Chương 20
Tiếng gầm từ ma thú trung giai cùng uy áp, đây là lần đầu tiên Khanh Nguyệt đối mặt với địch như vậy, nét mặt vẫn như cũ trầm tĩnh, cả người không chút sứt mẻ, không hiện chút bối rối. Ai cũng không biết lúc này tim nàng đập rất nhanh, đây không phải sợ hãi mà là hưng phấn, nàng cảm nhận máu trong người mình đang bốc cháy. Đại kiếm trong tay không đủ xứng tay, thuộc tính hỗ trợ không đủ mạnh, nhưng mà mấy cái này không liên quan, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội đánh với ma thú trung giai.
Nhưng đối với Vu Đạt La mà nói, dùng con ma thú trung giai này để giáo huấn Khanh Nguyệt, nhưng đối với Khanh Nguyệt mà nói đây là một lần được rèn luyện khó có.
Một người một thú đấu diện, trong lúc Vu Đạt La chờ đến không nhịn được, tấn phong vượn đưa tay hai khổng lồ đập về phía trước, Khanh Nguyệt cũng giơ kiếm lên trước mặt.
Tấn phong vượn có hình thể khổng lồ, tốc độ cũng không dưới Khanh Nguyệt. Mặc dù hình thể Khanh Nguyệt không bằng tấn phong vượn, nhưng mảnh khảnh như nàng lại có ưu thế, nàng hành động nhanh nhẹn, đối với một quyền công kích của tấn phong vượn nàng rất linh xảo tránh né được. Tấn phong vượn tấn công vài lần thất bại, mỗi kiếm Khanh Nguyệt công kích đều đâm đến người tấn phong vươn, nhưng mà năng lực phòng ngự của tấn phong vượn cấp 4 vẫn mạnh hơn ma thú đê giai nhiều, kiếm của Khanh Nguyệt đối với tấn phong vượn không có tính tổn thương bao nhiêu.
Hoa Miên Thần khẩn trương chú ý cuộc đấu này, nhưng mà xem qua giao thủ Khanh Nguyệt vẫn chưa chịu chút tổn thương nào, ngược lại tấn phong vượn dính không ít màu “phù–” Hoa Miên Thần lén thở dài một hơi, đúng là xứng đáng nữ chiến sĩ tối cường trong tiểu thuyết, cho dù đối mặt với ma thú cấp 4….
Không đợi Hoa Miên Thần trong lòng khen đủ, cuộc chiến phát sinh tiếng hô khẽ của Khanh Nguyệt, âm thanh này căn bản không lọt khỏi tai Hoa Miên Thần được, nàng vội lấy lại tinh thần nhìn về giữa sân. Thấy Khanh Nguyệt tay phải nâng kiếm, tay trái lại duỗi bên người, màu máu nhức mắt đang chảy xuống, dưới chân Khanh Nguyệt đã tích một chút máu.
Sao nháy mắt Khanh Nguyệt đã bị thương!
Hoa Miên Thần xù lông, nàng đứng thẳng người nhìn tấn phong vượn làm Khanh Nguyệt bị thương, nghĩ cách lén họ độc thủ nó. Liền giơ chi trước ngắn nhỏ lên, nhưng thấy ý chí chiến đấu trong mắt Khanh Nguyệt dày đặc, Hoa Miên Thần dừng lại một chút quyết định quan sát thêm một hồi.
Khanh Nguyệt cảm nhận được tay trái đau nhức, trong lòng thầm trách mình sơ suất, chỉ lo giao thủ với tấn phong vượn, mà quên nó là ma thú hệ phong, nó biết dùng ma pháp hệ phong để công kích, vừa rồi là tấn phong vượn nhân lúc mình không chú ý, liền phóng ra phong nhận, cào mình bị thương.
Tình huống hiện tại đối với mình vô cùng bất lợi, nếu mình kéo dài khoảng cách, tấn phong vượn sẽ trực tiếp dùng ma pháp công kích, nếu còn dính một chỗ, thì mình càng thêm bất lợi, không những phải chịu ma pháp công kích bất ngờ mà còn phải né quyền cùng lợi trảo của nó.
Khanh Nguyệt nhìn nó một kích thành công liền kiêu ngạo vỗ ngực, trong lòng suy nghĩ cách ứng phó. Nhưng không chờ Khanh Nguyệt nghĩ cách tấn phong vượn liền phóng hai ba cái phong ma pháp đến, Khanh Nguyệt chật vật tránh né, nhưng không ngờ tấn phong vượn lại lao lên, một quyền đánh bay Khanh Nguyệt. Khanh Nguyệt nhanh chóng trở mình trên không trung hai chân đáp xuống đất, nhưng thân thể chịu lực theo quán tính liền lùi về sau. Khanh Nguyệt dứt khoát dùng đại kiếm đâm xuống đất, phát sinh tiếng cọ sát chói tai, một vết rạch kéo dài, Khanh Nguyệt khó khăn dừng lại.
