Chương 22
Khoảng cách tắm cùng Khanh Nguyệt đã qua ba ngày rồi, hiện tại mỗi lần Hoa Miên Thần bị Khanh Nguyệt ôm vào ngực, tim đều đập rộn ràng, mặt đỏ đến tai, cũng may do mình toàn thân lông dài, Khanh Nguyệt cũng khó nhìn ra được. Vì tránh cho mình lại xuất hiện những tình trạng khó hiểu này, Hoa Miên Thần đối với cái ôm của Khanh Nguyệt luôn bất động, đều tìm cách tránh né.
Khanh Nguyệt mấy ngày quá tự nhiên cũng thấy Hoa Miên Thần khác thường, tiểu gia hỏa này có phải đang ghét mình không ta? luôn trốn tránh mình, cũng không thích chui vào ngực mình. Nhưng mà, nếu chán ghét mình thì mỗi lần đến giờ cơm, mỗi ngày tiểu gia hỏa kia ra ngoài chơi, khi về đều mang cho mình một bữa ăn thịnh soạn, nhìn các món ăn phong phú tiểu gia hỏa đem đến cũng khiến Khanh Nguyệt hoài nghi không biết tiểu gia hỏa có lấy luôn bữa cơm riêng Vu Đạt La rồi không.
Thực tế thì ba bữa cơm của Vu Đạt La, Hoa Miên Thần cũng không thèm lấy. Qua một lần “tắm máu” Vu Đạt La đối với thức ăn cũng thanh đạm hơn nhiều, Hoa Miên Thần lần đầu nhìn thấy Vu Đạt La ăn cơm không có thịt cá, liền ghét bỏ trợn mắt. Nàng chuẩn bị ba bữa cơm cho Khanh Nguyệt đều là trộm từ nhà ăn chuyên dụng của các giáo quan. Đương nhiên, các giáo quan cũng phát hiện phần lớn thức ăn của mình bị giảm đi rất nhiều, đáng tiếc vẫn không bắt được hung thủ ăn vụng đồ ăn của bọn họ. Chỉ ba ngày ngắn ngủi, cải tiểu chân ngắn của Hoa Miên Thần đã dạo hết cái trại huấn luyện này, hiện tại nàng đến phòng Vu Đạt La đầy xa hoa cũng đơn giản tựa như đi dạo công viên. Được rồi, nàng còn ở trên cái bàn gương trong phòng Vu Đạt La, rốt cuộc cũng thấy được dáng vẻ của mình – là một con mèo lông dài màu trắng chân ngắn giống ở thế giới của nàng! tên là, mèo Napoléon! phát hiện này khiến Hoa Miên Thần dỗi cả buổi sáng ăn không nổi. Bất quá nghĩ đến tương lai mình còn có thể tiến hóa thành hình người, Hoa Miên Thần cũng bình thường trở lại. Chỉ mong đến lúc đó đừng biến thành một cái tiểu loli chân ngắn, nếu không lúc đó nàng sẽ giận lắm a.
Hoa Miên Thần sở dĩ lắc lư khắp nơi như vậy, là vì tránh ở trong phòng với Khanh Nguyệt, chỉ cần ở lâu với Khanh Nguyệt sẽ trở nên lúng túng.
Ngày đầu tiên, Hoa Miên Thần tránh thoát ôm ấp của Khanh Nguyệt nhảy ra cửa sổ, đến trưa Hoa Miên Thần quay về Khanh Nguyệt dặn nàng hai câu nói nàng phải cẩn thận một chút, ở trại huấn luyện này rất nguy hiểm. Nhưng Hoa Miên Thần lại lại đem lời Khanh Nguyệt nói như gió thổi bên tai, vẫn làm theo ý mình đi dạo một mình. Khanh Nguyệt cũng nghĩ đến dùng khế ước linh hồn nhốt Hoa Miên Thần vào không gian triệu hoán thú, nhưng mà… làm như vậy sẽ khiến tiểu Miên Miên nổi giận a, cuối cùng Khanh Nguyệt đành thỏa hiệp, nàng không muốn Tiểu Miên Miên ghét mình, hơn nữa hành vi của Tiểu Miên Miên còn cao hơn ma thú, đem địa điểm hoàn cảnh mình không quen thuộc khám phá một lần, sau này đối với mình cũng an toàn hơn. Khanh Nguyệt một bên an ủi chính mình, một bên để Hoa Miên Thần “tùy hứng”.
