Chương 16
“Yên tâm, ta cũng không có ngây thơ như vậy.”
Nếu trại huấn luyện này dễ dàng thoát đi thì cần gì phải tồn tại như vậy? Khanh Nguyệt đi trong trại huấn luyện, quan sát mọi thứ, trừ đường lớn vào trong trại huấn luyện, còn những chỗ khác đều bị rừng rậm bao quanh. Cửa chính ra vào được thủ vệ canh nghiêm nhất, chỉ với thực lực hiện tại của Khanh Nguyệt cũng không thể xông ra ngoài.
Bất quá, dám xây trại huấn luyện ở nơi nguy hiểm này, thành chủ không sợ ma thú trong rừng đột nhiên chạy vào trại huấn luyện sao?
Nghĩ vậy, Khanh Nguyệt cũng hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
“Khó trách ngươi nghĩ như vậy, khi đến chúng ta đều lo như vậy. Nhưng Nguyên giáo quan nói cho chúng ta biết, không phải ma thú đều như ở biên giới phía nam đều luôn bạo động, dẫn đến thú triều. Có người nói, biên giới phía nam sở dĩ 5 năm có thú triều một lần, là do có ma thú siêu cao giai chỉ huy.”
Ma thú siêu cao giai, đẳng cấp hơn 10 giai, trên đại lục này có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn đều trốn trong rừng rậm phát động thú triều. Có người nói, ma thú siêu cao giai không giống những ma thú khác, chúng nó không ngừng tiến hóa, mở ra linh trí, trí tuệ bên ngoài thậm chí không thua kém nhân loại. Cứ mỗi 5 năm bọn chúng lại phát động các cuộc tập kích đại quy mô vào các thành trì, dụng ý căn bản không ai biết. Bất quá đa phần mọi người đều nghĩ, ma thú muốn chiếm lấy nơi sinh sống của nhân loại, cứ mỗi 5 năm lại có ma thú mới sinh ra lớn lên, có đủ sức chiến đấu đều lên chiến trường, cho nên chu kỳ thú triều là cứ 5 năm một lần.
“Siêu cao giai a…” Khanh Nguyệt không tự chủ sờ sờ Hoa Miên Thần trong ngực.
Tạp dịch thấy động tác của Khanh Nguyệt, nhịn không được nhắc nhở nàng nói: “chỉ có phẩm cấp chủ tể cấp cao, tư chất là triệu hoán thú chí tôn trở lên, mới có thể tiến hóa đến siêu cao cấp.”
“Ta biết…” cho dù Tiểu Miên Miên chỉ mới 2 giai, thậm chí vẫn luôn dừng ở 2 giai, nàng cũng không ghét bỏ nó. Huống hồ là siêu cao giai là dạng tồn tại kiểu gì? cả đại lục hiện tại không có triệu hoán thú nào có thể tăng cấp đến siêu cao giai, đến cả triệu hoán thú trong Long Châu thành của bọn họ, đẳng cấp cao nhất vẫn chỉ dừng lại ở cấp thấp 7 giai.
Nhưng mà, Tiểu Miên Miên của nàng không giống các triệu hoán thú khác, không cần nhiều ma hạch, không cần chiến đấu nhiều, càng không cần thống khổ dày vò. Tiểu Miên Miên lần đầu tiến giai, chỉ đơn giản ăn nhiều đồ ăn, như vậy có phải là Tiểu Miên Miên nhà nàng sau này chỉ cần dựa vào thức ăn thì có thể tiến giai không? tuy nói nàng không ngại đẳng cấp của Tiểu Miên Miên, nhưng vì an toàn của Tiểu Miên Miên, thì tốt nhất vẫn nên tăng giai a.
“Được rồi, hiện tại ngươi phải đến Thanh Nam Lâm săn bắt sao? hôm là ngày đầu tiên vào trại huấn luyện, bình thường sẽ không huấn luyện ngay, huống hồ Vu Đạt La còn bị thương, cho nên ngươi có thể yên tâm ở trong Thanh Nam Lâm lấp no bụng. Ngoại trừ ma thú, trong đó còn có đủ loại hoa quả phong phú.”
“Dĩ nhiên là phải đi, đa tạ ngươi.” Khanh Nguyệt nhấc chân bước ra khe cửa, đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu lại hỏi: “nếu Vu Đạt La không biết cửa này bị phá, hơn nữa nhìn bộ dạng cũng không giống cho phép triệu hoán sư một mình đến Thanh Nam Lâm săn bắn, Nguyên giáo quan mang triệu hoán sư khác đến đây, không sợ có người bán đứng hắn mật báo cho Vu Đạt La sao?”
