Chương 146: Phiên ngoại 9
Tiểu Ly cẩn thận ôm tiểu bánh bao, lúc đầu thì lải nhải kể những chuyện vui bình thường, kết quả kể xong chính nàng cũng mơ màng ngủ luôn. Chờ nàng tỉnh lại, xung quanh đã chìm vào bóng tối.
Trời tối rồi, nhưng… Miên Thần và Khanh Nguyệt vẫn chưa quay lại.
Trong lòng Tiểu Ly hoảng loạn, phương pháp giải độc còn chưa mang về, không lẽ Miên Thần và Khanh Nguyệt xảy ra chuyện rồi sao?
Nghĩ vậy, Tiểu Ly cũng không nằm nổi nữa. Nàng thu hồi hai tay ôm tiểu bánh bao, sau khi xuống giường đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài xa. Hiện tại trời đã khuya, trước đó phố xá còn náo nhiệt, lúc này đã hoàn toàn chìm vào yên tĩnh. Đi qua cả một con phố, ngoại trừ đằng xa có vài cửa sổ còn sáng đèn, còn lại đều là màn đêm bao phủ.
Áp xuống ý nghĩ muốn ra ngoài tìm Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt, Tiểu Ly không ngừng an ủi mình: các nàng sẽ không có chuyện gì, các nàng khác với tiểu bánh bao đơn thuần, chỉ có các nàng hại người, nào có người khác hại các nàng? chờ thêm chút nữa a! có lẽ các nàng sẽ mang phương pháp giải độc về a!
Cứ vậy, Tiểu Ly chờ nguyên một đêm, cộng thêm một buổi sáng. Nàng ngồi bên bệ cửa sổ, hai mắt nhìn xa xăm. Trong lúc Tiểu Ly ngồi sắp hết nổi, nàng nhanh mắt thấy được hai thân ảnh quen thuộc. Đã về rồi, các nàng đã về rồi!
Không kịp chờ mở cửa, Tiểu Ly vội vàng đón Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt vào phòng.
Sao rồi? có thuốc giải không? nhìn hai khuôn mặt nghiêm túc mệt mỏi, Tiểu Ly muốn hỏi nhưng không dám hỏi. Nàng sợ, sợ tin dữ không có giải dược, sợ tiểu bánh bao cứ vậy rời đi nàng.
Hoa Miên Thần nghiêm túc nhìn Tiểu Ly hồi lâu, sau đó vỗ một cái lên vai nàng cười nói: “có phương pháp giải độc, nhưng mà…. mấy loại thảo dược đó không dễ kiếm, ngươi phải mang chìa khóa mở bí cảnh của ngươi cống hiến a.”
Hoa Miên Thần biết trên người Tiểu Ly còn một cái chìa khóa bí cảnh, nàng để dành cho đời sau của mình. Hơn nữa, một khi mở bí cảnh, cửa vào sẽ bị hủy, về sau muốn vào lại bí cảnh, sẽ không được nữa. Nhưng mà, so với đời sau xa xôi, hiện tại Tiểu Ly chỉ quan tâm đến tức phụ a!
Qủa nhiên, Tiểu Ly không chút do dự lấy chìa khóa luôn mang theo bên mình, kích động hỏi Hoa Miên Thần: “mấy loại thảo dược cần đó, trong bí cảnh sẽ có sao? ta…. ta biết bí cảnh này ở đâu, hiện tại ta đưa các ngươi đi a!”
“Chúng ta xem sách ở tàng thư các một đêm cho đến trưa, rốt cuộc cũng tìm được phương pháp giải độc Minh độc thảo. Bên trên có ghi, mộc biển thảo, đối với một số người thể chất đặc biệt, sẽ có kịch độc, nếu muốn giải loại độc này, cần có 10 loại thảo dược. Trong đó có 5 loại khó mà kiếm được, cũng may trên người ta có ba loại rồi, hai loại nữa trước đó ta cũng có, nhưng mà lúc ở biên cương phía nam, dùng để làm dược chữa thương rồi, nên đã hết sạch. Mà số thảo dược này ta tìm được trước kia lúc ở trong bí cảnh a.”