“Khanh Nguyệt, đừng suy nghĩ nhiều, triệu hoán thú của ngươi sao lại ghét ngươi được? nếu ghét người sẽ nhân lúc ngươi bị thương mà bỏ ngươi đi rồi…”
Gần tối hôm nay, Hoa Miên Thần theo thường lệ đến nhà ăn chuyên dụng của giáo quan lấy không ít thức ăn, rồi quay về phòng Khanh Nguyệt, liền nghe được bên trong có một giọng nữ. Nữ nhân này Hoa Miên Thần cũng biết, vào tối ngày Khanh Nguyệt bị thương, sau khi kết thúc huấn luyện, nàng còn cùng hai nữ nhân triệu hoán sư khác chạy đến đây thăm Khanh Nguyệt, thuận tiện còn đem cơm tối từ nhà ăn đến cho nàng. Trong trại huấn luyện này ngoại trừ được ăn ba bữa miễn phí trong nhà ăn triệu hoán sư thì chính mình cũng có thể dùng tiền mua thêm thức ăn khác.
Hoa Miên Thần vẫn còn nhớ rõ, nữ triệu hoán sư này, hình như tên là Bích Vũ An, nhưng mà xú nha đầu Khanh Nguyệt này, mình ghét nàng từ hồi nào a? nếu mà ghét nàng thì sao lại…. Hoa Miên Thần nghĩ đến hôm đó tắm cùng Khanh Nguyệt, mặt lại nóng lên.
Trong phòng, Khanh Nguyệt tiếp tục kể sầu với Bích Vũ An.
Hôm đó chính nàng bị thương, chỉ có ba vị nữ triệu hoán sư này đến thăm nàng, cũng là ngoài ý muốn. Bích Vũ An cũng là người Bích gia một trong 6 đại gia tộc ở Long Châu thành, nàng đến trại huấn luyện không phải vì bị gia tộc ghét bỏ, mà chính nàng chủ động thỉnh cầu đến đây để huấn luyện. Khanh Nguyệt nhìn thấy các nàng không có ý xấu, liền cho các nàng cùng vào phòng mình.
Cũng thật mỉa mai a, chính mình bị thương, người gia tộc không ai đến thăm mình, mà lại là một người xa lạ từ gia tộc khác không có quan hệ gì đến thăm mình.
Kỳ thực Khanh Nguyệt cũng nhìn ra ba vị cô nương này đến thăm mình là thật, ngoài việc thăm mình cùng đồng thời ngắm triệu hoán thú của nàng một chút. Trong hai giờ, thì các nàng chỉ dùng 10 phút quan tâm thương thế của mình, thời gian còn lại đều chỉ vây quanh Tiểu Miên Miên. Thấy Tiểu Miên Miên mở miệng liền thét chói tai, thấy Tiểu Miên Miên lắc đầu cũng thét chói tai, Tiểu Miên Miên dùng tiểu chân ngắn đi lại trên giường các nàng cũng thét chói tai liên tục. Cũng may các cô nương nàng cũng đã có kinh nghiệm rèn luyện ban ngày, không ai dám tùy tiện đưa tay xoa người Hoa Miên Thần, cuối cùng sau khi được Hoa Miên Thần đồng ý, Khanh Nguyệt mới cho các cô nương này mỗi người được dùng một ngón tay chạm nhẹ lên cái đầu nhỏ mao nhung của Hoa Miên Thần một cái, sau đó mới hài lòng rời đi.
