Chương 17
Khanh Nguyệt chọn phòng ngủ ở dãy cuối phòng cuối, cho nên là người cuối cùng nhận được thông báo. Khi nàng ôm Hoa Miên Thần đến đất trống thì tất cả triệu hoán sư đều đã đến đông đủ, bọn họ ngồi tùy ý dưới đất, ở giữa đốt hơn 20 chậu lửa lớn. Trong lúc tâm tình Vu Đạt La không vui, ai cũng không dám trêu chọc quyền uy của hắn.
Trên mặt và tay Vu Đạt La quấn đầy băng vải, hắn nhìn thấy Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần đi đến, không tự chủ sờ lên lớp băng trên mặt, sau đó hung tợn trừng mắt liếc nàng, âm dương quái khí mở miệng nói: “tam tiểu thư Khanh gia quả nhiên sủng ái triệu hoán thú mình vất vả triệu hồi ra a, cho dù đi đâu cũng phải ôm trong ngực. Ngươi đã cưng chiều nó như vậy, thì sau này trong hai năm huấn luyện trong trại ngươi cũng không được đem nó triệu hồi vào không gian triệu hoán thú a.”
Vu Đạt La nói mấy câu, khiến tim Khanh Nguyệt dừng một nhịp. Nói vậy, sau này cho dù Tiểu Miên Miên gặp nhiều nguy hiểm, mình cũng không thể cứu Tiểu Miên Miên kịp lúc được. Cái này chứng minh sau này Vu Đạt La sẽ gây bất lợi cho Tiểu Miên Miên.
Đối lập với lo lắng của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần lại rất hài lòng với lời nói của Vu Đạt La. Cái tên Địa Trung Hải rất biết đi a, nói ra được lời khó mà khiến mình có lúc thỏa mãn. Nhưng mà cảm thấy Khanh Nguyệt lo lắng Hoa Miên Thần không thể làm gì khác hơn là nén xuống vui vẻ của mình, “ngao” một tiếng vỗ vỗ cánh tay Khanh Nguyệt.
“Hừ, tiểu bại hoại, đừng nghĩ là ta không biết ngươi nhất định đang rất vui vẻ.” Khanh Nguyệt nhân lúc Hoa Miên Thần không chú ý lén xoa nhẹ cái mông nhỏ của nàng, “bất quá ngươi yên tâm, ta cũng không quan tâm lời Vu Đạt La nói. “chỉ cần Tiểu Miên Miên gặp nguy hiểm, phải thu hồi thì cứ thu hồi, bất kể Vu giáo quan là ai.
Đáng ghét! sao lại sờ a! chỗ đó để cho ngươi sờ sao! Hoa Miên Thần bị tập kích liền xù lông, thu hồi cái móng heo của ngươi lại ngây! nàng giơ cái chi ngắn ngủn liền xuất chiêu miêu miêu quyền, tiểu dáng dấp khiến Khanh Nguyệt lại động tâm.
Các triệu hoán sư gia tộc khác đứng xung quanh nghe Vu Đạt La nói ra thân phận của Khanh Nguyệt liền nhao nhao hạ giọng nghị luận.
“Nàng chính là nữ chiến sĩ duy nhất của Khanh gia a? không ngờ làm chiến sĩ nhiều năm như vậy đã trở thành triệu hoán sư rồi.”
“Xớ, cái thứ trong ngực nàng mà gọi là triệu hoán thú sao? nhìn thật yếu….”
“Yếu một chút, nhưng mà móng vuốt…. ngươi nhìn mặt với tay Vu giáo quan….”
“Ah, sau này bớt chọc nàng a, không nói đến thân phận chiến sĩ của nàng, thì mỗi triệu hoán thú trong ngực nàng cũng khiến ta thấy đau.”
“Nhưng mà, triệu hoán thú của nàng thực đẹp a, nếu là ta thì ta cũng nguyện ý mỗi ngày đều ôm trong ngực.”