Những người có thể chất đặc thù này, Hoa Miên Thần hoài nghi đó là một số ma thú không có ý xấu với loài người, trà trộn sống cùng loài người a. Hoa Miên thần không dám nói ra hết, nàng không dám chắc, bí cảnh Tiểu Ly biết có hai loại thảo dược mình cần.
Nhưng mà Tiểu Ly nghe xong Hoa Miên Thần nói, ánh mắt sáng lên.
“Nếu vậy những thảo dược ngươi tìm thấy trước kia trong bí cảnh, đổi thành bí cảnh khác cũng sẽ có y như vậy! Miên Thần ngươi không biết a, mấy cái bí cảnh đó có không gian rất lớn, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, cái không gian này bị chia cắt, phân tán khắp nơi trên đại lục. Mọi thứ trong bí cảnh ngoại trừ hoàn cảnh có chút thay đổi, thì các chủng loại ma thú đều như nhau, thảo dược cũng như vậy, kể cả thực vật quý hiếm! Miên Thần ta hỏi ngươi, có phải trước kia ngươi ở trong bí cảnh, nhìn thấy một cái cây đại thụ, trên cây có quả, chỉ cần đến tối, quả rơi xuống đất sẽ bị thối? ăn một quả này thì tương đương với hấp thụ 10 viên ma hạch thập giai?”
“Phải!”
“Đúng vậy, trong bí cảnh, chỉ có một cây Viêm Phượng này thôi! cho nên, hai loại thảo dược ngươi nói thiếu, nhất định sẽ có!”
Vậy thì, tiểu bánh bao được cứu rồi!
Trên khuôn mặt căng thẳng của ba người rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Có phương pháp giải độc rồi, nhưng vào bí cảnh tìm thảo dược, cũng mất hết mấy ngày, nếu sơ ý quay về không kịp, tiểu bánh bao sẽ gặp nguy hiểm. Sau khi ba người thương lượng, quyết định để Tiểu Ly mang theo tiểu bánh bao cùng Khanh Nguyệt vào bí cảnh, chế được giải dược, sau đó trực tiếp cho tiểu bánh bao dùng. Còn Hoa Miên Thần ở lại, xử lý cuộc thi đệ nhất mỹ nhân sắp tới. Hoa Miên Thần và Tiểu Ly không quên, các nàng nói phải để cho tiểu bánh bao thắng giải đệ nhất mỹ nhân a.
Bí cảnh Tiểu Ly nói gần, cách chủ thành cũng tới 8 cái thành, nói xa thì phải cưỡi Du Thiên Điêu khổng lồ do thành chủ thuần dưỡng bay hết một ngày mới đến.
Du Thiên Điêu khổng lổ có thể chở được 8 người, nên khi chở Tiểu Ly ôm tiểu bánh bao rất là dễ dàng. Hào phóng Hoa Miên Thần mua liền hai con Du Thiên Điêu cho Khanh Nguyệt và Tiểu Ly dùng, xế chiều hôm đó, ba người bay tới bí cảnh.
Hoa Miên Thần nhìn hai chấm nhỏ biến mất trên trời, ánh mắt lạnh dần, khóe miệng kéo lên nụ cười nguy hiểm.