“Không phải triệu hoán sư nào thì Nguyên giáo quan cũng đem đến, có thể khiến Nguyên giáo quan ra tay trợ giúp, nhất định phải có được công nhận của hắn, dù sao…” tạp dịch cười châm chọc, “nơi này phần lớn triệu hoán sư đều không phải là số ít phế vật trong gia tộc sao? hơn nữa, nếu mật báo cho Vu Đạt La vậy đại biểu cánh cửa này sẽ vĩnh viễn đóng lại, vậy sau này bọn họ bị đói, cũng không thể quay lại săn bắt, đối với với huấn luyện nghiêm khắc, làm sao có thể chịu đựng được? nếu muốn sống sót trong huấn luyện doanh này, thì nhất định phải chừa cho mình một đường lui, còn có điều quan trọng nhất chính là thí nghiệm tàn bạo của Vu Đạt La trên các triệu hoán sư, tuyệt đối sẽ không ai điên mà mật báo điều này với hắn.”
Khanh Nguyệt có được đáp án, lần nữa cảm ơn tạp dịch, tiếp tục đến Thanh Nam Lâm.
“Chúng ta chỉ khép hờ thôi, khi ngươi quay về thì dùng sức mở là được, nhớ khóa kỹ lại còn có đừng để các triệu hoán sư quanh phòng ngươi, biết ngươi đi đâu? Thanh Nam Lâm này không thích hợp bại lộ cho các triệu hoán sư biết.”
Phía sau truyền đến tiếng nhắc nhở của tạp dịch, Khanh Nguyệt giơ một tay lên ý nói mình biết rồi.
Đi đến khe sâu, Khanh Nguyệt lùi lại vài bước, sau đó chạy lấy đà, nhảy lên hoàn mỹ lướt qua khe. Tạp dịch đóng cửa dừng tay lại, thân thủ như vậy mà làm triệu hoán sư sao? bao nhiêu năm rồi, đến cả hắn hay các triệu hoán sư trước kia muốn qua khe sau này, đều phải mượn sức của triệu hoán thú, hoặc phải tự mình đi qua đó. Thảo nàng nàng tự tin không lo Vu Đạt La dùng triệu hoán thú đối phó nàng, thì nàng có thể sống sót trong trại huấn luyện này, với thân thủ như vậy, sợ là vài cái triệu hoán sư cũng đánh không lại nàng a, kể cả là Vu Đạt La.
Đi đến Thanh Nam Lâm, Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt muốn phỉ nhổ, cái khe này có gì đâu a, ai cũng có thể qua được, đối với ma thú càng dễ hơn a. Khanh Nguyệt quay đầu nhìn khe sâu, vuốt đầu nhỏ của Hoa Miên Thần, nghi ngờ tác dụng tồn tại của cái khe này, có thể nó là ranh giới của trại với ma thú?
Nhưng mặc kệ khe sâu có tác dụng gì? lúc này làm no bụng mới là quan trọng, nhất là cái bụng Tiểu Miên Miên.
“Haiz, đi vội quên đem trọng kiếm rồi, còn có dao găm cũng không có…” Khanh Nguyệt theo thói quen muốn rút vũ khí ra, lại phát hiện phía sau trống rỗng.
Không có vũ khí, không lẽ Khanh Nguyệt tay không vật lộn với ma thú này sao? vậy thì qua nguy hiểm, hơn nữa nếu gặp phải ma thú trung giai thì nên làm gì? Hoa Miên Thần nóng nảy, bất quá nàng lại nghĩ đến thu hoạch tối hôm qua từ phòng Khanh Tiếu.
“Rầm — Rầm — Rầm –”
Từng cái tủ cứ thế rơi xuống đất.
“…” Khanh Nguyệt nhìn mấy cái tủ này, đột nhiên có phản ứng, “Tiểu Miên Miên, tối hôm qua đến phòng nam nhân kia phóng hỏa chính là ngươi?”
“Ngao!” Hoa Miên Thần đắc ý kêu một tiếng.
Khanh Nguyệt dùng sức vuốt ve lưng Hoa Miên Thần, hồi lâu liền ôm nàng nói: “sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy a, ta sẽ lo lắm.”
Hoa Miên Thần bất mãn lông trên người bị xoa đến rối bù, liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi cái tay tác quái của Khanh Nguyệt, đáng tiếc lại bị ôm chặt lấy. Cảm nhận được tiếng tim Khanh Nguyệt đập, cuối cùng Hoa Miên Thần không cam lòng nhẹ “ngao” một tiếng.
“Miên Miên ngoan, chúng ta cùng xem chiến lợi phẩm của ngươi có gì a?” tốt xấu gì thì cũng là Tiểu Miên Miên mạo hiểm tính mạng vì nàng lấy đồ từ chỗ nam nhân kia a, Khanh Nguyệt không thể không cần.
Kiểm tra các ngăn tủ, Khanh Nguyệt đếm số lượng hơn 10 cái, bỏ đi những thứ vô dụng vũ khí, đồ dùng, đồ trang sức, thuốc trị thương đều không thiếu, ma hạch trung giai cộng lại cũng có hơn 100 viên, bất quá đồ phòng thân không cao lắm, cũng phải càng là đồ quý thì Khanh Tiếu nhất định sẽ giấu trong mật thất của mình a.
