lục, đệ nhất mỹ nam đại lục, đệ nhất dạ dày vương đại lục, đệ nhất tửu tiên các loại. Thi đấu tương tự nhau, quanh năm suốt tháng không ngừng cử hành, trong đó có tiếng nhất vẫn là đệ nhất triệu hoán sư, đây là cái danh hào con em mỗi gia tộc đều muốn tranh. Nhưng mấy năm gần đây, cuộc sống mọi người cải thiện tốt hơn, cũng khó tránh khỏi những kẻ hư vinh thích tranh đua, cái này cũng có thể dùng đệ nhất mỹ nhân và đệ nhất mỹ nam đổi thành cái cho mọi người tranh dành a. Nếu trong gia tộc có đệ tử nào tranh được một cái danh hào, thì tự nhiên danh tiếng gia tộc đó vang danh, càng được dân chúng ưu ái hơn, buôn bán trong gia tộc càng thêm phát đạt.
Còn cách tranh tài, dĩ nhiên là khiến cho những người cạnh tranh với mình không thể đứng trên đài a, so với cách tuyển ở thế giới của Hoa Miên Thần không khác gì nhau, cũng cần các mỹ nhân khoe tài nghệ các kiểu. Đương nhiên nếu mỹ nhân là triệu hoán sư, có thể gọi triệu hoán thú ra cùng biểu diễn.
Tranh tài như vậy cũng cần có giám khảo quyền uy, đều do chủ thành chọn, cho ra phán quyết tuyệt đối công bằng. Cho nên các gia tộc vì muốn thắng đều bỏ tiền mua ban giáo khảo.
Hoa Miên Thần hiểu rõ đại khái mấy kiểu tranh tài như vậy, cười trào phúng nói một câu: “người chủ thành đúng là rảnh rỗi quá a.”
“Cho nên Miên Thần đối với cuộc thi đệ nhất mỹ nhân đại lục không có hứng thú!” Tiểu Ly nhìn cục bông bên cạnh mình sau đó hỏi một câu.
“Đương nhiên….” Hoa Miên Thần kéo dài âm, ngôn ngữ chuyển cười híp mắt trả lời: “đương nhiên là có hứng thú rồi ~ đến khi đó sẽ có rất nhiều mỹ nhân, Tiểu Ly ngươi không xem sao?” cho dù chủ thành phồn hoa, nhưng so ra các vòng thi đấu vẫn ít hơn ở thế giới của mình, Hoa Miên Thần cũng từng xem hậu trường tiết mục tuyển chọn.
Khanh Nguyệt đứng một bên liếc Hoa Miên Thần một cái, không nói gì.
Ta không có hứng thú với nhân loại! trong lòng Tiểu Ly khách sáo từ chối loài người với Hoa Miên Thần, sau đó nhìn về phía tiểu bánh bao bên mình.
“Bánh bao đi mệt rồi sao? có muốn ta ôm ngươi đi đường không?”
Tiểu bánh bao cương mình, tủy ý để Tiểu Ly ôm lấy, nhưng trong lòng nàng cũng không vui khi có Tiểu Ly chăm sóc, ngược lại còn lạnh nhạt.
Tiểu Ly không có trả lời là hứng thú với cuộc thi mỹ nhân hay không? nhưng trong mắt tiểu bánh bao, đó là âm thầm chấp nhận. Qủa nhiên, Tiểu Ly hiện tại đã biết thế nào là tốt, cảm giác hứng thú với mỹ nhân sẽ không giảm xuống. Nếu nàng thấy hình dáng mình biến thành người, kết quả chắc là….
Không thể tưởng tượng được!
Tiểu bánh bao dường như cảm thấy mình sẽ bị Tiểu Ly bỏ lại, phì cầu càng thêm buồn bã.
Cuộc thi tuyển mỹ nhân sắp đến, Hoa Miên Thần lúc lang thang trên đường, đều cảm nhận được ánh mắt nhìn mình càng nhiều hơn trước, so với trước kinh diễm hơn. Hiện tại còn có ánh mắt dò xét, ước ao đố kị đủ kiểu phức tạp.
Chậc, tính coi ba người các nàng là thí sinh dự thi à? Hoa Miên Thần âm thầm nhìn, mình không có hứng thú với cái danh hiệu kia, đối với tiền thưởng càng không có hứng thú. Hiện tại tài sản của mình khá nhiều, chỉ cần lấy ra một viên ma hạch 10 giai cũng đủ cho các triệu hoán sư dành giật, tiền thưởng thi mỹ nhân gì đó càng khiến mình thêm chướng mắt.
Đáng tiếc, những người kia không hiểu được ý của Hoa Miên Thần, với cách nghĩ của bọn họ thì, ba cô nương xinh đẹp Hoa Miên Thần, chắc là đi tham gia cuộc thi mỹ nhân rồi. Không thấy hàng năm giờ này ở chủ thành người đi đường càng nhiều sao? đó là vì các mỹ nhân ở những thành khác cũng đến tham dự. Có thể tranh một cái danh hiệu, cho dù các nàng ở thành trấn xa xôi từ chủ thành về cũng đã trở nên được việc rồi a.
Có thi đấu thì sẽ có đánh cược. Đánh cược lớn nhỏ trong chủ thành cộng lại cũng hơn trăm cái, nhưng có uy nhất là bốn cái sòng bạc lớn trong thành khiến dân chúng tin tưởng.
Có một số đặt cược cho vui, nhưng phần đông mà muốn kiếm hời trong cuộc thi tuyển này. Cho nên, ba người Hoa Miên Thần trong mắt bọn họ trở thành những mỹ nhân có tính cạnh tranh cao. Nhất thời các nàng được bọn họ đặt cược nhiều nhất.
Hoa Miên Thần không phải người chủ thành, mọi người đều biết. Dù sao, ba người đẹp như vậy, nếu là dân chủ thành thì sẽ không ai không biết được.
Nếu không phải người chủ thành, vậy thì đối với các gia tộc lớn sẽ không có sức uy hiếp gì. Cho dù ngươi là trưởng tử hay trưởng nữ của các gia tộc khác.
Lúc này, Hoa Miên Thần đi ăn cơm trưa, trước sau đã có sáu cái hàng dài đánh cược đỉ hỏi tên các nàng. Vì đánh cược thì ngoài tiền đặt ra còn cần tên người dự thi.
Ba người Hoa Miên Thần không có báo danh dự thi, cho nên đánh cược sẽ không thấy tiên ba người các nàng. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng những người khác coi các nàng là thí sinh dự thi.
Hoa Miên Thần yên lành ăn một bữa, nhưng cứ bị cắt ngang như vậy sắc mặt đã khó chịu. Không chờ nàng buông chén đũa rời đi, thì ngoài cửa liền có người lao tới chỗ các nàng.
So với những người trước đó ngại ngùng tới hỏi thì người này là hoàn toàn khác.