Hai ngày nữa bắt đầu thi đệ nhất mỹ nhân rồi, bay đến nơi có bí cảnh, đi tìm đường vào bí cảnh, tìm thảo dược giải độc, nếu Khanh Nguyệt và Tiểu Ly dùng tốc độ nhanh nhất tìm được hai loại thảo dược cuối cùng kia, làm giải dược cho tiểu bánh bao thì cũng không thể ngay được a! vì thân thể của tiểu bánh bao, cũng phải nghỉ dưỡng hết một ngày. Cho nên dù thế nào, tiểu bánh bao cũng không ngăn được cuộc thi này. Nhưng mà không sao, khiến cuộc thi này kéo dài thời hạn là được rồi a? chính mình cũng bí mặt dặn dò Khanh Nguyệt, tới bí cảnh thì trước tiên tìm thảo dược giải độc cho tiểu bánh bao trước, sau khi giải độc cho tiểu bánh bao xong cũng đừng vội về, cứ dạo bí cảnh một vòng, đồng thời lợi dụng không gian của mình, vơ vét thiên tài địa bảo trong đó. Bí cảnh trân quý như vậy, có được một lần chưa chắc có được lần thứ hai, không thể lãng phí a!
Khanh Nguyệt hiểu rõ Hoa Miên Thần nhất, nên biết Hoa Miên Thần cố ý ở lại chủ thành là muốn gây sự, liền dứt khoát gật đầu, cam đoan nhất định sẽ vét sạch bí cảnh.
Trước một ngày thi đệ nhất mỹ nhân, giữa chủ thành dựng lên một cái khán đài lớn, xung quanh đã bố trí xong, đến cả chỗ ngồi xem tranh tài cũng đã được sắp xếp. Cuộc tranh tài năm nay, vì Tiểu Ly đem hai viên ma hạch 8 giai đặt cược, cho nên cuộc thi càng được mong chờ nhiều hơn. Dù sao, dựa vào tiền đặt cược của Tiểu Ly, chỉ có thắng được cuộc thi đệ nhất mỹ nhân này thì mới có tư cách thắng được 2 viên ma hạch kia. Cho nên cuộc thi đệ nhất mỹ nhân năm nay phải nói là bội thu vừa có tiếng vừa có tiền a!
Tối hôm đó, Hoa Miên Thần lặng lẽ đến nhà ban tổ chức cuộc thi đệ nhất mỹ nhân, dùng khói làm hôn mê người tổ chức, sau đó thô bạo cho đám ban tổ chức dùng nước mộc biển thảo. Nước mộc biển thảo này Hoa Miên Thần mua ở y quán, sau khi Khanh Nguyệt rời đi chưa được một ngày. Y sư kia còn căn dặn, một lọ mộc biển thảo nhỏ cũng đủ cho người thường tiêu chảy 3 ngày liền, cho nên không được uống quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
Kéo dài ba ngày? vậy thì để thi đấu sau ba ngày đi a!! nếu 3 ngày sau tiểu bánh bao còn chưa quay lại, thì sẽ tiếp tục ba ngày nữa a!
Mặc dù đám ban tổ chức vô tội, nhưng mà…. ai kêu các ngươi cười nhạo tiểu bánh bao nhà ta a? ban đầu định dùng cho các ngươi ngủ ba ngày trước, với cái miệng tiện của các ngươi, kéo đến ba ngày cũng được rồi! dù sao chỉ kéo dài ba ngày thôi, cũng không có nguy hiểm tính mạng như tiểu bánh bao nhà ta a.
Hoa Miên Thần thù dai, sáng sớm nàng đã đi tra xét chỗ tranh tài, thấy đám người này chụm một chỗ, chỉ vào cái tên Hoa Khuynh trên danh sách cười nhạo tùy ý, nói ra những lời ghê tởm không gì sánh nổi.
“Hôm nay các thí sinh đều đến khán đài một chút, có mỗi Hoa Khuynh không đến, chắc là giảm béo thất bại rồi, nên không còn mặt mũi đến nữa a?”
“Cái tên Hoa Khuynh thật dễ nghe, đáng tiếc người a…..”
“Ai nha, các ngươi nói xem, mấy ngày nay cũng không ai thấy Hoa Khuynh nàng trên đường, không phải đi tự sát rồi chứ? ha ha ha ha ha….”