…
“Được rồi, im lặng chút đi….” nhìn thấy tiếng nghị luận càng thêm lớn, sắc mặt Vu Đạt La liền kém đi, Nguyên Lương vội lên tiếng cản mọi người, “dựa theo quy định yến hội trại hàng năm, thì mời từng triệu hoán sư của chúng ta lên tự giới thiệu bản thân, nhưng mà 500 người tự giới thiệu chờ xong thì chắc yến hội cũng kết thúc rồi, cho nên đại biểu các gia tộc đứng lên là được.”
“Theo ta thấy, triệu hoán sư Khanh gia để tam tiểu thư đây giới thiệu đi a?!” Vu Đạt La không chờ Nguyên Lương nói xong, liền cắt lời hắn, “dựa theo quy củ năm trước, ngươi cũng đem triệu hoán thú của ngươi ra biểu diễn đi a.”
Chỉa vào ánh mắt mọi người, Khanh Nguyệt hào phóng ôm Hoa Miên Thần bước ra giữa, lửa trại xung quanh chiếu lên mặt nàng, căn bản nhìn không ra tâm tình Khanh Nguyệt lúc này.
“20 triệu hoán sư Khanh gia, ta là Khanh Nguyệt, những người khác gồm có Khanh Kha, Khanh Miểu,…. Khanh Khôn.”
Cứ nhắc đến mỗi một người trong đoàn Khanh gia thì có người đứng dậy gật đầu với mọi người, lúc đầu Khanh Khôn nghe Khanh Nguyệt nói đến tên hắn, hắn không muốn nhận, nhưng khi thấy Vu Đạt La trên đài, chỉ có thể phối hợp với Khanh Nguyệt.
Sau khi đọc hết tên, Hoa Miên Thần không nhịn được líu lưỡi, trí nhớ của Khanh Nguyệt thật tốt a, khi mình còn ở tổ chức, căn bản không nhớ nổi tên cùng tướng mạo nhiều người như vậy.
Khanh Nguyệt giới thiệu xong, các gia tộc bên cạnh cũng cử đại biểu lên giới thiệu triệu hoán sư trong gia tộc mình, chờ một vòng chưa hết Vu Đạt La liền mất kiên nhẫn.
“Đủ rồi, đủ rồi, giới thiệu vậy được rồi, sau này còn nhiều cơ hội biết đến. Tiếp theo, mời triệu hoán thú Khanh tam tiểu thư làm triệu hoán thú đại biểu trong dạ tiệc trại đến biểu diễn cho mọi người tiết mục đầu tiên đi a?! yên tâm, nhìn triệu hoán thú ngươi đẹp như vậy, ta cũng sẽ không làm khó nó, Quách Tam, khiêng con ma thú lên đây đi.”
“Vâng.” tạp dịch đứng canh Vu Đạt La ứng tiếng rồi rời đi.
Sẽ không làm khó Tiểu Miên Miên? ta thấy ngươi muốn Tiểu Miên Miên chết a! Khanh Nguyệt ôm chặt Hoa Miên Thần trong ngực, khuôn mặt căng chặt.
Một hồi sau, tạp dịch cố sức dắt một con ma thú lớn qua đây, ma thú tức giận còn phát sinh tiếng gào. Mọi người vừa thấy ma thú, nhất thời thốt lên. Ngân giác sư tử, ma thú 4 giai, ngân giác trên đầu nhọn không gì sánh được, chỉ một cú đâm cũng có thể đâm thủng mai một con rùa đá, đồng thời miệng nó cũng phun ra kình thủy, là thiên địch của triệu hoán thú hỏa hệ.
Ngân giác sư tử bị sai đến bên người Vu Đạt La, Vu Đạt La tùy ý vỗ lên người nó, nó mới dừng gào, không cam lòng ngồi xuống bên người Vu Đạt La.
