Chương 144: Phiên ngoại 7
“Xin hỏi…. cô nương ngươi, dược giảm béo này hiệu quả rất tốt sao?”
Nghe thấy âm thanh mềm mại vang bên tai, Y San San thu lại nụ cười của mình, nhưng đáy mắt nàng hiện lại quang mang âm mưu như ý.
“Hả? ngươi hỏi ta cái thần dược này sao?” Y San San quay đầu, nhìn tiểu bánh bao lắc lắc lọ dược trong tay mình.
Ánh mắt tiểu bánh bao nhìn chằm chằm lọ dược, bên trong là chất lỏng màu lục, khiến cho lòng tiểu bánh bao cũng dao động theo.
Mặc dù hai tuần qua nàng cố gắng rèn luyện, đồng thời cũng cảm giác được thể trọng của mình đang giảm dần, nhưng vẫn không đủ. Thấy chỉ còn lại một tuần nữa, cuộc thi đệ nhất mỹ nhân sắp bắt đầu, nhưng hình thể của nàng….
“Dược của ta phải dùng giá cao mới mua được a. có hiệu quả rất tốt đối với việc giảm béo. Cái này không phải là vì cuộc thi đệ nhất mỹ nhân sắp tới đó sao? ta thấy hình thể của ta so với các thí sinh khác hơi mập hơn, cho nên….”
Lời Y San San như thần chú mê hoặc lòng người, truyền vào tai tiểu bánh bao, dụ dỗ nàng từng bước mất lý trí, giảm béo nhanh, hiệu quả tốt nhất, cuộc thi đệ nhất mỹ nhân, những chữ này thi nhau oanh tạc lý trí của tiểu bánh bao. Chất lỏng màu lục trước mắt tiểu bánh bao, tựa như thuốc cứu mạng, càng lúc càng lấp lánh.
Thời gian không còn nhiều, mình đã nói với Tiểu Ly sẽ cố gắng giảm béo thành công, còn đánh cược với tiểu thư Lôi gia kia. Nhưng thể trọng hiện tại của mình…. nếu không, thử thần dược giảm béo này một lần vậy? dù sao mình cũng là ma thú, ma thú siêu cao a, cho dù là độc của con người đố với mình cũng chỉ đau vài ngày thôi a. Vậy thử một lần đi? lỡ như mình giảm béo thành công thì sao?
Tiểu bánh bao nhìn lọ dược có chút chói mắt, nàng trừng mắt nhìn, mơ màng như thấy vóc người hoàn mỹ của mình sau khi giảm béo thành công, khuôn mặt xinh đẹp cùng ánh mắt si ngốc của Tiểu Ly.
“Cô nương, lọ…. lọ dược này ngươi có thể bán cho ta không?”
Mắc câu rồi! tròng mắt Y San San hơi híp lại, sau đó vờ vịt khổ sở nói với tiểu bánh bao rằng: “cái này… sợ là không được a, dược này ta cũng khó lấy được, cái này là để ta sử dụng a!”
“Cô nương, ngươi xem ngươi gầy như vậy rồi, nên nếu cần dược này, vậy chỉ cần bốn năm giọt là được rồi! còn dư lại ngươi giữ cũng vô dụng, không bằng bán cho ta đi? bao nhiêu ma hạch ta đều bán!” tiểu bánh bao thấy người ta không chịu bán dược cho mình, trong lòng có chút nóng nảy.
Phi! vóc người lão nương đẹp như vậy, cần giảm bốn năm chục cân mới là ngươi a! Y San San âm thầm mắng tiểu bánh bao mắt mù, tiếp tục giả vờ suy nghĩ, cuối cùng lắc lọ dược dò hỏi tiểu bánh bao: “…. ngươi định dùng bao nhiêu ma hạch mua lọ dược này?”
Sau lần trước tiểu bánh bao ngất xỉu, Hoa Miên Thần đổi tiền nhỏ của tiểu bánh bao thành túi lớn hơn, đồng thời còn cho thêm ma hạch vào trong, đều là dự phòng cho tiểu bánh bao. Ngoại trừ ma hạch cao giai, còn có ma hạch trung giai và đê giai để tiểu bánh bao dùng để mua sắm đi dạo phố. Tiểu bánh bao sờ sờ túi vải mình mang theo bên người, trong lúc định lấy ma hạch 10 giai ra, thì lý trí lại quay lại. Nàng nhớ trước đó Tiểu Ly từng nói với mình, đã lấy ra hai viên ma hạch 8 giai đặt cược, toàn bộ người trong đó ai cũng điên cuồng vì nó. Cho nên, nếu mang ma hạch 10 giai ra sẽ gây chấn động nhiều hơn!
Cái này không thể được a! ma ma nói các nàng phải khiêm tốn a!