Kẻ đoán mò cười nhạo với ý xấu, được Hoa Miên Thần tặng cho một cái băng trùy nhỏ dài, bạo hoa cúc của hắn.
Rời khỏi đám tổ chức tranh tài, Hoa Miên Thần đến tặng cho ngũ tiểu thư Lôi gia gấp đôi số dược. Hừ, cướp tấm vải của bánh bao nhà ta? còn dụ bánh bao nhà ta tham gia thi đấu, cuối cùng còn muốn lấy ma hạch trên người nàng. Lôi gia các ngươi trời sinh đúng là xung khắc với ta a? đừng vội a, chờ bánh bao quay về, nhất định thắng ngũ tiểu thư ngươi, ta sẽ cho các ngươi hưởng thêm những ngày tươi đẹp tiếp theo!
Dùng hết lọ mộc biển thảo xong, Hoa Miên Thần lại đến nhà các tuyển thủ cùng ban giám khảo, cho bọn họ uống một phần. Đe dọa giám khảo gì đó, đúng không thích hợp với một người từng sống ở thế giới văn mình a!
Ngày thứ hai, trong lúc mọi người chờ mong, cuộc thi đệ nhất mỹ nhân đúng như Hoa Miên Thần dự liệu, kéo dài thời gian.
Hết cách rồi, ban tổ chức, ban giám khảo, thí sinh đều vắng mặt a, còn so tài cái quỷ gì nữa a! một tên tạp dịch phụ giúp cuộc thi, hắn vẫn không quên cái mùi thối từ nhà của mấy người ban tổ chức.
Lôi Dao cũng là một thí sinh tranh tài, thực sự cũng cảm thấy mình là một thí sinh nhọ nhất. Thấy ngày thi sắp đến gần rồi, nhưng nàng lại cứ…. cũng may đã kéo dài thời gian thi đấu, nếu không ma hạch của đồ mập kia đã đến tay rồi a.
Lôi Dao kéo toàn thân vô lực, ngồi lên ghế dựa trong phòng mình, sắc mặt tái nhợt, cảm giác có người kê đơn hại mình, càng nghĩ càng tức tối, độc ác vỗ tay xuống bàn, sắc mặt lại cứng đờ, sau đó ôm bụng lần nữa chạy với nhà xí ở sau sân nhỏ. Nhìn bóng lưng vội vàng của Lôi Dao có thể thấy, dưới cái mông nàng còn có vết bẩn màu nâu. Đồng thời, xung quanh người nàng còn phát ra mùi thối.
So với Lôi Dao, Y San San hại tiểu bánh bao trúng độc, thì đang mơ màng hạnh phúc. Nàng như những thí sinh dự thi khác, cảm thấy mình ngủ đến sáng rồi nhưng vẫn không thể tỉnh lại được.
Bất quá, đáng tiếc hạnh phúc này chỉ ngắn ngủi.
Ngày thứ hai, Hoa Miên Thần đến hỏi vài gia đình gần nơi tiểu bánh bao gặp chuyện, liền biết được là Y San San. Sau đó đi theo uy hiếp đe dọa đám nữ tử đi theo Y San San hôm đó, thì moi được tin kẻ chủ mưu hôm đó là Y San San, còn lại là mang theo người đi giật dây lừa đảo.
Vào ban đêm, Hoa Miên Thần cho Y San San ngủ say, cùng với đám a dua kia, rót cho họ uống lượng mộc biển thảo nhiều gấp ba lần. Y San San vì ngủ mê không thể tỉnh lại được, cho nên nằm trên giường của mình, lần lượt…. bủm bủm…..
Y San San vĩnh viễn không quên được lúc mình tỉnh lại, trong phòng có cái mùi thối lan tỏa khiến nàng căm ghét muốn ngất đi, cùng với cái chất đó dính đầy người đầy giường của mình.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
_(:з” ∠)_emmmm, phiên ngoại hẳn là sắp kết thúc rồi ~