Một con ma thú 4 giai thực lực mạnh như vậy, Vu Đạt La rốt cuộc dùng cách gì khống chế được nó? lúc này các triệu hoán sư nghĩ đến không ngừng hâm mộ. Vốn cũng có một số triệu hoán sư có triệu hoán thú thực lực không mạnh, cách tốt nhất chính là tìm một con ma thú làm chiến sủng cho mình, như vậy cũng không cần tiêu hao nhiều ma lực của mình, còn có thể có được lực chiến cường đại. Đáng tiếc, trời sinh ma thú cùng nhân loại không hợp nhau, nào có việc dễ dàng bị phục tùng như vậy được? triệu hoán sư muốn thuần phục được ma thú, không phải trả giá lớn, thì cũng mất mạng. Mà hiện tại, ngay trước mặt bọn họ lại có một con ma thú ngoan ngoãn nghe chỉ huy, điều này khiến các triệu hoán sư ngoại trừ Khanh Nguyệt, ánh mắt đều sáng lên.
“Khanh tam tiểu thư, trước cứ để triệu hoán thú của ngươi chơi với Ngân giác sư tử một chút a.” Vu Đạt La liếc Khanh Nguyệt một cái, thờ ơ ra lệnh.
Khanh Nguyệt cắn môi dưới, nàng đang suy nghĩ muốn tự mình xông lên đánh chết con ngân giác sư tử này có bao nhiêu xác xuất. Đáng tiếc, xác xuất thành công là số không, vì lúc này Khanh Nguyệt đến cả vũ khí cũng không mang.
Hoa Miên Thần quét mắt nhìn vẻ mặt ngân giác sư tử hung tàn, cảm thấy không có gì uy hiếp. Nàng dùng cái chi mao nhung ngắn nhỏ vỗ vỗ tay Khanh Nguyệt, ngẩng đầu nhìn nàng.
Tin ra đi, tuyệt đối không sao đâu.
Khanh Nguyệt đọc hiểu được lời này trong đôi mắt tròn to của Hoa Miên Thần, hồi lâu nàng không tình nguyện để cúi người thả Hoa Miên Thần xuống đất.
“Đi thôi, xé nát con tiểu súc sinh kia!” Vu Đạt La kéo lông ngân giác sư tử, nói vào tai nó.
Ánh mắt ngân giác sư tử lóe hung quang, xuy xuy khóe miệng, chân dài bước đến chỗ Hoa Miên Thần đi tới, tiến độ lúc sau càng lúc càng nhanh, biến thành phi đến chỗ Hoa Miên Thần.
Mọi người dường như cảm nhận được kết quả thê thảm của Hoa Miên Thần, vài nữ triệu hoán sư không đành lòng nhìn nên chê mắt lại.
Trong lúc ngân giác sư tử lao đến, Hoa Miên Thần liền lách mình lướt dưới thân nó. Đệch, tốc độ quá chậm, quả nhiên không đủ nhìn, Hoa Miên Thần ghét bỏ bĩu môi, sau đó dừng tai chỗ về của ngân giác sư tử nãi thanh nãi khí gầm lên.
Khi Khanh Nguyệt nhìn thấy ngân giác sư tử đánh về phía Hoa Miên Thần lòng nàng liền treo lên, nhưng mà khi nàng được nàng đơn giản tránh thoát công kích của ngân giác sư tử, liền thoáng an tâm. Cũng phải, Tiểu Miên Miên tốc độ rất nhanh, hơn nữa hành động vô cùng linh xảo, ngân giác sư tử muốn một ngụm xé nát Tiểu Miên Miên vẫn là rất khó. Tuy nói có chút yên tâm, nhưng Khanh Nguyệt vẫn đặt tâm gắt gao trên người Hoa Miên Thần.
Tiếng gầm của Hoa Miên Thần đối với con người mà nói rất đáng yêu lại còn êm tai, nhưng đối với ngân giác sư tử mà nói đó chính là khiêu khích. Ngân giác sư tử vì một kích bị hụt nên tức giận, hiện tại vì bị Hoa Miên Thần khiêu khích càng hừng hực nhiều hơn. Nhưng mà vật nhỏ này cũng không đủ nhét kẽ răng của nó, còn dám xông đến chỗ mình gầm rú, xem ta xé nát ngươi như thế nào a.