“Ngao ~” hỗn đản! hai mắt Hoa Miên Thần bốc lửa giận, mao nhung cùng móng vuốt lợi trảo nhỏ lắc lư liên tục, do dự có nên ra tay hay không, nàng nhìn thấy Khanh Nguyệt coi trọng cuộc chiến lần này, nhưng kéo dài nữa Khanh Nguyệt sẽ bị thương nặng như vậy rất phiền.
“Ha ha ha ha, làm đẹp lắm.” Vu Đạt La ngồi trên ghế phát ra tiếng cười vui vẻ, tuy không đủ làm hắn hết tức, nhưng thấy Khanh Nguyệt bị thương hắn vẫn thấy sung sướng một hồi. Khiêu khích nhìn Hoa Miên Thần ngồi ở góc đài, thấy Hoa Miên Thần tạc mao nụ cười hắn càng sâu. Thế nào? tiểu súc sinh, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ nhân ngươi bị thương, nhưng cái gì cũng không giúp được.
Hoa Miên Thần cảm nhận được ánh mắt của Vu Đạt La, quay đầu nhìn lại tầm mắt của hắn, thấy rõ ý xấu trong mắt hắn. Ngươi! muốn! chết! Hoa Miên Thần nhìn Vu Đạt La nhe răng, Vu Đạt La bị sát ý của Hoa Miên Thần hù cho giật mình, vội thu hồi ánh mắt.
Đệch! làm gì vậy! mình mà lại sợ một một đoàn súc sinh hù? điều do chuyện tốt trước đó tiểu súc sinh này làm, hại mình trong lòng đến giờ còn sợ. Đệch, phải nhanh nghĩ cách chơi chết nó.
Đúng lúc này, dưới đài truyền đến tiếng thốt lên, Hoa Miên Thần khẩn trương nhìn lại. Không biết Khanh Nguyệt vọt đến trước mặt tấn phong vượn khi nào, tấn phong vượn đã giơ lên quả đấm lớn, muốn đập về phía Khanh Nguyệt.
Trong chớp nhoáng, Hoa Miên Thần thấy nhịp tim mình sắp ngừng lại.
Còn Khanh Nguyệt, nàng im lặng nhìn nắm đấm phá gió lao đến, thân thể vội thối lui, trong lúc tấn phong vượn chuẩn bị thêm một quyền nữa, Khanh Nguyệt đột nhiên ngưng lùi mà tiến đến, nương theo theo xung lượng nhảy lên cánh tay to khỏe của tấn phong vượn, sau đó đạp lên đó nhảy thật cao lên trên.
Đón lấy ánh mặt trời chói mắt, mọi người chỉ có thể nhìn thấy được một cái bóng đen trong ánh nắng kim sắc chói rực, tóc dài tung bay, còn có đại kiếm đang vung xuống.
Vì một tay đã bị thương Khanh Nguyệt nén đau hai tay cầm kiếm chém xuống lực chém không đủ. Đại kiếm chém lên đầu của tấn phong vượn, ăn thẳng vào xương sọ của nó, không thể dịch thêm một phần. Máu phun đầy người Khanh Nguyệt, tiếng hét chói tai làm Khanh Nguyệt choáng váng.
Tấn phong vượn điên cuồng lay người nó, muốn đem nhân loại ghê tởm kia đánh xuống. Khanh Nguyệt vội túm lông tấn phong vượn, bám chặt vị trí trên cổ nó, thấy không thể làm rớt Khanh Nguyệt, tấn phong vượn liền giơ hai tay, đưa lên cổ mình chụp.
Khanh Nguyệt lao lực tránh né hai tay tấn phong vượn, vừa dùng sức rút đại kiếm đang bị kẹt lại. Sau khi tránh được vài lần công kích nguy hiểm, Khanh Nguyệt rốt cuộc cũng rút được kiếm ra. Tấn phong vượn không nhìn được sau gáy, chỉ chụp loạn được vài cái đột nhiên liền có đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, thì ra nó chụp phải đại kiếm Khanh Nguyệt giơ lên, Khanh Nguyệt dùng sức một tay túm chặt nhúm lông dày, một tay nắm đại kiếm, không để tấn phong vượn chụp được kiếm.
Có thể sợ bàn tay bị thương, tấn phong vượn không dám chụp loạn nữa, bắt đầu lắc người kịch liệt. Khanh Nguyệt chỉ níu chặt nhúm lông nó, một tay cố chém lên sườn cổ tấn phong vượn.
Trên cổ đau đớn khiến tấn phong vượn lần nữa đưa tay vỗ một cái, đại kiếm để trên cổ nó với cái lực vỗ cực mạnh càng khiến đại kiếm ăn sâu vào cổ nó.
Tiếng hét chói tai vang vọng khắp đấu thú trường rốt cuộc cũng dừng lại, thân ảnh khổng lồ trên đấu đài rốt cuộc cũng ngã xuống.
Khanh Nguyệt từ trên người tấn phong vượn nhảy xuống, tùy ý cầm đại kiếm ném một bên, sau đó đi đến chỗ Hoa Miên Thần trong góc, Khanh Nguyệt toàn thân dính máu, mỗi bước đều in lại vệt máu, Hoa Miên Thần nhìn thấy viền mắt đều đỏ.