Tiểu bánh bao hỏi cúi đầu, tầm mắt nửa khép. Cẩn thân lấy mấy viên ma hạch 10 giai để qua một bên, sau đó lất một xấp dày ma hạch đê giai ra.
“Ngươi xem, chừng này ma hạch đủ chưa?”
Y San San thấy tiểu bánh bao móc ma hạch, thần tình còn kích động, nhưng khi thấy ma hạch tiểu bánh bao lấy ra thần sắc liền thay đổi thành thất vọng.
“Sợ là không được a cô nương, mấy loại ma hạch này không đủ để mua dược giảm cân bình thường đâu!”
Sao vậy chứ? không lẽ tin tức nhầm lẫn? trên người tiểu cô nương này không có ma hạch cao giai? nghĩ vậy, Y San San không khỏi nóng nảy.
“Tiểu cô nương, nếu không ngươi tìm lại một chút, có…. ma hạch cao giai hơn không? mấy thứ ma hạch đê giai này ta không thể bán thần dược cho ngươi được a?” cho dù là ma hạch 7 giai cũng được a!
Giống như là nghe Y San San cầu khẩn, tiểu cô nương mập mạp trước mắt do dự, sau đó ấp úng nói: “ta….. ta còn có một viên ma hạch cao cấp, nhưng mà…. chỉ có một viên thôi, nếu dùng mua thần dược này…..”
Qủa nhiên trên người đồ mập này có ma hạch cao giai! ánh mắt Y San San sáng lên, đang định dụ tiểu bánh bao vài câu, chợt nghe nàng nói tiếp: “nhưng nếu ta gầy xuống thật, ma ma chắc sẽ không trách ra!” nói xong, lấy trong túi ra một viên ma hạch 8 giai.
Viên ma hạch 8 giai trên bàn tay đô đô thị, phát ra ánh sáng mê người.
“Ma hạch 8 giai, được a! ta bán lọ thần dược này cho ngươi!” Y San San vội vàng cầm lọ dược trong tay đưa cho tiểu bánh bao.
Tiểu bánh bao chần chờ một chút, Y San San lo lắng nàng đổi ý, chợt nghe tiểu bánh bao hỏi một câu: “ngươi… thực sự không uống trước vài giọt sao?”
Y San San giả cười, cầm lọ dược thô bạo nhét vào người tiểu bánh bao, túm lấy ma hạch trên tay tiểu bánh bao, cắn răng nghiến lợi nói: “không cần! ta sợ uống vài giọt rồi còn lại dược không đủ cho ngươi dùng a!”
Ma hạch đến tay, Y San San cũng không rảnh ở lại nói lời khách sáo với tiểu bánh bao, nàng ra hiệu cho mấy nữ nhân khác xoay người bỏ đi, để lại bóng lưng vô tình cho tiểu bánh bao.
Tiểu bánh bao ngốc lăng đứng tại chỗ, nhìn đám nữ tử kia rời đi, mơ hồ cảm thấy mình bị lừa ma hạch?
Nhưng mà, tiểu bánh báo hiện tại đuổi theo nữ tử Y San San kia, lấy lại ma hạch của mình, đồng thời cầm lọ dược thần giảm béo trong tay trả lại, tiểu bánh bao có chút không cam lòng.
Vậy thử thần dược này trước một cái đã! dù sao cũng không uống chết mình a? tướng mạo cô nương này mình đã nhớ rõ, nếu mấy ngày sau mình vẫn hình thể như vậy, khi đó tìm nàng tính sổ cũng không trễ a!
Nghĩ vậy, tiểu bánh bao không chạy bộ ra ngoại ô nữa, nàng tìm chỗ vắng vẻ, xác nhận xung quanh không có người, liền mở nắp lọ dược ra, không kịp chờ liền uống thần dược giảm béo. Nàng biết, nếu nàng mang thần dược này về khách điếm sẽ bị Tiểu Ly và Hoa Miên Thần ngăn cản.
Cùng lúc đó, Y San San mang theo mấy nữ tử đi tới một quán rượu nhỏ, buổi sáng tửu quán không có khách, Y San San đi vào quán, tới một gian phòng.
“Cộc cộc cộc — cộc — cộc cộc –”
Ba tiếng ngắn ba tiếng dài gõ cửa qua đi, trong phòng truyền tới giọng nữ.
Y San San mở cửa phòng ra, mang theo vài nữ tử cùng nhau vào trong phòng, sau đó cửa phòng đóng lại.
“Công chuyện sao rồi?”
“Ma hạch 8 giai? được!”
“Cái này thưởng cho các ngươi, còn có Y San San, ít nhiều cũng nhờ ý kiến này của ngươi…..”
Sau cánh cửa phòng, loáng thoáng truyền tới tiếng nói chuyện. Trước cửa phòng trống trải, không ai nghe thấy âm mưu này.