Ngân giác sư tử ngẩng mặt lên trời phát ra tiếng gầm rống giận, sau đó đánh đến chỗ Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần tránh trái, tránh phải, chạy một chút dừng một chút, một bên đùa giỡn ngân giác sư tử, một bên cố ý dẫn ngân giác sư tử đến chỗ Vu Đạt La. Ngân giác sư tử rất nhanh mất lí trí dưới sự đùa giỡn của Hoa Miên Thần, cái miệng mở rộng, hướng về phía Hoa Miên Thần phun nước.
“Vu giáo quan, cái này…. xung quanh đều là triệu hoán thú, ngân giác sư tử làm vậy sợ là không ổn.” Nguyên Lương ở một bên khuyên bảo.
Trước kia Vu Đạt La sẽ cho triệu hoán thú lên “biễu diễn” nhưng có nóng vội như hiện tại đem ra tiến hành nghênh tiếp triệu hoán sư trong yến hội trại này. Bình thường chiến đấu nguy hiểm như vậy, đều phải đến đấu thú trường. Nhưng hiện tại, Vu Đạt La xem ra là bị Hoa Miên Thần làm cho tức điên, cho nên liều lĩnh muốn chỉnh chết nó trong yến hội này.
Vu Đạt La đã quên mất ủy thác của Khanh Tiếu, chỉ cần Hoa Miên Thần chết, thì thân phận triệu hoán sư của Khanh Nguyệt không còn, nhưng hiện tại mới vào trại ngày đầu tiên, mất đi triệu hoán thú, Khanh Nguyệt xem ra sẽ không tổn hao cái gì mà bị đưa về, đổi thành một triệu hoán sư khác đưa vào.
Bất quá Vu Đạt La không làm theo hứa hẹn với Khanh Tiếu, từ từ hành hạ Khanh Nguyệt đến chết, nhưng đối với Vu Đạt La một cái tên Khanh Tiếu cũng không đáng để vào mắt hắn.
Cũng như hiện tại, an toàn của các triệu hoán sư khác đối với hắn cũng không cần để ý làm gì.
“Có gì không ổn, biểu diễn xuất sắc như vậy, cũng nên cho các triệu hoán sư kia mở rộng tầm mắt chứ, xem ra còn phải cảm tạ ta a.” Vu Đạt La hưng phấn nhìn ngân giác sư tử đuổi theo Hoa Miên Thần, trong mắt hắn cái chết của Hoa Miên Thần không còn xa.
“Nhưng mà, nếu chỉ mới ngày đầu tiên, có triệu hoán sư bị thương nặng, nếu bị thành chủ biết, sợ là Vu giáo quan có phiền phức a.”
Được Nguyên Lương nhắc nhở, Vu Đạt La mới nhớ đến, năm nay có quan viên tuần tra đến trại giám sát, đó là người bên cạnh thành chủ. Hừ, vậy thì đúng không thể làm lớn được, quên đi, chờ quan tuần tra đi rồi thì mình thỏa thích hành mấy tên triệu hoán sư này a.
“Vậy ngươi nói với các giáo quan, đem các triệu hoán thú có năng lực phòng ngự mạnh triệu hoán ra đi, hộ tống các triệu hoán sư này, đừng để họ bị thương ngày đầu tiên vào trại huấn luyện.” Vu Đạt La không tình nguyện hạ lệnh, hiện tại đem ngân giác sư tử đến đấu thú trường cũng không thể được, vậy thì chỉ có thể làm tốt biện pháp phòng ngự, “còn nữa các triệu hoán sư hãy đem triệu hoán thú của mình ra để bảo vệ chính mình đi.”
Các triệu hoán sư bên ngoài cũng bắt đầu nhao nhao triệu hồi ra triệu hoán thú của mình, các giáo quan cũng tản ra, triệu hồi triệu hoán thú của mình ra đứng phía trước.