Hai ngày sau, đám người Bích Vũ An vẫn như cũ kết thúc huấn luyện đến phòng Khanh Nguyệt một chút, sau đó lại vây quanh Hoa Miên Thần mắt đầy hoa si.
Như vậy vô cùng tốt, thấy triệu hoán thú của mình được hoan nghênh như vậy Khanh Nguyệt rất vui, cao hứng hơn là tiểu triệu hoán thú của nàng vẫn như cũ chỉ cho một mình ôm ấp vuốt ve. Phải rồi, gần đây cũng có chút chống cự mình ôm ấp vuốt ve…
Đêm nay, chỉ có một mình Bích Vũ An qua đây, hai nữ triệu hoán sư còn lại vì quá mệt, nên về phòng nghỉ ngơi trước. Cái này cũng phải, vì Vu Đạt La nổi điên đòi tăng cường huấn luyện độ khó cao. Mà Bích Vũ An không hổ danh là tinh anh trẻ tuổi của Bích gia, có thể tiếp nhận được huấn luyện ma quỷ này.
Bích Vũ An cũng không vì chính mình hôm nay tiếp nhận huấn luyện mà đắc chí, sau khi biết Khanh Nguyệt cường đại, nàng biết chính mình phải cố gắng gấp đôi mới được. Bích Vũ An thực sự coi Khanh Nguyệt là đối tượng sùng bái vì đánh bại được ma thú 4 giai, nếu không thì khi Khanh Nguyệt bị thương cũng sẽ không chủ động đến thăm nàng. Đương nhiên, tiểu triệu hoán thú của Khanh Nguyệt nàng cũng rất thích… tiểu triệu hoán khả ái như vậy, mình cũng ước ao mình là Khanh Nguyệt mỗi ngày có thể đem nó ôm trong ngực xoa nắn a.
Nhưng hiện tại, Bích Vũ An cư nhiên nghe thấy Khanh Nguyệt nói tiểu triệu hoán thú khả ái của nàng chán ghét nàng? làm gì có a, mấy ngày qua nàng thỉnh thoảng cũng thấy tiểu triệu hoán thú tránh né Khanh Nguyệt ôm ấp vuốt ve, nhưng mà nếu thực sự ghét thì sao không làm như Vu Đạt La cào nàng một cái luôn? hơn nữa, thái độ Khanh Nguyệt đối với tiểu triệu hoán thú của nàng, cùng với nói là chán ghét, ngược lại càng giống như là…
“Có thể triệu hoán thú của ngươi đang xấu hổ a.”
Nga, lão nương xấu hổ cái cọng lông a! Hoa Miên Thần từ cửa sổ nhảy vào nghe lời Bích Vũ An nói liền tạc mao.
“Ngao ngao ngao ngao.” xú nha đầu ngươi nói bậy, Hoa Miên Thần tức giận đến bước tiểu chân ngắn một đường đi đến trước mặt Bích Vũ An, sau đó tức giận phản bác.
“A a a a a.” Bích Vũ An che lấy tim mình thét chói tai, tiểu khả ái cách mình gần như vậy kêu ngao ngao, đối với nàng đó là siêu bạo kích, hiện tại nàng sợ mình nhịn không được mà phun máu mũi. “Khanh Nguyệt tiểu triệu hoán thú của ngươi có đang làm nũng với ta không? bây giờ ta có thể ôm nó không a?”
Khanh Nguyệt tiến lên ôm lấy Hoa Miên Thần, đưa tay vuốt ve đầu nàng: “không, ngươi không thấy nó đang dỗi sao? Tiểu Miên Miên chắc là nghe thấy câu ngươi nói nó xấu hổ a.” đang lúc Tiểu Miên Miên nổi giận, mà còn đến sờ nàng Bích Vũ An muốn hủy dung sao?