————–
“Trưa rồi, sao bánh bao chưa về?”
Trong khách điếm, Hoa Miên Thần chú tâm chuẩn bị bữa tiệc giảm béo của tiểu bánh bao, nhưng ngó trái ngó phải cũng không thấy tiểu bánh bao về thưởng thức bữa tiệc giảm béo này.
“Hay là xảy ra chuyện gì rồi?” vẻ mặt Tiểu Ly lo lắng, trong phòng đi tới đi lui không ngừng.
Gặp chuyện không may? sao có thể được? Hoa Miên Thần muốn phản bác Tiểu Ly, nhưng trong lòng nàng cũng có chút bất an.
“Đi, Tiểu Ly ngươi quen mùi tiểu bánh bao nhất, mau ra ngoài xem một chuyến đi.”
Không chờ Hoa Miên Thần nói xong, Tiểu Ly nhảy ra khỏi cửa sổ phòng rồi.
Hoa Miên Thần thấy Tiểu Ly đi rồi, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng, nàng không ngừng an ủi chính mình: không sao đâu, tiểu bánh bao hình người ai mà để ý chứ? nàng có thực lực của ma thú siêu cao giai, không ai có thể là đối thủ của nàng được…..
Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần như vậy, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn ra cửa sổ, hy vọng Tiểu Ly nhanh đưa tiểu bánh bao về.
Tiểu Ly đúng như hy vọng của Khanh Nguyệt, ra ngoài không lâu liền mang tiểu bánh bao về. Nhưng mà, mang về là tiểu bánh bao khóe miệng có máu, hôn mê bất tỉnh.
“Xảy…. xảy ra chuyện gì vậy? tiểu bánh bao sao lại như vậy?” hai tuần trước tiểu bánh bao hôn mê cũng dọa Hoa Miên Thần sợ chết khiếp, hiện tại thấy tiểu bánh bao hôn mê lần nữa, tim cũng muốn ngừng đập luôn. Thậm chí nàng hoài nghi có khi nào do mình sắp xếp phương pháp rèn luyện khiến tiểu bánh bao chịu không nổi không a?
“Trúng độc rồi!” Khanh Nguyệt thấy môi tiểu bánh bao thâm đen, rất nhanh liền có phán đoán.
Tiểu Ly không để ý Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt, chỉ cẩn thận đặt tiểu bánh trên giường, thần sắc vô cùng khó coi. Nàng nhẹ nhàng đắp chăn cho tiểu bánh bao, sau đó hai tay nắm chặt lấy bàn tay đô đô thịt lạnh buốt của tiểu bánh bao, đặt lên má mình như muốn khôi phục nhiệt độ cho nó.
Trong lúc Tiểu Ly kéo tay tiểu bánh bao, Hoa Miên Thần nhanh mắt nhìn thấy vật gì đó trong tay tiểu bánh bao.
“Tiểu Ly, ngươi nhìn xem, tiểu bánh bao cầm cái gì trong tay vậy?”
Lúc này, Tiểu Ly rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng nâng tay tiểu bánh lên, cẩn thận mở ngón tay tiểu bánh bao ra, rất nhanh một cái lọ chứa chất lỏng màu lục xuất hiện trước mắt mọi người. Vừa thấy cái lọ này, con ngươi Tiểu Ly co lại, sau đó vội mở nắp lọ ra. Không cần đưa miệng lọ tới mũi ngửi, Tiểu Ly cũng ngửi được cái mùi gay mũi trong lọ tản ra.
Mùi này…..
Tiểu Ly cầm lọ dược trên tay run rẩy, không từ bỏ mở miệng đang đóng chặt của tiểu bánh bao ra.
Tiểu bánh bao hôn mê cắn răng rất chặt, có thể nhìn thấy dấu răng ở môi dưới, cũng có thể suy đoán được rằng, trước khi hôn mê tiểu bánh bao đã chịu bao nhiêu thống khổ.
Tay Tiểu Ly run càng nhiều hơn, hoàn toàn không thể tách khớp hàm tiểu bánh bao ra. Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt thấy vậy liền tiến tới hỗ trợ.
Sau khi tách hàm tiểu bánh bao ra được, Hoa Miên Thần ngửi thấy cùng một loại mùi trong lọ dược kia. Nhìn sắc mặt Tiểu Ly trắng bệch, khiến Hoa Miên Thần lo lắng sợ nàng ngất xỉu theo.
“Minh…. Minh độc thảo, con người ăn cái này chỉ tiêu chảy vài ngày, nhưng đối với ma thú…. là kịch độc! ăn nhầm…. sẽ phải chết!”
Lời Tiểu Ly đứt quãng, khiến cho tâm trạng Hoa Miên Thần nặng nề.