“Khoan đã.”
Âm thanh đáng ghét vang lên, Khanh Nguyệt cùng Hoa Miên Thần cùng lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía Vu Đạt La.
Tên địa trung hải đáng chết ngươi, dám còn để Khanh Nguyệt đánh một trận nữa, ta nhất định sẽ cho ngươi chết ngay tại chỗ.
Vu Đạt La bị ánh mắt của Khanh Nguyệt hù sợ, trong lòng không hiểu vì sao nổi lên cảm giác lành lạnh.
“Vu giáo quan, được rồi a, đây chính là ma thú 4 giai, hơn nữa Khanh Nguyệt đã bị thương nghiêm trọng….” Nguyên Lương vội khuyên bảo.
Thấy Khanh Nguyệt dính đầy máu, Vu Đạt La thấy đáy lòng lạnh ngắt, bỏ đi tốt xấu còn để nha đầu này thấy máu, còn để nàng được hưởng thụ một lần cảm giác tắm máu trước tha cho nàng, giữ lại sau này từ từ chơi a.
“Được rồi, cho người đến đưa Khanh tam tiểu thư đến y sư băng vết thương a.” Vu Đạt La nghe Nguyên Lương cho hắn cái bậc thang bỏ qua cho Khanh Nguyệt.
Khanh Nguyệt xoay người tiếp tục đến chỗ Hoa Miên Thần, trong lúc nàng khom lưng xuống ôm nàng, thấy tay mình dính đầy máu đổ, lại nhìn bộ lông Hoa Miên Thần sạch sẽ, chần chờ một hồi. Người mình bẩn như vậy có làm bẩn Tiểu Miên Miên không a?
Hoa Miên Thần không lo Khanh Nguyệt nghĩ nhiều, nàng dùng sức nhảy một cái trực tiếp vọt vào lòng Khanh Nguyệt, bộ lông trắng trên người nháy mắt dính màu đỏ chói mắt.
“Tiểu Miên Miên….” Khanh Nguyệt gắt gao ôm Hoa Miên Thần, nàng sao lại quên tiểu gia hỏa căn bản sẽ không để ý mấy chuyện này, còn không ghét bỏ mình.
“Khanh tam tiểu thư, chúng ta đến y sư trước?”
“Đi thôi.”
Tay trái đau đến chết lặng nhưng tay phải vẫn phải ôm Hoa Miên Thần, khiến Khanh Nguyệt quên đi đau nhức từ vết thương, sự kiên cường trong mắt đã dần rút đi, lúc này nàng nhìn ánh mắt Hoa Miên Thần có ôn nhu không nói ra được.
Thì ra, sau cuộc chiến có người bên cạnh lại ấm áp như vậy, nhưng mà Tiểu Miên Miên không phải người a.
Vết thương ở tay trái Khanh Nguyệt mặc dù nhìn đáng sợ nhưng trong mắt Tần y sư không có gì nghiêm trọng.
“Vết thương tương đối dài, bị thương không sâu, hơn nữa vết thương không ngừng bị kéo, mới bị rách to ra, tiểu cô nương…” Tần y sư che mũi nhìn Khanh Nguyệt khắp người đầy máu, “chỗ khác không bị thương chứ?”
“Không có, đây là máu ma thú.”
“Haiz, tên điên Vu Đạt La này.” Tần y sư hạ giọng, mắng một câu bắt đầu thoa thuốc băng bó cho Khanh Nguyệt. “được rồi về đừng để vết thương chạm nước, thuốc ở đây cũng không phải tốt gì, nên vết thương ngoài da của ngươi sẽ lành chậm, ta sẽ nói rõ với Vu Đạt La, cho ngươi dừng huấn luyện vài ngày.”
Cả trại huấn luyện, xem ra chỉ có Tần y sư mới có thể nói chuyện được với Vu Đạt La, dù sao rồi ai cũng sẽ có chuyện bất trắc mà Tần y sư lại có y thuật cao minh nhất trong trại, Vu Đạt La cũng cần phải nhờ vả xin giúp đỡ, tỷ như ngày đầu tiên hắn bị Hoa Miên Thần cào bị thương, nhưng mà cũng chỉ là nói vài lời giới hạn.
“Cảm tạ Tần y sư.”
“Được rồi, nhìn người cả người không chỗ nào sạch sẽ, về thì nhanh tắm đi, chỗ ta có vải không thấm nước, đi tắm thì ngươi bọc tay trái lại rồi tắm.”
“Được, tạ ơn…”
“Được rồi, được rồi, đi nhanh đi.” Tần y sư ghét bỏ phất tay, “chỗ này của ta bị ngươi làm cho thối rồi….”
Khanh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra cửa.
“Phải rồi tiểu cô nương…”
“Hả?”
“Sau này ngươi bị thương thì đến chỗ ta, ngươi…. đừng để mình bại dưới tay Vu Đạt La.”
“Ta biết rồi.”