“Những thứ này tạm thời đều chưa dùng đến, Tiểu Miên Miên trước hết cất vào không gian của ngươi đi a.” Khanh Nguyệt tiện tay lấy một thanh kiếm dài nhất, từng dùng qua trọng kiếm, hiện tại nàng cầm kiếm bình thường đều cảm thấy rất nhẹ. “còn phấn dẫn thú chưa dùng hết lấy cho ta, ta sẽ dụ chút ma thú qua đây. Thanh Nam Lâm này lớn như vậy, chúng ta không nên tùy tiện đi vào nơi sâu.”
Hoa Miên Thần tán thành sự cẩn thận của Khanh Nguyệt, nàng lấy túi phấn dẫn thú ra cho Khanh Nguyệt, chính mình tìm chỗ trống chuẩn bị “hủy thi diệt tích”
Khanh Nguyệt cười nhìn Hoa Miên Thần bắt đầu “chơi lửa” chình mình tìm một chỗ xa Hoa Miên Thần một chút, rắc chút phấn dẫn thú, sau đó ở một bên tìm chút lá khô chất thành đống rồi châm lửa.
Sau khi đốt trụi mấy cái tủ và đồ vô dụng, xa xa lại truyền đến tiếng hô của Khanh Nguyệt. Hoa Miên Thần cũng không quan tâm đến tro còn lại, nếu có triệu hoán sư khác đến đây, cũng chỉ nghĩ dấu vết người khác nướng thích còn dư lại.
Lê tiểu chân ngắn về phía âm thanh truyền đến, Hoa Miên Thần ngọt ngào phiền muộn: thật là, trong không gian còn nhiều đồ ăn ngon chưa ăn hết đã có đồ mới rồi a.
Sau khi ăn no Khanh Nguyệt đem theo Hoa Miên Thần quay về phòng ngủ, các gian phòng trước đó dường như đã có các nữ triệu hoán sư vào ở.
Ngày đầu tiên vào trại huấn luyện, các triệu hoán sư của các gia tộc nhất định sẽ còn thói quen đi theo nhóm, cho nên không nhiều người đến quấy rối Khanh Nguyệt. Còn nữ triệu hoán sư của Khanh gia được chọn trúng không nhiều, chỉ có 6 nữ triệu hoán sư, 5 người kia quan hệ với Khanh Nguyệt cũng không tốt, nên không thể tìm đến Khanh Nguyệt nói chuyện phiếm gia tăng tình cảm được, đồng thời Khanh Nguyệt vào phòng là người ngủ sớm nhất, đến cả phòng ngủ của Khanh Nguyệt các nàng cũng không biết.
Nghỉ một buổi chiều, buổi tối có tạp dịch đến thông tri mọi người tập hợp tại đất trống.
“Vu giáo quan nói, tổ chức yến hội lửa trại cho mọi người, hoan nghênh các triệu hoán sư đến.”
Tạp dịch đến thông báo không phải vị dẫn đường cho Khanh Nguyệt trước đó, hắn cười híp mắt nói xong ý vị thâm trường nhìn Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt liếc mắt, sau đó rời đi.
Trong lòng Khanh Nguyệt lộp bộp, Vu Đạt La này muốn làm gì? hắn đang nghĩ cách trả thù Tiểu Miên Miên sao? nàng có chút lo lắng sờ đầu nhỏ của Hoa Miên Thần, Khanh nguyệt đưa nàng thả lên giường.
“Tiểu Miên Miên ngoan, ta đi tham gia tiệc tối, ngươi ở một mình trong phòng ngủ trước được không?”
“Ngao!” không được, Hoa Miên Thần biết Khanh Nguyệt lo lắng, nhưng với thực lực của nàng hiện tại cùng với hạt châu màu xanh nhỏ đã tăng lên không ít, tuyệt đối có thể ứng phó sự trả thù của Vu Đạt La.
Nhìn thấy Hoa Miên Thần sống chết vồ vạt áo mình đòi leo lên, Khanh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, “mà thôi, ta sẽ mang theo Tiểu Miên Miên ngươi đi cùng a, nếu Vu Đạt La cố ý muốn gặp ngươi, cho dù để ngươi trong phòng ngủ, thì hắn cũng sẽ ép ta đi về đem ngươi theo. Nhưng mà, chút nữa Tiểu Miên Miên ngươi cần phải thông minh cơ linh một chút, nếu phát sinh nguy hiểm gì, thì chạy đến chỗ nhiều người mà trốn, ta nghĩ hắn sẽ không dám trực tiếp công kích các triệu hoán sư đâu.”
“Ngao” Hoa Miên Thần ngoan ngoãn ứng tiếng, lại trở về với cái ôm đầy ấm áp của Khanh Nguyệt.