“Vậy a?” Bích Vũ An hoài nghi nhìn Hoa Miên Thần, quả nhiên mặt tiểu gia hỏa đúng là không vui. Trái tim của Bích Vũ An bị tổn thương, tiểu gia hỏa kia cho dù không vui cũng rất đáng yêu a.
Hoa Miên Thần ngao ngao Bích Vũ An xong, liền chú ý đến mình bị Khanh Nguyệt ôm trong ngực, cảm giác sau lưng mềm mại, Hoa Miên Thần đạp tiểu chân ngắn muốn thoát khỏi cái ôm của Khanh Nguyệt, sau đó đầu liền chui vào cái chăn đầy mùi vị của Khanh Nguyệt.
“…” Khanh Nguyệt nhìn bộ dạng Hoa Miên Thần như vậy, liền có chút tán thành câu nói của Bích Vũ An, Tiểu Miên Miên nhà nàng đang xấu hổ. Nhưng mà, Tiểu Miên Miên xấu hổ cái gì a?
Đến khi Bích Vũ An lưu luyến rồi đi, Hoa Miên Thần mới ngại ngùng chui ra ngoài, nhảy lên bàn bày ra bữa cơm hôm nay nàng mang về cho Khanh Nguyệt.
Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần không còn bộ dạng ưỡn ẹo, đột nhiên tâm tư khẽ động đưa tay thò tay túm nàng kéo vào ngực mình sau đó cúi người khẽ hôn lên cái đầu mao nhung của nàng một cái.
“Tiểu Miên Miên cực khổ ngươi mấy ngày qua đem thức ăn cho ta ~”
“Oành –”
Hoa Miên Thần đầu óc trống rỗng, sững sờ ở trong ngực Khanh Nguyệt nửa ngày, tiếng tim đập kịch liệt khiến nàng chấn động đến choáng rồi, hồi lâu chỉ biết “ngao” một tiếng, quơ tiểu trảo ngắn đẩy bàn tay đang sờ loạn trên người nàng ra, lắc lắc cái mông nhỏ thoát khỏi cái ôm của Khanh Nguyệt.
“Phốc –” tiểu gia hỏa này thực sự xấu hổ với mình sao? đột nhiên Khanh Nguyệt cảm thấy đùa Hoa Miên Thần như vậy thực sự rất vui.
Hoa Miên Thần cảm giác mình thực sự sắp bị Khanh Nguyệt dằn vặt đến điên rồi, từ tối hôm qua Khanh Nguyệt hôn mình một cái xong, thì nàng cũng như biến thành ma cuồng hôn rồi. Sáng dậy thì có cái hôn chào buổi sáng, đem điểm tâm về cho nàng thì có cái hôn cảm tạ, buổi trưa cố ý không đem bữa về cho nàng thì bị nàng ôm lên xoa nắn một trận rồi hôn một cái cảnh cáo. Đến tối, Hoa Miên Thần băn khoăn bụng Khanh Nguyệt sẽ đói, liền đem cơm tối về, hậu quả thế nào cũng không cần nói nữa a.
Hoa Miên Thần vốn tưởng là Khanh Nguyệt sẽ xoa như bình thường chỉ cần mình quen, thì sẽ không còn phản ứng kỳ quái này, đáng tiếc, sau vài ngày nữa sự thực chứng minh căn bản là không. Tim vẫn đập nhanh, sắc mặt vẫn hồng.
Lại lần nữa bị Khanh Nguyệt hôn, Hoa Miên Thần tức giận đi khỏi phòng ngủ Khanh Nguyệt, đáng ghét hôm nay ta sẽ không về, ngươi có nghĩ là ta sẽ thực sự bỏ ngươi đi a.
Đến trưa Khanh Nguyệt ngồi trước bàn chờ Hoa Miên Thần, sau đó ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một cái bóng trắng, nháy mắt trên bàn xuất hiện đồ ăn, sau đó ngoài cửa sổ liền biến mất.
“…”
Không phải là mình chơi quá rồi chứ? Khanh Nguyệt chống cằm suy nghĩ.